Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 74




Sự xuất hiện đột ngột của Trang Noãn Thần chẳng những làm Hạ Lữ bất ngờ, ngay cả người đàn ông nọ cũng ngây ngẩn cả người đứng giữa trời mưa, sau mới nhíu mày, sấn tới, “Cô là ai? Giúp bạn bè ra mặt à? Đúng lúc lắm, khuyên bạn cô đừng quấn lấy tôi nữa, cô ta thật sự rất phiền, hai người chơi cũng chơi xong rồi mà.”

“Anh đang nói tiếng người à?” Hạ Lữ xông lên túm lấy hắn, khóc đến nỗi mắt sưng như quả đào, “Lúc trước là ai theo đuổi sát đít tôi chứ? Lúc trước là ai nói sẽ cưng chiều tôi cả đời? Anh đã quên hết rồi đúng không?” Nói xong, nhặt mớ tiền trên đất dí vào mặt hắn, “Anh có ý gì? Thanh toán à! Đổi lại sự yên tâm cho bản thân à?”

“Hạ Lữ, cô hiểu rõ nhất mà, chuyện tình cảm chính là đôi bên tình nguyện, so với mấy thằng bồ trước của cô thì tôi đã tốt lắm rồi, cô nghĩ đi, là tôi cho cô tiền, không phải tôi lừa tiền của cô! Hiện giờ là thời đại nào rồi? Cô nhìn thử mà xem, thời đại mà tình một đêm hết thịnh hành, chỉ thịnh hình dạng tình yêu chớp nhoáng, tôi còn ở bên cô lâu như vậy, đã là tốt lắm rồi.” Hắn vừa đẩy tay Hạ Lữ ra, vừa nói mỉa.

Hạ Lữ không đứng vững, té xuống đất.

“Hạ Lữ…” Trang Noãn Thần vội chạy đến đỡ, căm hận nhìn chằm chằm người nọ.

“Nhìn gì mà nhìn? Bạn cô qua tay bao nhiêu thằng đàn ông cô biết không? Đừng làm ra vẻ bênh vực kẻ yếu, loại phụ nữ như cô ta, chính là để cho đàn ông đùa bỡn, thằng nào đối xử thật lòng với cô ta chứ? Bệnh hoạn…”

“Bốp…” Chưa dứt lời, Trang Noãn Thần đã xông lên tát hắn một bạt tai.

Gò má của hắn nhất thời đỏ lên.

“Con đ* này!” Hắn thở hổn hển, giơ tay định đánh lại Trang Noãn Thần.

“Noãn Thần..”

Tiếng la của Hạ Lữ xé toạc cả màn mưa.

Nhưng tiếng kêu của Hạ Lữ lại vang lên cùng lúc với tiếng la hét đau đớn của người nọ!

Khi tay của hắn sắp hạ xuống, Trang Noãn Thần chụp lấy tay hắn, há miệng cắn mạnh vào vị trí cổ tay, hắn đau đến nỗi hét lên, sau đó vung tay hất Trang Noãn Thần sang một bên.

Hàm răng Trang Noãn Thần nhuốm đỏ, là máu trên cổ tay của người đàn ông nọ!

Cô hệt như chú mèo tấn công dồn dập, nhân lúc tên đó la đau, cô lại vung túi xách trong tay bộp một tiếng nện lên đầu hắn, hắn ôm đầu, cô lại bồi thêm một đá, ở ngay hạ bộ của hắn!

“Á…” Lần này, tên đó rên la còn khó nghe hơn cả heo bị chọc tiết.

Hạ Lữ ngồi dưới đất nhìn thấy mà choáng, trời ạ, hôm nay Trang Noãn Thần mang giày cao gót!

“Chết này, đồ con vịt, dỏng tai nghe chị nói cho rõ nhé!” Trang Noãn Thần vô cùng tự nhiên hất tóc ra đằng sau, nhìn xuống tên đàn ông đang bụm đũng quần cười lạnh, “Hôm nay là Hạ Lữ đá cưng, là cậu ấy chơi cưng chán rồi bỏ. Cưng nghĩ cưng là ai? Cưng muốn tìm cái gì? Một thằng yếu đuối ẻo lã còn hơn cả phụ nữ!”

“Mày…” Hắn đau đến co quắp, muốn mắng lại nhưng chẳng còn sức lực.

“Đúng vậy, cưng chẳng những yếu đuối ẻo lã, trình độ trên giường cũng hệt như mấy lão già bảy tám chục tuổi, cương lên cũng khó mà còn đòi gái trẻ à? Chị khinh…” Hạ Lữ cũng phản công, đứng lên, bồi thêm một đạp về phía hắn, “Ngay cả tư cách liếm chân chị đây cưng cũng không có!”

Tên nọ đau đến nỗi lăn lộn trên đất.

Trang Noãn Thần lượm mớ tiền trên đất, nhét thẳng vào miệng hắn, “Số tiền này là chị Hạ thưởng cho cưng đó, vốn định cho cưng nhiều một chút, nhưng cưng ở trên giường kém quá, nên cố gắng lắm mới cho cưng được chừng này thôi, cầm lấy đến nam khoa khám đi nhé, tuổi còn trẻ thế này lại yếu sinh lý, sau này già rồi thì còn làm ăn được gì chứ? Đúng là đáng thương.” Nói xong, còn lắc lắc đầu giả vờ tiếc nuối, kéo Hạ Lữ, “Đi thôi, càng nhìn càng thấy tội nghiệp.”

Hạ Lữ hết khóc, bật cười, đi theo cô.

Tên nọ hận đến nghiến răng, nhổ hết tiền ra…

***

“Ha ha, Noãn Thần, vừa rồi cậu rất tuyệt.” Đi một mạch lên nhà, Hạ Lữ cười đến mức ngã xuống sô pha, ngã trái nghiêng phải cười ngặt ngẽo.

Trang Noãn Thần không cười, sau khi ném túi xách sang một bên, ngồi xuống cạnh cô, khẽ than, “Hạ Lữ, cậu không sao chứ?”

Không một cô gái nào sau khi trải qua biến cố tình cảm lại có thể tự nhiên như không được, trừ phi là không yêu hết lòng, nhưng vừa rồi cô thấy rất rõ, Hạ Lữ có tình cảm với tên kia.

Quả nhiên, Hạ Lữ không nói nữa, tựa đầu vào sô pha hồi lâu, đột nhiên ôm lấy Trang Noãn Thần, im lặng.

Trang Noãn Thần cảm giác được hai vai cô đang run rẩy, đưa tay vuốt lưng cô, khẽ nói, “Muốn khóc thì khóc đi.”

Hạ Lữ hít sâu một hơi, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, ôm cô chặt hơn, giọng nghèn nghẹn, “Noãn Thần, thật sự mình rất sợ…”

Trang Noãn Thần dại đi, cũng ôm lấy cô, vỗ nhẹ.

“Tại sao? Tại sao tìm một người đàn ông tốt cũng khó đến vậy?” Hạ Lữ khóc, nước mắt thấm ướt áo của Trang Noãn Thần, “Chẳng lẽ mình không thể giống như Ngải Niệm, tìm một người đàn ông đáng tin cậy, sống bình lặng qua một đời sao? Nhưng cớ gì nguyện vọng giản đơn như thế mình lại không thể thực hiện được? Thứ mình muốn đâu có nhiều lắm, mình cũng không yêu cầu đối phương phải có nhiều iền, cũng không cần đối phương đẹp trai phóng khoáng, mình chỉ muốn tìm một người, lúc mình vui có thể vui cùng mình; lúc mình buồn có thể để mình dựa vào, cùng mình ăn thứ gì đó; lúc mình bất lực có thể gọi cho mình một cú điện thoại. Noãn Thần, cậu nói cho mình biết đi, như vậy khó lắm sao? Thật sự rất khó sao? Tại sao đàn ông bây giờ đều không đáng tin cậy đến vậy? Tại sao chứ?”

Trang Noãn Thần không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm cô chặt một chút.

Hóa ra, nước mắt Hạ Lữ không phải chảy vì tên đàn ông đó, cô chỉ khóc vì số phận của chính mình.

“Noãn Thần à, cậu tốt số thật đó.” Sau khi Hạ Lữ trút nỗi lòng xong rồi, quẹt mạnh nước mắt, vớ cái gối tựa lưng ôm vào lòng, tựa vào bên cạnh nhìn cô, “Cố Mặc và Giang Mạc Viễn, xét về mọi mặt đều là những người đàn ông xuất sắc và đáng tin cậy, cậu thật sự rất may mắn, hai người đàn ông tốt như vậy cùng ái mộ cậu, cậu phải nắm chắt đó.”

Trang Noãn Thần lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói, “Đừng nói chuyện của mình, nói về cậu đi. Cậu xin nghỉ phép vì hắn à?”

“Ừ, hôm nay là sinh nhật hắn, vốn mình định cho hắn một bất ngờ, ai dè hắn lại làm cho mình kinh ngạc trước.” Hạ Lữ sụt sịt, nói xong viền mắt lại đỏ lên.

“Vì loại đàn ông này không đáng đâu, hắn có gì tốt chứ?”

“Chính bởi vì hắn thật bình thường, cho nên mình nghĩ rằng hắn rất đáng tin cậy, không ngờ hiện giờ ngay cả thằng đàn ông không có gì mà trong ruột cũng trăng hoa đến vậy.” Hạ Lữ cười khổ.

Trang Noãn Thần nhìn cô, liếm môi, hoài nghi hỏi, “Hắn không có gì hết à? Vậy ai mua túi và giày cho cậu?”

Hạ Lữ ngẩn ra, rồi sau đó khẽ nói, “Không ai cả, chỉ là háng nhái thôi.”

“Cậu đâu bao giờ xài hàng nhái?”

“Noãn Thần à, cậu đến an ủi mình hay dạy dỗ mình vậy?” Hạ Lữ dứt khoát chuyển đề tài, hít mũi, “Mình đã buồn lắm rồi, cậu còn hỏi nhiều như vậy.”

“Được rồi được rồi, không phải do mình quan tâm cậu sao?” Trang Noãn Thần thấy vậy cũng không đành lòng, nhích qua ôm lấy cô, “Tên mặt trắng đó có gì tốt chứ, có đáng cho cậu đau lòng vì hắn không? Còn buồn nữa mình thấy chắc đầu có cậu có vấn đề á.”

Lần này hạ Lữ mỉm cười từ tận đáy lòng, nhưng viền mắt vẫn còn đỏ như mắt thỏ.

“A, đúng rồi, mình đột nhiên nghĩ tới một người.” Trang Noãn Thần huých cô, “Mạnh Khiếu đó, cậu có ấn tượng không?”

Hạ Lữ nghĩ nghĩ, rồi sau đó nhíu mày, “Bác sĩ chủ trị của bác Trang mà, nhớ chứ.”

“Hình như anh ấy còn độc thân, có muốn mình vẽ đường cho cậu không?” Trang Noãn Thần ngồi xếp bằng trên sô pha, nhếch chân mày.

Mặt Hạ Lữ biến dạng, trừng mắt liếc cô, “Nè, Trang Noãn Thần, mình vừa mới thất tình đó, cậu có nhân tính một chút có được không?”

“Còn mình thì đang phơi phới có được hay không? Cậu biết phương pháp chữa thất tình tốt nhất là gì không? Chính là tình yêu, một tình yêu chân chính.” Trang Noãn Thần nhìn cô chăm chú, “Có một câu nói đặc biệt rất hay, cái gọi là thất tình của phụ nữ thật ra chính là sự thiết hụt tạm thời, nếu một giây trước cậu bị Quách Đức Cương [1] đá, ngay sau đó lại vớ được Lee Min Ho [2], cậu còn có thể buồn bã sao?”

Hạ Lữ dứt khoát cắm đầu vào đệm tựa.

“Chưa nói xong mà.” Trang Noãn Thần một phen kéo cô dậy, “Mình quan sát Mạnh Khiếu lâu rồi, phát hiện ra anh ấy là một bác sĩ tốt, cậu có biết anh ấy làm việc với một thái độ thật sự nghiêm túc và rất có trách nhiệm, nhân phẩm tuyệt đối không tồi, hơn nữa mình không thấy có phụ nữ tới tìm anh ấy, hết tám phần là còn độc thân.”

“Xong chưa, tên Mạnh Khiếu ấy hả? Còn không bằng tên ẻo lã ban nãy!” Hạ Lữ nghĩ tới tình hình hôm đó liền tức giận.

“Mắt cậu có vấn đề à? Mạnh Khiếu mà không bằng tên hồi nãy á? Cậu đang đùa gì thế?” Trang Noãn Thần trố mắt nhìn cô, “Mạnh Khiếu là bác sĩ mà mình thấy đẹp trai nhất, đáng tin cậy nhất.”

“Hả? Cậu mở miệng ra là Mạnh Khiếu này Mạnh Khiếu nọ, chẳng lẽ… cậu kết anh ta à?” Hạ Lữ vẫn còn tâm trạng chọc cô.

Trang Noãn Thần lườm cô, “Nói bậy gì đó?”

“Sự thật bày ra trước mắt…” Hạ Lữ huých cô một cái, đưa tay ra muốn cù lét cô.

“Đừng đừng đừng…” Trang Noãn Thần sợ nhất là nhột, vừa cuống cuồng né tránh vừa cười, lúc dựa vào cạnh sô pha, thắt lưng đột nhiên bị thứ gì đó vừa mềm lại vừa cứng cấn vào, làm cô hết hồn, vội vàng đưa tay rút ra.

“Cái gì vậy?”

Trang Noãn Thần giơ cao thứ đó lên, thật dài, màu hồng trong trong.

Hạ Lữ sững sốt rồi bật cười, nói, “Đồ tốt đó, cậu coi thử giống bộ phận nào của đàn ông?”

Trang Noãn Thần lập tức hiểu ra, mặt đỏ lên, vội vàng ném sang một bên, như khoai nướng nóng bỏng tay.

“Há há há…” Hạ Lữ bị phản ứng của cô chọc cười.

“Cậu còn cười?” Trang Noãn Thần ném cái gối về phía cô, “Cậu bệnh hả, để mấy thứ này trong nhà.”

“Mình sợ mình bệnh nên mới chuẩn bị nó đó chứ.” Hạ Lữ cầm thứ đó lên, nghịch nghịch, lại dí vào người Trang Noãn Thần, “Cô bé à, cậu phải nhìn thẳng vào vấn đề này đi. Chúng ta đều là phụ nữ trưởng thành, dưới tình huống không có đàn ông, không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề thì cơ thể sẽ sinh bệnh, kéo theo đó sẽ bị bệnh tâm lý. Thứ này có gì đâu, rất bình thường.”

“Lấy đi mau, tởm chết đi được.” Trang Noãn Thần bất đắc dĩ hất tay cô ra.

Hạ Lữ lại cười, lại kề sát thứ đó lại, huơ huơ trước mặt cô, “Đáng yêu biết mấy, tởm gì mà tởm chứ? Cậu cứ xem nó như bình thường thôi, dùng nó để mát xa cổ á…”

“Đừng đụng vào mình!” Trang Noãn Thần vội vàng né tránh, thấy cô cười cợt liền tức giận nỗi nghiến răng.

“Đỏ mặt kìa? Ha ha, mặc cỡ với mình làm gì.” Hạ Lữ để sát vào cô, đặt vào tay cô, “Hỏi cậu một vấn đề nhé, của Cố Mặc có lớn như vậy không?”

Còn tiếp…

[1] Quách Đức Cương: Diễn viên, người chủ trì tiết mục nổi tiếng Trung Quốc

[2] Lee Min Ho: Diễn viên Hallyu Hàn Quốc

“Đỏ mặt kìa? Ha ha, mắc cỡ với mình làm gì.” Hạ Lữ để sát vào cô, đặt vào tay cô, “Hỏi cậu một vấn đề nhé, của Cố Mặc có lớn như vậy không?”

“Sao mình biết được?” Cô buột miệng, thứ trong tay mềm mềm, đàn hồi, cảm giác là lạ.

“Hả…” Hạ Lữ hiểu ra, đánh cô một cái, “Tên Cố Mặc kia chịu đựng hay thật đó, không chạm vào cậu à.”

“Sao cậu lại dâm thế nhỉ?”

“Bình thường thôi, chuyện này có là gì đâu?” Hạ Lữ cười rất kỳ lạ, “Sáu năm trước, hai cậu quả là rất ngây thơ, yêu đương theo kiểu trong sáng, nhưng sáu năm sau không nhất định là thế, anh ta đối với cậu nhất định không chỉ có tình yêu đơn giản thế đâu.”

“Nói bừa gì đó?” Trang Noãn Thần liếc Hạ Lữ trắng mắt.

“Cậu cho bây giờ còn ở cái thời ‘Phát ra từ tình yêu, nhưng chỉ dừng lại ở lễ nghĩa’[1] à?” Hạ Lữ khịt mũi cười, “Dám cá với cậu luôn, cậu tin không, ban ngày cậu đồng ý tái hợp với anh ta, đến tối anh ta liền muốn cậu.”

Trang Noãn Thần liếc cô từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ nói, “Cậu đừng có xem đàn ông như cầm thú có được hay không?”

“Đàn ông đều là cầm thú cả.” Hạ Lữ trừng mắt với cô, “Hơn nữa, Giang Mạc Viễn kia nói không chừng cũng là cầm thú cao cấp khoác chiếc áo tao nhã mà thôi.”

“Vô duyên vô cớ lôi anh ấy vào làm gì?” Cô dở khóc dở cười.

“Không còn cách nào, anh ta là đối tượng mơ ước của mọi phụ nữ mà. Ha ha ha…” Hạ Lữ nói chuyện luôn bạo dạn như thế, dứt lời liền mờ ám huých cô một cái, “Cậu không biết ‘cái đó’ của Cố Mặc, vậy của Giang Mạc Viễn cậu biết chưa? Không phải cậu đã từng nhìn thấy rồi sao, so với thứ này thế nào?” Cô lại giơ thứ trong tay huơ huơ trước mặt Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần bất giác nhìn theo, trợn mắt, không biết từ đâu, hình dáng của Giang Mạc Viễn lúc trong phòng tắm bỗng xuất hiện trong đầu, mặt cô chợt đỏ bừng, vội vàng đẩy ra, “Không biết không biết.”

“Nè, thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút thôi mà, Noãn Thần…” Hạ Lữ làm ra vẻ cừu non, “Chỉ hai chúng ta thôi mà, nói đi.”

“Không phải lần trước đã nói rồi sao.”

“Nhưng lần này có vật đối chiếu, nói đi mà.” Hạ Lữ bày ra bộ dạng siêu cấp nhiều chuyện.

Trang Noãn Thần bị mè nheo đến không chịu nổi, hơn nữa lúc nghĩ đến hình ảnh kia tim cô liền tăng tốc, nhìn thấy thứ gọi là ‘vật đối chiếu’ nghĩ nghĩ rồi nói, “Hình như… to hơn cái này thì phải, ai cha, lúc ấy mình không nhìn rõ nên không biết nữa.” Mặt Trang Noãn Thần đỏ đến tận mang tai, cô sắp xấu hổ chết đi được.

“Oa, vậy lúc anh ta cương lên hoàn toàn thì sẽ thế nào trời, Noãn Thần à, sau này cậu chết chắc!” Hạ Lữ lôi cô, liều mạng lắc lắc.

Trang Noãn Thần bị cô lay đến nỗi sắp nôn ra, vội ngăn lại, “Làm ơn đi, đừng gộp chung mình và anh ấy được không?”

“Vậy cậu muốn nói chuyện gì? Cố Mặc à?” Hạ Lữ buông tay ra.

Nghe vậy, Trang Noãn Thần cụp mắt, dựa người vào sô pha, nhẹ nhàng nói, “Cố Mặc muốn bắt đầu lại.”

“Vậy cậu nghĩ sao?”

“Mình…” Trang Noãn Thần ngập ngừng, mấp máy môi, ngước lên, “Mình rất muốn gặp lại anh ấy, nhưng không biết do đâu, sáu năm sau khi gặp lại anh ấy rồi, mình có cảm giác anh ấy thay đổi quá nhiều.”

“Thay đổi thế nào?”

“Không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy anh ấy không giống như sáu năm trước.” Trang Noãn Thần thở dài, “Sáu năm trước, lúc tụi mình ở bên nhau, mình có thể hoàn toàn cảm nhận được anh ấy yêu mình, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc. Nhưng sáu năm sau, trong mắt anh ấy có thêm thứ gì đó mình nhìn không thấu, như là thống hận, hoặc như là không muốn quên đi quá khứ, mình không biết anh ấy có thể đối xử với mình như lúc trước nữa không, tình yêu của mình và anh ấy có thể trong sáng như trước kia hay không, có nhiều thứ làm mình bất an lắm, mình cũng không rõ nữa…”

Cô nói năng có hơi lộn xộn.

Có vài chuyện cô không thể nói cho Cố Mặc nghe, vì vậy trong lòng Cố Mặc sẽ luôn có cái gai, muốn nhổ đi cái gai trong lòng anh, biện pháp duy nhất chính là nói rõ chân tướng với anh, nhưng nói với anh thì thế nào? Để anh biết mẹ anh mới là người làm lỡ mất sáu năm hạnh phúc của anh sao? Tiến thoái lưỡng nan, cô không biết nên làm gì cho phải.

Hạ Lữ im lặng nhìn cô, đột nhiên nói một câu, “Noãn Thần à, cậu xác định cậu còn yêu anh ta không? Có lẽ thứ cậu lưu luyến chỉ là cảm giác đã qua, nói không chừng cậu đã không còn yêu anh ta từ lâu rồi.”

“Không, mình yêu anh ấy.” Cô ngăn lại nói, nếu không yêu, tim cô sẽ không đau đến vậy.

Hạ Lữ suy tư hồi lâu, thở dài, “Cậu đối với Giang Mạc Viễn thì sao? Một chút rung động cũng không có?”

“Đừng đem Giang Mạc Viễn ra đùa được không.” Nhắc đến Giang Mạc Viễn, đáy mắt Trang Noãn Thần phát ra ý cười, bỗng chốc cảm thấy ấm áp, nghịch ngợm nói, “Anh ấy là một người rất rất rất tốt, ở trong mắt mình, anh ấy hệt như một vị thần á, đối với người đàn ông như thế có thể dùng mấy từ không đủ đẳng cấp như rung động hay thầm mến để hình dung sao?”

“Vậy cậu nghĩ là gì?” Hạ Lữ nhìn cô một cách kỳ lạ.

Cô cười sảng lãng, “Là ngưỡng mộ, hiểu chưa?”

“Được rồi…” Hạ Lữ có chút đăm chiêu, lát sau cô nói, “Cậu có biết phụ nữ một khi ngưỡng mộ đàn ông, sau đó sẽ như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Càng yêu sâu đậm!” Cô gằng từng chữ, “Đây là một dạng tâm lý thần phục hoàn toàn.”

“Nói bừa.”

Hạ Lữ cười gian, “Vậy thử đi.”

“Thử gì?”

Hạ Lữ đột nhiên nhét thứ đó vào tay cô, “Nhắm mắt lại, nắm chặt nó cẩn thận cảm nhận, song song với cảm nhận đó thì người đàn ông cậu nghĩ đến đầu tiên là ai?” Thấy cô muốn giãy ra, lập tức ấn xuống, “Không đùa với cậu đâu. Thử xem nào, người cậu nghĩ đến là Cố Mặc trên tinh thần, hay là Giang Mạc Viễn cậu luôn ngưỡng mộ?”

Trang Noãn Thần hơi do dự, bán tính bán nghi làm theo lời cô.

Nhắm mắt lại, làn mi dài của cô khẽ rung.

Thứ trong tay vừa mềm vừa cứng, như tiếp xúc giữa làn da với làn da, còn có chút kích thích khác thường vào lòng bàn tay cô. Trong ngực cô lờ mờ rung động, loại rung động này sau đó lại bắt đầu khuếch tán rộng hơn. Trong đầu lờ mờ hiện ra bóng dáng một người đàn ông, cao to lực lưỡng, dưới lớp áo sơ mi tinh tế là một cơ thể rắn chắc…

Vai anh ấy thật rộng…

Cơ ngực của anh ấy thật cường tráng…

Làn da thần bí trên người anh…

Hơi thở của anh dễ chịu mà hấp dẫn…

Trang Noãn Thần cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng dồn dập, lơ đãng nuốt nước miếng, lúc đó trong đầu cô chợt lóe lên đột nhiên dừng lại ở gương mặt người đàn ông, cô bỗng mở mắt ra, hít sâu vào từng ngụm không khí.

Trước mắt, dường như vẫn còn nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm như biển của người đàn ông đó!

“Thế nào? Nghĩ đến ai?” Hạ Lữ vội hỏi.

Trang Noãn Thần đè nén kinh hoàng trong lòng, quay đầu nhìn cô, “Không nghĩ đến ai hết.”

Nhưng đáy lòng cô lại dậy sóng!

Người cô mới vừa nghĩ đến đúng là… Giang Mạc Viễn.

“Không nghĩ đến sao cậu lại khẩn trương đến vậy?” Hạ Lữ nghi hoặc.

“Đều là thứ này của cậu hại nè, lần đầu tiên mình chạm vào thứ này đương nhiên khẩn trương rồi.” Nói xong, vung tay lên, thứ đó bay đến bên cạnh túi xách.

“Thôi đi bà, bà 26 rồi bà, già rồi, nói ra đúng là mất mặt, chắc đi khám phụ khoa cũng không dám đúng không?” Hạ Lữ chế nhạo cô.

“Cậu nói chuyện càng lúc càng không đứng đắn.”

“Đứng đắn với cậu có lợi ích gì? Trước mặt bọn đàn ông mới phải làm bộ đứng đắn thôi.”

“Được, vậy mình cũng bà tám một chút.” Trang Noãn Thần chọt cô một cái, “Con vịt chết vừa rồi rất lớn à?”

“Tên đó hả?” Hạ Lữ kinh bỉ, giơ tay ước lượng, “Ngắn lắm, cực ngắn, cực kỳ ngắn…”

Trang Noãn Thần nhịn không được bật cười.

Hạ Lữ trái lại bật khóc.

“Sao vậy? Có gì tốt để phải khóc chứ? Không thể nhắc đến con vịt chết bầm đó à?” Trang Noãn Thần hết hồn.

“Noãn Thần à…” Hạ Lữ ôm cô bắt đầu khóc, “Cậu nói xem sao mình lại xúi quẩy đến thế, cho dù không tìm được người nào đáng tin cậy, nhưng ít ra trình độ trên giường cũng phải giỏi một chút chứ, chuyện này không thể nhắc đến, một khi nhắc đến nước mắt liền trào ra à…”

Trang Noãn Thần bất đắc dĩ thở dài, không còn lời nào để nói.

***

Lúc Giang Mạc Viễn gọi điện đến đã là hơn chín giờ tối, sợ đánh thức Hạ Lữ, Trang Noãn Thần ra phòng khách tiếp điện thoại.

“Cậu ấy vẫn còn khóc, em không nỡ bỏ về.” Hạ Lữ này khóc cũng gần hai tiếng đồng hồ rồi.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cúi đầu cười, “Em đang ở đâu, anh đến đón.”

Trang Noãn Thần nói địa chỉ, lại nghĩ, “Em muốn đến bệnh viện.”

“Thôi đừng, bác trai cũng ngủ rồi, anh mới từ đó về nè.” Giang Mạc Viễn khẽ đáp.

Trang Noãn Thần thấy ấm lòng, “Cám ơn anh.”

Anh cười nhẹ, dịu dàng hỏi, “Em ăn cơm tối chưa vậy?”

“Vẫn chưa, Hạ Lữ khóc dữ lắm, cô ấy khóc bảo không đói, nên em chỉ có thể ngồi cùng.” Cô thở dài, giữa lời nói vô thức mang theo chút hồn nhiên.

“Anh biết rồi.” Giang Mạc Viễn bị cô làm cho buồn cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe, lại mang theo chút chiều chuộng, “Khoảng 20 phút sau anh mới đến, em đừng xuống lầu sớm, bên ngoài lạnh lắm.”

“Dạ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua Hạ Lữ trong phòng, thấy cô đã ngủ nên mới nhẹ lòng. Lúc sắp đến giờ, cô đến phòng khách lấy túi, phòng khách thật tối, trên sô pha có vài bịch khăn giấy, cô tiện tay hốt vào túi rồi vội vàng ra khỏi nhà.

***

Đêm thật lạnh.

Hà hơi một cái cũng bốc khói.

Mới vừa xuống lầu, một cơn gió lạnh buốt ập tới, xe Giang Mạc Viễn đỗ cách đó không xa, thấy cô xuống, anh cũng đi về phía bên này.

Trang Noãn Thần chạy tới, anh đón lấy cô, dùng áp khoác trùm cô lại, thuận thế ôm cô.

“Sao em mặc ít vậy?” Anh khẽ nhíu mày, hàng chân mày thật đẹp, vừa nói vừa ôm cô đi vội đến xe.

Trang Noãn Thần ngước lên mỉm cười với anh, hấp thụ sự ấm áp trong áo của anh, “Áo khoác bị mưa ướt rồi, để ở nhà Hạ Lữ quên cầm về.”

“Không cẩn thận gì cả.” Giang Mạc Viễn nói khẽ, đi lên chủ động mở cửa xe, “Lên xe đi em.”

Trang Noãn Thần liền chui vào.

Trong xe thật ấm, làm giảm bớt khí lạnh bên ngoài.

Giang Mạc Viễn cũng lên xe, không vội nổ máy, mà nghiêng người lấy một cái túi ở ghế sau lên, cầm ly trà sữa nóng và gói điểm tâm nhét vào tay cô, căn dặn, “Uống đồ nóng trước, sau đó ăn chút gì đi.”

“Trời ạ, cám ơn anh nhé, em sắp chết đói rồi.” Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ thuận đường mua thức ăn, cô thật vui, hơn nữa trà sữa và bánh phô mai đều là những thứ cô thích, không để ý gì cả, bèn ăn.

“Ăn từ từ thôi.” Giang Mạc Viễn cười khổ, nhẹ nhàng nói, “Em ăn lót dạ trước đi, chúng ta đi nhà hàng ăn sau.”

“Dạ vâng.” Trang Noãn Thần gật đầu lia lịa, nói trắng ra là cô thích ăn, cái gì cũng có thể không có, nhưng ăn thì bắt buộc phải ăn, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần là thứ ăn được cô đều thích.

_______________________________________________________

Chú thích:

[1] Nguyên văn là phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ [发乎于情止乎于礼]: lấy ý từ câu Phát hồ tình, chỉ hồ lễ [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục “Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “Hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ “Vu”.

“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”

Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”.

Hết chương 19


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.