(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta nói anh ta yêu cô.
Ngày trước hai người đã từng ở bên nhau lâu như vậy mà anh ta vẫn chưa từng nói ra ba từ ấy. Chuyện đến nước này, anh ta lại nói yêu cô.
Khi cơn phẫn nộ bị kích thích đến cực điểm, Khương Đường lại đột nhiên bình tĩnh trở lại. Linh hồn của cô như đang thoát rời khỏi thân xác, lạnh lùng bàng quan đứng xem trò ở bên cạnh.
Cô cười lạnh một tiếng, “Chu Ngang, con người phải tiến lên phía trước. Tôi không trách anh bỏ rơi tôi. Nhưng nếu lúc đầu anh thật sự yêu tôi dù chỉ một chút thì tại sao lại im lặng biến mất. Đến cả một cái tin nhắn của anh tôi cũng không xứng được nhận sao?”
Cơ thể của người đàn ông chợt run rẩy khi nghe thấy những lời cô nói. Cuối cùng anh ta buông tay ra, dùng sức bóp chặt bờ vai cô. Sức lực của anh ta rất lớn, khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng.
Trên mặt anh ta có quá nhiều cảm xúc đan xen, ngạc nhiên, sững sờ, đau khổ… Tất cả đều hiện ra bên ngoài, hoàn toàn phá hủy hình tượng trầm ổn thường ngày của anh ta.
Giây phút ấy, Khương Đường bị giật mình. Cô có ảo giác như bản thân đã khiến anh ta bị tổn thương rất lớn.
Chu Ngang nhìn cô một lúc thật lâu mới chịu mở miệng nói chuyện. Giọng nói trầm đục khàn đặc, không thể che giấu sự bi thương, “Đường Đường, em… không đọc được sao?”
Anh ta càng nói càng nhỏ giọng lại. Đến cuối cùng, bên tai cô chỉ còn lại hơi thở run rẩy của anh ta.
Khương Đường mờ mịt không biết anh ta đang nói cái gì. Thế nhưng cơ thể của cô như đang bị một nỗi sợ hãi khủng khiếp khống chế. Cô nghe thấy giọng nói mơ hồ của chính mình, “Cái gì?”
Chu Ngang đột nhiên thở phì phò, càng thêm dùng sức bóp chặt vai cô. Dường như cô chỉ là một cọng rơm nhỏ bé, chỉ cần anh ta buông lỏng sẽ lập tức bay đi mất.
Anh ta vốn nghĩ rằng đời này sẽ không còn phải chịu nỗi đau thấm đẫm linh hồn như lần chờ đợi ở sân bay vào năm năm trước nữa. Lúc này đây, trái tim của anh ta như bị người ta cắt đi một miếng, lưỡi dao vẫn đang không ngừng đâm sâu vào miệng vết thương. Ruột gan như đứt ra thành từng khúc.
Không đúng, là hận. Anh ta hận chính mình tại sao lại không chịu nói hết tất cả với cô, tại sao không gọi điện thoại cho cô, tại sao lại sợ nghe thấy lời từ chối của cô mà lựa chọn cách làm hèn nhát như vậy.
Hơi thở của Khương Đường cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Cô lớn tiếng chất vấn, “Đọc được cái gì?”
“Một ngày trước khi rời đi, anh đã nhờ Tống Giai chuyển cho em một bức thư...”
Tống Gia là trưởng phòng ký túc xá hồi đại học của cô. Cô vốn có giường của riêng mình ở ký túc xá, nhưng trên thực tế một tháng cô chẳng ở lại quá một hai đêm. Cô biết mọi người đang đồn đại chuyện gì, cho nên không muốn để Chu Ngang biết ba mẹ mua nhà ở gần trường học cho cô, lại càng không muốn cho anh ta biết tài xế sẽ thỉnh thoảng đến đón cô về nhà. Mỗi lần hẹn hò đến đêm muộn, anh ta sẽ tiễn cô đến dưới tòa nhà ký túc xá. Sau đó cô sẽ đợi đến khi anh ta rời đi mới đi về nhà ở bên ngoài trường.
Mặt mũi Khương Đường trắng bệch, sức mạnh trong người đột nhiên bùng nổ. Cô đẩy anh ta ra quay người muốn đi.
Chu Ngang tiến tới kéo cô lại. Sức lực của anh ta lớn hơn cô, cô không thể tránh thoát. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm vung tay lên dùng sức tát anh ta một cái. Âm thanh chói tai vang dội. Vết hằn in trên má anh ta như một cái quạt đỏ bừng, đau nhức đến chết lặng.
“Buông ra.”
“Đường Đường…” Gương mặt anh ta tỏ vẻ đau đớn, cố gắng chớp mắt một cái kìm nén cơ đau. Khương Đường mạnh mẽ ra tay, dường như là chạy ra khỏi phòng làm việc.
Thang máy quá chậm, cô không đợi nổi. Thế là cô nhanh chóng chuyển sang đi thang bộ, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Quách Thắng Nam.
“Thắng Nam, cậu có số điện thoại của Tống Giai không?”
“Tống Giai? Bạn cùng phòng ký túc xá của cậu hả?”
“Ừ.”
“Sao đột nhiên lại muốn tìm cô ấy?”
“Cậu không cần biết làm gì. Rốt cuộc cậu có không?”
Quách Thắng Nam bị giọng điệu bực tức của cô dọa sợ liền hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
Khương Đường không nhịn được run rẩy toàn thân. Ở nơi trống vắng không người này, cô không thể kiên trì thêm được nữa, chỉ nói, “Thắng Nam, tớ cần biết số điện thoại của cô ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Không lâu sau đó, Quách Thắng Nam đọc ra một dãy số, “Tiểu Đường, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy, tại sao…”
Cô trực tiếp cúp máy rồi gọi đến dãy số vừa được đọc cho.
Phảng phất như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng cũng có người nghe máy, “Alo?”
“Tống Giai? Tớ là Khương Đường.”
“Khương Đường?! Trời ạ, thật sự là cậu sao? Đây là số của cậu à? Hai hôm trước tớ đi ăn với Lưu Thiến còn nhắc đến cậu nữa đó. Cậu còn nhớ Lưu Thiến Không?”
“Vẫn nhớ. Tống Giai, năm năm trước trước khi Chu Ngang đi nước ngoài, anh ta có đưa cho cậu thứ gì không?”
Tống Giai ngơ ngác một lúc, “Năm năm trước? Sao mà tớ nhớ được, quá lâu rồi. Ừ… để tớ nghĩ lại… hình như đúng là có chuyện như vậy. Hình như là một bức thư, đúng rồi, sau đó không lâu anh ta liền sang Mỹ đúng không.”
Khương Đường nắm chặt tay lại, cố gắng khống chế giọng nói của mình, “Cậu còn giữ bức thư đó không?”
“Không có, không phải ở chỗ tớ đâu. Chẳng phải đồ của cậu đều được chuyển đi cả rồi sao, tớ nhớ là gửi hết cho cậu rồi mà.”
Sau khi Chu Ngang ra nước ngoài, cô đã chính thức chuyển ra khỏi ký túc xá nữa. Vốn cô bảo không cần chuyển đồ cho cô, nhưng Tống Giai vẫn xếp hết tất cả vào một cái thùng rồi gửi cho cô.
“Tháng sau bọn tớ định rủ mọi người tụ tập một bữa, cậu có đến không? Nếu tớ nói với bọn họ là cậu tới, đám con trai đó có thể…”
Đầu Khương Đường như sắp nứt ra. Cô không thể không nói chen vào, “Xin lỗi cậu Tống Giai. Hôm khác chúng ta nói tiếp được không? Tớ đang có việc gấp.”
“À, được thôi. Khi nào cậu rảnh thì gọi cho tớ, hoặc là nhắn tin cũng được. Số Wechat cũng tớ cũng là số điện thoại này.”
“Được, tạm biệt.”
Khương Đường vội vàng xuống lầu. Sau khi chạy hết ba tầng thang bộ cô mới nhớ ra mình có thể đi thang máy, vậy là quay ra đứng chờ thang máy. Lần này, thang máy đến rất nhanh.
Xe của Tiêu Tắc vẫn đang chờ ở ngoài tòa nhà.
Bước chân của Khương Đường dừng lại. Cô gõ cửa sổ xe, đợi đến khi anh mở cửa kính ra mới nói, “Xin lỗi anh, để hôm khác hẹn nhau sau được không? Em phải về nhà một chuyến.”
Anh khẽ mím môi lại rồi nói, “Lên xe, anh đưa em về.”
Khương Đường đang định từ chối thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ sau lưng truyền tới. Cô quay lại nhìn thì thấy Chu Ngang đã đuổi tới nơi. Thế là cô không chút do dự mở cửa xe ra ngồi vào.
Tựa hồ Tiêu Tắc đoán ra được cô đang muốn tránh đi. Anh dẫm mạnh chân ga, lốp xe ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai.
Cô nói địa chỉ cho anh, còn nói thêm hai lần “cảm ơn”.
Lần đầu là khi nói địa chỉ, lần thứ hai là trước khi xuống xe.
Cô vừa bước ra khỏi xe liền cất bước chạy nhanh, giày cao gót nện từng đợt xuống đất.
“Khương Đường!”
Người đàn ông ở đằng sau đột nhiên cất tiếng gọi cô, vô cùng gấp gáp. Khương Đường dừng bước quay lại nhìn anh.
Tiêu Tắc vịn một tay lên cửa xe, con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm cô, như muốn chọc thủng một lỗ trên người cô. Môi anh mím chặt thành một đường, mu bàn tay đang vịn vào xe nổi lên gân xanh. Còn cô thì yếu ớt phun ra ba chữ, “Xin lỗi anh.”
Nói xong, cô lập tức chạy vào trong.
Khương Đường đá rơi giày trên chân, chẳng thèm đến ý đến Từ Vân Thanh đang kinh ngạc truy hỏi mà đi thẳng lên phòng mình ở trên lầu hai. Bên trong phòng chứa đồ, thùng giấy bị nhét xuống một góc hẻo lánh, xếp dưới những thứ khác. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện mở nó ra xem. Nếu không phải nhờ Tống Giai, những thứ này đã sớm bị vứt đi từ năm năm trước rồi.
Cô lật tung từng thứ lên tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy một phong thư trống không.
Cô mở ra xem thử, đập vào mặt là những nét chữ vô cùng quen thuộc:
Đường Đường,
Anh là một tên đàn ông vừa ích kỷ vừa nhu nhược, còn xa mới trở nên tốt đẹp như em vẫn nghĩ.
Nhưng cho dù thế nào, anh vẫn ôm hy vọng xa vời có thể trở thành một người đàn ông xứng với em, có thể đem đến hạnh phúc cho em.
Em có đồng ý chờ anh không?
Nếu em đồng ý thì ngày mai hãy tới sân bay tiễn anh đi.
Anh yêu em.
Chu Ngang.
Dòng cuối cùng là thông tin chuyến bay của anh ta.
Chóp mũi Khương Đường chợt chua xót, đầu gối như nhũn ra. Mọi thứ trước mắt trở nên quay cuồng. Cô thấy bức thư đang động đậy, căng mắt lên nhìn mới phát hiện thì ra là vì tay cô đang không ngừng run rẩy.
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, chạy về phòng ngủ tìm kiếm trong ngăn tủ bên phải. Cuối cùng, cô tìm ra được một chiếc điện thoại Iphone kiểu cũ ở nơi sâu nhất của ngăn tủ.Vì trí nhớ của cô không được tốt nên tất cả điện thoại của cô đều được thiết kế tự động nạp tiền. Chiếc này cũng không ngoại lệ.
Mấy phút sau, âm thanh thông báo tin nhắn mới vang lên liên tiếp.
Lướt qua vô số tin quảng cáo, bán hạ giá, bên dưới tên của Chu Ngang không hề có tin nhắn mới. Cô không phân biệt được bản thân đang thất vọng hay là được giả thoát.
Ngơ ngác một lúc lâu, ánh mắt cô nhìn vào tin nhắn từ ngân hàng.
Cô ấn mở ra xem thử, là tin nhắn chuyển khoản.
Lần đầu tiên là vào hai năm trước, 100 nghìn đô la Mỹ.
Lần thứ hai là một năm trước, vẫn là số tiền đó.
Lần cuối cùng là nửa năm trước, vẫn đúng số tiền như vậy. Lần này còn có thêm một tin nhắn ghi chú, chuẩn xác mà nói thì chỉ có hai chữ: Đường Đường.
Đây là tài khoản ngân hàng mà năm đó cô đăng ký cho anh ta. Mỗi khi đến đầu tháng, hai người sẽ tự giác gửi tiền tiết kiệm của mình vào đây, đợi đến lúc hẹn hò sẽ dùng tiền trong tấm thẻ này.
Chu Ngang sẽ gửi hết toàn bộ tiền học bổng, phí trợ giảng của mình vào đây mà không hề giữ lại chút nào. Còn cô cũng sẽ cố ý tiết kiệm hơn một chút.
Anh ta đưa thẻ cho cô giữ, trước giờ chưa từng hỏi tới. Cuối cùng có một ngày, cô không nhịn nổi tò mò liền hỏi, “Anh không cần giữ lại cho mình một ít sao? Không phải đàn ông đều cần giữ lại tiền riêng à?”
Anh ta dịu dàng mỉm cười nhìn cô, “Vậy em cho anh tiền tiêu vặt mỗi tháng là được.”
“Cẩn thận bọn họ lại kêu vợ anh quản nghiêm.”
Chu Ngang không đáp lại, hai mắt sáng rực nhìn cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");