Ta tựa vào n.g.ự.c Mạc Tư Dao, quơ quơ con d.a.o trước mặt hắn.
Nói: “Ta chính là người ác độc như vậy đó, ta không chỉ muốn phế tay của nàng ta mà ta còn muốn mạng của nàng ta đó. Chu Nguyên Kỳ, ngươi có thể làm gì đây? Ngươi dám động đến ta sao? Trên người ta chỉ cần có một chút thương tích thì quân Mạc quốc sẽ san bằng Đại Chu, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Ngươi, gánh vác nổi hậu quả này sao!”
Đương nhiên, hắn không dám.
8.
Thế nhưng sau khi rơi xuống nước, cộng với tiết trời lạnh lẽo, ta vẫn bị mắc phong hàn.
Nằm trên giường ốm đau không dậy nổi.
Mạc Tư Dao vừa đút thuốc vừa mắng ta.
“Khương Nghênh, cậu nghĩ cái gì vậy không biết? Cho dù cậu không thích Tạ Vân Nhi thì chỉ cần đạp tiện nhân đó xuống nước là được rồi, cần gì phải nhảy xuống cùng làm gì chứ. Hiện tại lại sinh bệnh rồi, cậu nói xem… ai da.”
Ta mỉm cười, nghiêm túc giải thích: “Cũng không phải chưa từng nghĩ tới. Nhưng so với việc đạp Khương Nghênh xuống nước, tớ càng muốn báo thù hơn. Bàn tay của tớ bị nàng ta rạch vài dao, cho nên tớ nhất định phải trả lại. Nước trong ao bẩn thỉu, còn d.a.o của tớ được mài rất sắc, tớ rạch hơn mười nhát từ cánh tay xuống dưới. Cho dù nàng ta không c.h.ế.t thì hai cánh tay cũng bị phế bỏ rồi.”
Mối thù với Tạ Vân Nhi cũng có thể chấm dứt.
Rốt cuộc thì sinh mạng là thứ rất dễ dàng lấy đi.
Nhưng sống thống khổ, mỗi một ngày đều là dày vò lại thú vị hơn nhiều.
Đối với Tạ Vân Nhi từ trước đến nay vốn luôn tôn quý cao ngạo, điều đó còn thống khổ hơn nhiều so với cái chết.
Nghe xong, Mạc Tư Dao cũng không nói gì thêm mà trực tiếp ném ám vệ về phía ta. Nàng đặt bát thuốc vào tay ám vệ, ngáp một cái rời đi.
“Tỷ cũng bị ho rồi, phải đi nghỉ ngơi một lát. Để ám vệ này cho muội uống thuốc đi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, còn không quên nháy mắt với ta mấy cái.
Nhưng mà trong nháy mắt mở cửa ra, Chu Nguyên Kỳ đang âm trầm đứng ngoài cửa.
Lúc đó…
Ám vệ muốn ta uống thuốc dễ dàng hơn nên mới tự mình đút thuốc cho ta, y ngồi bên giường, thổi nhẹ thìa thuốc, sau đó đưa vào miệng ta.
“Khương Nghênh!”
Chu Nguyên Kỳ gầm lên một tiếng, sau đó bước nhanh đến bên giường, rút trường kiếm tùy thân bên hông, trực tiếp gác lên cổ Ám Vệ.
“Chúng ta đã bái đường, nàng đã là vợ của ta. Sao nàng dám dây dưa không rõ với nam nhân khác chứ!”
Ám vệ không nhúc nhích, cứ nhìn ta như vậy.
Ta dùng sức kéo tay Chu Nguyên Kỳ ra, ánh mắt lạnh như băng.
“Ngươi muốn nổi điên thì trở về tẩm điện của ngươi mà nổi điên, giữa ta và ngươi đã sớm không có quan hệ gì. Ta cũng không phải là thê tử của ngươi, dù sao trước đó không lâu, ngươi vừa mới đại hôn xong. Chẳng lẽ ngươi đã phát điên, ngay cả ai là tân nương mà ngươi cũng quên?”
Sắc mặt Chu Nguyên Kỳ vô cùng khó coi, không thể tin nổi.
“A Nghênh, nàng biết rõ ta rất yêu nàng. Ta thành thân với Vân Nhi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu như ta sớm biết nàng là Công chúa Mạc quốc thì chúng ta cũng sẽ không đến bước đường này.”
“Cho nên, ngươi yêu thân phận Công chúa của ta chứ không phải ta.”
Đối mặt với lời nói này, Chu Nguyên Kỳ điên cuồng lắc đầu, thậm chí còn kích động đến mức muốn tiến lên tóm lấy cánh tay ta.
“Không phải, ta yêu nàng mà.”
“Khương Nghênh, chúng ta đồng hội đồng thuyền suốt bảy năm, ta nhớ rất rõ nàng là người cực kỳ thủy chung.”
“Chỉ là ta phải làm Đế vương, cần bận tâm quá nhiều chuyện.”