Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 244




Trang Noãn Thần đến gần thấy anh thì giật mình, sau đó đáp, “Anh… Không phải một tuần nữa mới về sao?” Tối qua rõ ràng anh gọi điện nói vậy mà.

“Anh hỏi em đi đâu.” Giang Mạc Viễn không để ý đến câu hỏi của cô, giọng nói thoáng đề cao hơn.

“Em…” Trang Noãn Thần nhìn thấy sắc mặt anh hơi lạ, liếm môi lí nhí nói: “Đi dạo phố.”

Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt và sắc mặt anh rất dọa người, cô rõ ràng cảm nhận được anh đang tức giận, tạo sao anh lại tức giận? Thấy anh không nói lời nào, cô đành đi vào, mới để túi xách xuống, anh lại lên tiếng…

“Mua cái gì?”

“Dạ?” Cô hoảng hốt.

Khói thuốc bay lơ lửng, giống như linh hồn bị anh bóp chết: “Không phải em đi dạo phố à? Mua được gì rồi? Đưa anh xem.” Anh vẫn tỉnh bơ, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhưng vùng giữa lông mày lại nhiễm vẻ tà ác.

“Chỉ đi dạo thôi, không mua gì hết.” Cô nói thật.

Giang Mạc Viễn rút điếu thuốc cuối cùng ra, rướn người dúi đầu thuốc vào gạt tàn, thật mạnh! Khi lần nữa nhìn cô, khóe môi lại cong lên, “Em lại đây.”

Cô chưa từng nhìn thấy anh cười như vậy bao giờ, rất lạnh, rất khiến người khác… sởn da gà. Nuốt nước bọt, cô nhích đến, anh đưa tay về phía cô, cô liền đặt tay vào tay anh, rồi thoáng rùng mình.

Tay anh rất lạnh, không có chút ấm áp nào.

“Mạc Viễn…” Anh bị bệnh sao?

Giang Mạc Viễn thờ ơ với sự kinh ngạc của cô, kéo cô ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm, ngón tay anh chạm vào mặt cô, như cười như không, “Khóc, hửm?”

Xúc cảm lạnh lẽo như con rắn trườn trên mặt, tia lạnh lẽo này theo lỗ chân lông ngấm vào mạch máu, cả lưng cô đều bị kéo thẳng, cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn vào mắt anh, trong lòng hoảng sợ.

Đôi mắt này, sao lại âm u lạnh lẽo như ma quỷ!

Anh, làm sao vậy?

“Vợ yêu à, đang yên đang lành sao lại khóc?” Lực tay Giang Mạc Viễn tăng thêm, ngón cái lại như dịu dàng cọ xát mặt cô, nhưng cặp mắt kia, lại như lang sói trong đêm, vụt sáng như đủ có thể ăn thịt người, giọng nói anh càng mềm nhẹ, sự lo lắng lại càng rõ ràng. “Vừa đi dạo phố vừa khóc à? Hay là thấy nhớ anh?”

“Mạc Viễn, anh làm đau em.” Cằm cô phiếm đau, anh chưa từng đối xử với cô như vậy.

Thấy cô nhíu mày, anh lại cong môi cười, “Đau à? Anh tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ, cho dù có đem em nghiền thành tro em cũng không biết đau là gì!”

Trang Noãn Thần trợn mắt, anh tại sao lại nói cô như vậy?

“Nói, đi đâu vậy!” Anh đột nhiên lớn giọng.

Cằm cô gần như bị bóp nát, cô há miệng, muốn nói thật với anh lại không nói được chữ nào, lực tay anh quá mạnh, nắm chặt cằm cô như chặn ngang cổ họng cô.

“Bị câm rồi à?” Giang Mạc Viễn nhíu mày, đã sớm không còn hình tượng dịu dàng yêu thương cô như trong dĩ vãng, thả cằm cô ra, bàn tay anh lại chuyển đến gáy cô, rồi bóp mạnh…

“Á…” Cô bị bắt ngẩng đầu đối diện với mắt anh, không thể trốn tránh.

“Hay là muốn anh đoán?” Sâu trong mắt anh là sự lạnh lùng, khóe môi lại cười, “Hôm nay đi gặp người yêu cũ tâm trạng thế nào, hửm?”

Cô sợ hãi ngây người, kinh ngạc nhìn anh.

“Sợ à? Có phải anh nên vui vì em tỏ ra sợ anh không?” Ngón tay Giang Mạc Viễn gần như bấm vào tận óc cô, từ ngữ lạnh băng, “Cả một buổi chiều cộng thêm buổi tối, hắn ta an ủi em thế nào? Dưới sự an ủi của hắn, chút ấm ức em phải chịu rốt cuộc tan biến rồi?” Mấy ngày nay, anh dốc lòng chăm sóc cô, sợ cô vì chuyện của Hạ Lữ mà không vui, cô không đề cập anh cũng sẽ không chủ động hỏi đến, anh nghĩ cô đã vượt qua được chuyện này, thì ra, cô tâm sự hết mọi uất ức kia cho Cố Mặc, cô khóc lóc với Cố Mặc, lại chưa bao giờ khóc với anh như thế!

Đây là người vợ anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, người phụ nữ anh dùng cả trái tim để yêu, trên thực tế, trong lòng vợ anh lại không quên được người tình cũ, khi anh đi công tác thì lén lút gặp gỡ, thậm chí trễ như vậy mới về nhà!

Anh, hận không thể giết chết cô!

“Em không có…” Trang Noãn Thần khó khăn hít thở, nén đau đớn mà run rẩy, “Em chỉ thăm anh ấy, nhưng sau đó thực sự đi dạo phố mà.”

“Phải không?” Giang Mạc Viễn cười ghê rợn, “Gặp mặt người tình cũ, em còn bỏ được để đi dạo phố sao?”

“Em thực sự đi dạo phố!” Cô nổi nóng, muốn thoát khỏi tay anh nhưng bất lực.

Giang Mạc Viễn mạnh tay ấn đầu cô, cúi xuống cười khẽ, “Để tôi đoán thử em hầu hạ hắn như thế nào? Hai người lâu rồi không gặp, làm sao không đói khát chứ?”

“Giang Mạc Viễn, anh đừng nói bậy bạ, em với Cố Mặc trong sạch không có làm gì hết!” Cô đẩy anh ra, đứng lên thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, tức giận đến toàn thân phát run.

Giang Mạc Viễn mím môi, cằm bạnh ra, như con dã thú sắp nhào đến. Mắt anh như con dao cứa mạnh lên mặt Trang Noãn Thần, sau hồi lâu chợt móc lọ thuốc từ trong túi ra, đập mạnh xuống bàn, giọng nói máu me lạnh lẽo…

“Nếu không có gì, được, Trang Noãn Thần, em nói cho tôi biết đây là thuốc gì?”

Trang Noãn Thần nhìn thấy nhất thời muốn khuỵu xuống, bỗng dưng nhìn về phía anh, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Không dám nói với tôi? Hay là trí nhớ em quá kém nên quên mất bản thân đã uống thuốc gì?” Anh gằn giọng, khiến người khác thấy áp lực.

“Em, em…” Nhất thời cô chỉ nói được như vậy, lọ đặt trên bàn đúng là thuốc cô hay uống, cô sợ hãi, không biết sao Giang Mạc Viễn lại biết được huyện này, thậm chí còn có thể tìm ra được lọ thuốc.

Hiện giờ, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Thấy cô ấp úng, Giang Mạc Viễn hoàn toàn nổi giận, ngọn lửa vẫn luôn đè nén trong ngực đột nhiên bùng phát, anh đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên, “Trang Noãn Thần, lá gan của em thật lớn!”

Trang Noãn Thần mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, tay cô bấu mạnh vào vách tường sinh đau, mặt trắng bệch, môi run run, “Em không muốn giấu anh…”

Ai ngờ câu nói của cô càng khiến Giang Mạc Viễn hiểu lầm, bước nhanh tới, anh xách cô như xách một con gà, “Trang Noãn Thần, em đúng là trung trinh, gả cho tôi tủi nhục lắm phải không? Yêu hắn như vậy à? Yêu hắn đến nỗi thà rằng uống thuốc? Thà rằng không sinh con cho tôi?”

“Em không phải…”

“Em còn muốn tôi đối xử thế nào với em nữa? Có phải muốn tôi moi tim ra cho em xem hay không?” Giang Mạc Viễn gào lên, tiếng nói băng lạnh làm không khí như vỡ vụn xung quanh mình, túm chặt cô, “Trang Noãn Thần, dù em là tảng đá nhưng lâu như vậy cũng có thể nóng lên chứ?”

“Thả ra!” Cô thực sự sợ hãi, từ lúc biết Giang Mạc Viễn đến bây giờ anh chưa từng tức giận như vậy, dù trong lòng cảm nhận được anh yêu cô, nhưng nhất thời hoảng loạn chỉ có thể vùng vẫy.

Cô càng giãy dụa Giang Mạc Viễn càng nổi giận, nhớ lại cảnh tượng lúc ở bệnh viện liền phẫn nộ, hơn nữa còn bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, hết thảy đều làm lửa giận của anh bùng lên đến cực điểm, tay anh hung hắn túm lấy đầu cô.

“Á…” Cơn đau rát từ trên đầu lan tràn ra, cô khổ sở như bị mổ bụng, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Thả ra… Giang Mạc Viễn, anh là tên khốn!”

Dưới cơn thịnh nộ, ai cũng có thể nói lời căm hận, bao gồm cả Trang Noãn Thần.

Nhưng cô đã quên, đối phương là Giang Mạc Viễn, tuy bình thường đều dung túng nuông chiều cô, nhưng khi trút bỏ chiếc áo dịu dàng, anh chính là hổ dữ không hơn không kém, Hạ Lữ nói đúng, hổ thì mãi mãi là hổ, cho dù bình thường nhìn đạo mạo thế nào thì vẫn là hổ.

“Là chủ ý của ai, hửm?” Giang Mạc Viễn vừa nghe thấy lời này thì mắt càng lạnh lẽo, cánh tay tăng thêm lực, Trang Noãn Thần mất trọng tâm ngã vào lòng anh, cơ thịt rắn chắc làm cô đau, cô vô cùng sợ hãi, liều mạng vùng vẫy, tránh né. Anh lại dùng tay kia bắt lấy cô, bàn tay như kiềm sắt cố định chặt hai cổ tay cô, không chút thương tiếc, “Là hắn kêu em hay là chủ ý của mình em? Trang Noãn Thần, chẳng phải tôi đã cảnh cáo em, kết cục em vẫn dám lừa dối tôi, chẳng những vụng trộm với tình cũ còn lén uống thuốc tránh thai! Em ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Dám giết chết con tôi?!”

Tay Trang Noãn Thần như bị xiềng xích, sự giãy dụa của cô hoàn toàn vô nghĩa, Giang Mạc Viễn chỉ bằng một bàn tay đã có thể khiến cô cảm nhận được mùi vị mất đi tự do. Cô thở hổn hển, trong hô hấp dường như có mùi của anh, lúc này đây là mùi tức giận rõ ràng.

“Giang Mạc Viễn… Anh và Sa Lâm còn dây dưa không rõ, dựa vào cái gì yêu cầu tôi sinh con cho anh?” Trang Noãn Thần cố gắng lùi ra xa, dùng hết sức tránh né anh, cô vừa sợ vừa tức nên nói lời không muốn nói, cố gắng đẩy anh ra, “Anh không có tư cách! Hôn nhân của tôi và anh đều là anh dùng thủ đoạn đê tiện đoạt được, anh không có tư cách yêu cầu tôi gì cả! Từ ngày kết hôn tôi đã từng nói, chuyện của tôi không cần anh xen vào!”

“Em câm miệng cho tôi!”

“Tôi không im! Anh chính là tên cướp, là đồ khốn!” Trang Noãn Thần rốt cuộc không chịu đựng được nữa, điên tiết rống giận như bị rắn độc cắn, “Tôi với anh, chỉ có hợp đồng hôn nhân, cho nên anh bỏ cuộc đi, tôi sẽ không sinh con cho anh, sẽ không!” Cô uất ức, chuyện này dựa vào đâu mà trút hết lên đầu cô? Nếu lúc ấy anh rõ ràng với Sa Lâm thì cô đã sớm ngừng uống thuốc rồi.

Giang Mạc Viễn một tay kéo mạnh cô, như cơn giông lớn đánh ập con thuyền nhỏ, tay kia thì hung hăng bấu chặt gáy cô, ánh mắt đủ để giết người…

“Rốt cuộc em cũng nói ra hết những ấm ức trong lòng rồi à? Hợp đồng hôn nhân? Đúng…” Vẻ lạnh lùng khiến người khác sợ hãi của anh dần xâm chiếm mắt cô, “Chẳng phải lúc nào em cũng muốn gặp lại người tình cũ sao? Tôi tác thành cho em!”

“Anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần ra sức chống cự nhưng không lại, còn phát giác Giang Mạc Viễn thật đáng sợ, loại dự cảm này rút cạn khí lực của cô, lục phủ ngũ tạng kịch liệt cuồn cuộn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

“Tôi sẽ tác thành cho em và thằng đó mà, cần gì phải lén lút sau lưng tôi?” Giang Mạc Viễn kéo cô vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của cô, ở bên tai cô nói tiếp, “Trang Noãn Thần em nhớ kỹ cho tôi, em chẳng qua chỉ là thứ để tôi phát tiết, là đồ chơi thôi, thằng Cố Mặc đó nếu muốn nhấp nháp người phụ nữ của Giang Mạc Viễn tôi chơi chán rồi, được, tôi đưa em cho hắn đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.