Khung Giờ Vàng

Chương 18




Một giấc mộng đẹp của Hứa Đại Chí đã theo gió bay đi mất vào một chạng vạng ngày xuân trong ánh nắng tươi đẹp.

Cuối xuân là mùa thích hợp cho những nỗi đau thương, để xứng với hai chữ “thất tình”, Hứa Đại Chí quyết chí hoàn toàn đau vì tình một phen.

Thế là ngày hôm đó, ngay dưới chân tòa nhà, gã xoay người bỏ ra phố, rất muộn mới trở về nhà. Quả đầu nhím dựng lỉa chỉa không còn bóng bẩy nhờ keo xịt tóc, nằm rũ rượi trên da đầu, càng làm rõ thêm vài phần suy sụp, dưới nách kẹp chặt hai đĩa CD mới mua.

Tần Tri Nghi không đi ngủ cũng không thiết kế bản vẽ, hắn chỉ ngồi trên sô pha đợi gã trở về. Tất nhiên là vì lý do đó.

Tần Tri Nghi ban đầu muốn giải thích em Tuyết Doanh hắn mới chỉ gặp hai lần, biến thành thế này thực sự là do yếu tố chủ quan của nó. Ai ngờ Hứa Đại Chí vào nhà xong chỉ hỏi đúng một câu: “Cậu đã nói với Tuyết Doanh những gì?”

“Cô ấy hỏi có thể để cô ấy làm bạn gái tôi không, tôi chỉ bảo tôi đã có người mình yêu.” Tần Tri Nghi ngước nhìn Hứa Đại Chí: “Cũng đâu thể nói thẳng với cô ấy tôi là đồng tính được.”

Sau đó bất ngờ là, Hứa Đại Chí “ờ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Những người đang thất tình thông thường sẽ có 4 lựa chọn để giải tỏa: Một, khóc lóc một cách tương đối vô tích sự; hai, lánh đời một cách tương đối rùa rụt cổ; ba, uống say một cách tương đối suy sụp tinh thần; bốn, tự tổn thương một cách tương đối đẫm máu.

Tần Tri Nghi đoán Hứa Đại Chí sẽ chọn cách thứ ba. Bởi vì trên bàn đã đặt sẵn vài món nhắm và một dãy bình rượu xái.

Nhưng Tần Tri Nghi đã đánh giá sai tâm tư ôm ấp tình cảm rồ men tích mà Hứa Đại Chí cất giấu sâu bên trong cốt tủy của gã. Hứa Đại Chí chia ra một ánh mắt để liếc qua rượu và đồ nhắm rồi thờ ơ thu lại, gã chìm đắm vào hư không ngoài vũ trụ, phiêu diêu ra hàng lang như cái xác không hồn, ngẩng đầu nhìn trời đêm sâu thẳm vừa nôn ra một đống thở than đã nhìn thấu hồng trần.

Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu.

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.[3]

Vấn thế gian tình vi hà vật![4]

Tần Tri Nghi cảm giác nhiệt độ trong phòng đột ngột vọt xuống dưới 0 độ C, ý lạnh dày đặc thẩm thấu vào da thịt.

Giữ im lặng được nửa tiếng đồng hồ, mạch suy nghĩ của Hứa Đại Chí mới từ trên trời trở về trái đất. Gã lại thở một hơi dài, bước về phòng ngủ, moi chiếc CD kẹp dưới nách ra, xé vỏ, nhét vào máy nghe nhạc.

Tiếng kèn saxophone xa xăm cất lên những giai điệu ưu sầu.

Giọng nói của Hứa Đại Chí nghe ra càng ưu thương hơn tiếng nhạc, càng sâu thẳm hơn trời đêm: “Tần Tri Nghi, có thể pha giúp tôi cốc cà phê không?”

Dây thần kinh của Tần Tri Nghi cuối cùng đã đứt phựt thành hai nửa giống như sợi tóc. Hắn đứng tại chỗ ba giây, rồi đi phăm phăm vào phòng, quàng lấy cổ Hứa Đại Chí.

Không khí chớp mắt đông cứng trong tiếng kèn Saxophone.

Tần Tri Nghi chống trán mình lên trán Hứa Đại Chí.

Trong nháy mắt, tinh thần của Hứa Đại Chí trắng xóa rồi từ vũ trụ “bịch” một cái rớt xuống vạn trượng thế gian, gã nhảy dựng lên như bọ cạp ngủ đông.

“Cậu cậu cậu cậu! Cậu! Làm cái gì thế hả!”

Tần Tri Nghi mặt vô cảm, nói vô cảm: “Tôi tưởng tối qua anh bị tôi lây, hôm nay phát sốt rồi. Nên giúp anh đo nhiệt độ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.