Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 243




Về sau, Phương Trình có gọi điện cho cô, rất chân thành mời cô đến làm việc. Trang Noãn Thần tự nhận mình không phải Gia Cát Lượng, vốn định gạt hẳn đi, nhưng nghĩ lại thực sự lời Phương Trình nói cũng không vô lý lắm, có thể độc lập vận hành một tập thể là cơ hội hiếm có, công ty lớn mặc dù tốt, nhưng vừa mới vào làm mà được nhúng tay vào hạng mục quan trọng là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhảy vào công ty nhỏ, cơ hội phát triển nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn, lương bổng mặc dù không thể so sánh với công ty lớn, nhưng tối thiểu trong thời gian ngắn có thể có được kinh nghiệm điều hành một tập thể, còn vào công ty lớn, phúc lợi tốt lương cao, nhưng vào đó lúc đầu cũng chỉ là cấp thấp.

Sau đó, cô lại cân nhắc chuyện này. Trình Thiếu Tiên có mời cô ăn cơm, hai người tán gẫu có nói đến chuyện này, Trình Thiếu Tiên cho rằng cô nên đi thử. Giang Mạc Viễn lại bận, tối qua trong điện thoại có nói phải một tuần sau mới có thể quay về Bắc Kinh, hỏi cô chuyện công việc xong, suy nghĩ của anh cũng khá giống với Trình Thiếu Tiên, cảm thấy cô nên cân nhắc về Vạn Tuyên.

Hôm nay, buổi sáng đến thăm hỏi bà nội xong, trưa Trang Noãn Thần ở nhà, ngồi điều hòa ăn quà vặt, vừa nghe nhạc vừa sàng lọc công ty để phỏng vấn lần cuối, may mắn là mùa này, nếu đến cuối năm, cô sẽ không có nhiều sự lựa chọn như vậy. Đang bận rộn, điện thoại reo, Trang Noãn Thần tưởng là Giang Mạc Viễn gọi về nên không thèm xem đã trực tiếp bắt máy…

“Hôm nay, sáng em có ăn cơm, trưa cũng ăn cơm, không ăn chút quà vặt nào hết, không uống đồ chua, xin hỏi ngài còn có chỉ thị gì?” Sau khi biết hệ miễn dịch cô kém, số lần Giang Mạc Viễn điện về càng nhiều, chỉ ước gì có thể gắn máy theo dõi trên người cô.

Đối phương không lên tiếng, giống như ngây ra.

Lúc này Trang Noãn Thần mới nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên giật mình, là Cố Mặc…

“Xin lỗi…” Cô vội nói.

“Vừa rồi em nghĩ anh là ai?” Trong điện thoại, tiếng Cố Mặc có vẻ cười, nhưng nghe ra có hơi mất tự nhiên.

“Không ai cả…” Trang Noãn Thần vội vàng chuyển đề tài, “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay anh chỉ còn lại buổi tập vật lý trị liệu cuối cùng, em đến xem anh tập xong có được không?” Cố Mặc thỉnh cầu.

Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, lại nhìn máy tính nghĩ nghĩ, “Được, hôm nay là ngày anh xuất viện à?”

“Ừ.” Cố Mặc cười nói, “Em còn nhớ à, anh tưởng em quên rồi.”

“Lần trước anh có nói mà.”

“Hôm nay Hứa Mộ Giai không có thời gian, em đến xem anh tập vật lý trị liệu xong rồi sẵn tiện giúp anh làm thủ tục xuất viện được không?”

“Được.”

“Vậy anh đợi em.”

“Ừ.”

Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần thở phào, rốt cuộc Cố Mặc cũng xuất viện, lòng cô cũng nhẹ nhõm.

***

Trên đường kẹt xe, lúc Trang Noãn Thần đến được bệnh viện đã là ba giờ chiều, Cố Mặc đã chờ cô ở phòng vật lý trị liệu, thấy cô đến liền đưa khăn mặt, “Anh còn tưởng em không đến, bên ngoài trời nóng, lau mồ hôi đi.”

Cô nhận lấy lau mồ hôi, cười cười, “Bên ngoài kẹt xe quá.”

“Em đến trễ bao lâu anh cũng sẽ đợi em.” Cố Mặc nhìn cô xong, nói một câu đầy thâm ý.

Trang Noãn Thần sao lại không nghe ra ý tứ trong đó, cố ý giả ngốc cười cười, “Vậy đâu được, chậm trễ sẽ ảnh hướng đến việc trị liệu, đến đây đi, chúng ta bắt đầu.”

Cố Mặc thấy cô một phút cũng không muốn để lỡ, đáy mắt xẹt qua tia ưu thương, nhưng vẫn im lặng, gật đầu phối hợp làm trị liệu.

Thời gian trị liệu nhanh chóng qua đi.

Lúc xong, Trang Noãn Thần lại đỡ anh đi làm thủ tục xuất viện, nhưng bởi vì thời gian trị liệu quá dài, nhân việc làm thủ tục đã ra về, không còn cách nào, Cố Mặc chỉ có thể ngủ lại ở bệnh viện một đêm nữa.

Đợi anh thăm mẹ anh xong, Trang Noãn Thần chuẩn bị đi về, Cố Mặc lại nắm chặt tay cô, khẽ thở dài nói, “Cùng nhau dùng cơm tối đi.”

Cô mềm lòng đồng ý.

Gọi xong thức ăn, hoàng hôn buông xuống trời cũng không còn nóng, hai người cầm hộp cơm ngồi ở ghế đá cạnh bãi cỏ ăn, gió đêm thổi qua dễ chịu, thích hơn ăn cơm trong phòng nhiều.

“Lúc trưa gọi cho em, em tưởng anh là Giang Mạc Viễn là?” Lúc ăn được một hồi, Cố Mặc bất ngờ hỏi.

Tay cầm đũa của Trang Noãn Thần run lên, thức ăn theo đó văng vào váy cô rơi xuống bãi cỏ. Cố Mặc ngầm hiểu, im lặng lấy khăn lau cho cô.

“Để em tự lau.”

Cố Mặc giữ tay cô lại, cẩn thận lau váy giúp cô, ánh mắt kia hiện lên vẻ bi ai, “Noãn Thần, trước kia em đâu khách sáo với anh như vậy.”

“Cố Mặc…”

“Anh biết em muốn nói gì.” Cố Mặc cười cười, “Anh cũng biết em đã lấy chồng rồi, Noãn Thần, anh không muốn làm em khó xử, thật đó.”

Trang Noãn Thần thu lại sự khó chịu trong lòng, cô và anh từng tốt đẹp, hai người họ từng lưu luyến.

“Noãn Thần?” Thấy cô không nói gì, Cố Mặc bất giác đưa tay sờ mặt cô.

“Xin lỗi Cố Mặc, thực sự em muốn nói với anh từ lâu.” Mặt cô bi thương, đau lòng nhìn anh.

Cố Mặc nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Thực ra em…” Cô dừng một chút, nhíu mày tự hỏi hồi lâu mới nói ra lời trong lòng, “Em… đã yêu Giang Mạc Viễn.”

Cố Mặc run rẩy, ngẩn ngơ.

“Thực sự hôm nay em đến chính là muốn nói với anh, đừng sống mãi trong quá khứ, hãy nhìn về tương lai, anh vì em mà nhảy lầu, em thực sự rất áy náy, em chỉ hy vọng sau này anh có thể hạnh phúc.” Có nhiều lời nên nói thì phải nói, cứ do dự hoài đối với ai cũng không tốt.

Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Mặc từ từ yếu đi, cuối cùng biến mất, Trang Noãn Thần không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, “Em thực sự không biết nên nói thế nào, chúng ta không có duyên làm tình nhân, thì hãy làm bạn bè được không? Em biết anh hận em, em…”

“Noãn Thần, anh không hận em.” Cố Mặc bất giác lên tiếng, nắm lấy tay cô, siết chặt, như dốc hết chút sức lực cuối cùng nắm lấy phao cứu sinh, vẻ mặt lưu luyến không rời, “Anh biết duyên phận của chúng ta đã tận, anh cũng biết sớm muộn gì em cũng sẽ yêu Giang Mạc Viễn, anh biết anh đã thua.”

“Cố Mặc…”

“Hãy nghe anh nói hết.” Anh giương mắt nhìn cô, “Hạ Lữ từng mắng anh, lúc ấy cô ấy còn khuyên anh buông tay đi, còn nói lúc em ở bên anh khóc nhiều hơn cười, anh thừa nhận khoảng thời gian bên nhau em thường khóc vì anh, em ở bên anh, chúng ta là chăm sóc lẫn nhau, anh không thể chăm sóc em một cách toàn diện như Giang Mạc Viễn đã làm. Thế nhưng, tình cảm suốt mười hai năm cứ như vậy mà tan thành mây khói, khiến anh thấy khó chịu…”

“Anh đừng nói nữa.” Sống mũi Trang Noãn Thần cay cay, tuy nói là yêu Giang Mạc Viễn, nhưng không phải đã hết hẳn tình cảm với Cố Mặc, nhiều năm qua hình bóng của anh luôn trú ngụ trong lòng cô, cho dù là chưa từng bắt đầu cũng sẽ khiến cô không nguôi ngoai.

“Đồ ngốc, sao lại khóc, anh không sao, thực sự không sao mà.” Cố Mặc chạm vào mặt cô, nhìn mắt cô đỏ đỏ, “Em đâu có lỗi gì với anh, là anh có lỗi với em mới đúng, Hứa Mộ Giai, cuối cùng anh cũng phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ? Lần này đã làm khó cô ấy, anh quyết định xuất viện rồi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Nước mắt lăn dài, cô khóc, gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn đau.

“Noãn Thần, anh sẽ vẫn quan tâm em như trước, nhưng sau này chúng ta chỉ là bạn, yên tâm đi, anh sẽ không làm em phải khó xử, sẽ như em muốn, anh cũng hy vọng em sau này đều vui vẻ hạnh phúc.” Cố Mặc nói xong cũng nghẹn ngào, khóe mắt đỏ lên, như che giấu áp lực tình cảm.

Nước mắt Trang Noãn Thần không ngừng rơi, Cố Mặc như vậy khiến lòng cô chua xót.

“Xem em kìa, khóc thành ra như vậy, để người khác thấy còn tưởng anh ăn hiếp em, đừng khóc.” Cố Mặc lau nước mắt cô, lại không kìm lòng được ôm lấy cô, thật chặt, bi thương giăng đầy mắt anh, nghẹn ngào nói, “Noãn Thần, cám ơn em đã từng yêu anh…”

Nước mắt, ướt đẫm hai hàng mi của Trang Noãn Thần, nhất thời cô khóc như một đứa trẻ…

Hai người ôm nhau, hình ảnh thật đẹp.

Không biết rằng, ở đầu kia bãi cỏ, ánh mắt người đàn ông nọ chỉ toàn là âm lãnh, đen sẫm một màu.

Châu Niên cũng nhìn thấy cảnh này, sợ hãi nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn bên cạnh, do dự nói, “Anh Giang, tôi gọi chị một tiếng nhé.” Ông trời đúng là thích trêu đùa con người, cảnh tượng thế này lại có thể bị hai người họ nhìn thấy.

Thực sự anh không biết hôm nay Giang Mạc Viễn bị sao, trước sau đã đi hai cái bệnh viện không biết đang điều tra cái gì, không ngờ lại thấy được cảnh này, không cần nhìn nhiều Châu Niên cũng có thể phát giác sự phẫn nộ đang sục sôi quanh thân Giang Mạc Viễn, đang dần tích lũy, chực chờ bùng nổ…

Giang Mạc Viễn nhìn thấy hai người ôm nhau ở đằng kia, bàn tay siết thành quyền, sắc mặt khó coi làm người ta sợ hãi, hồi lâu lại chỉ xoay người lạnh lùng bỏ đi. Châu Niên lo lắng theo sát phía sau, luôn luôn có cảm giác bất ổn, giống như… sự yên lặng trước khi cơn giông kéo đến.

***

Hơn mười giờ tối Trang Noãn Thần mới trở về, sau khi ra khỏi bệnh viện tâm trạng của cô rất tệ, đi dạo loanh quanh chốc lát mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Cố Mặc có thể nghĩ được sẽ cưới Hứa Mộ Giai là chuyện tốt, nhưng cô lại cảm thấy anh có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, bụng Hứa Mộ Giai cũng lớn rồi, nếu Cố Mặc không đề cập đến chuyện hôn nhân thì không thích hợp lắm.

Lòng cô không nguôi về Cố Mặc cũng là điều bình thường, hôm nay khóc như thể ly biệt người thân, hóa ra Cố Mặc đã sớm biết cô yêu Giang Mạc Viễn, như vậy, cô đã yêu Giang Mạc Viễn từ khi nào? Nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án chính xác, có lẽ, tình yếu vốn làm con người hồ đồ.

Nghĩ nghĩ, cô móc chìa khóa ra để mở cửa.

Bên trong tối thui, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng, trong một góc tối tăm, có chấm lửa đỏ như ẩn như hiện.

Trang Noãn Thần giật mình, ý niệm đầu tiên chính là có trộm, lật đật bật đèn.

Trên sô pha trong phòng khách, Giang Mạc Viễn ngồi ở đó. Anh không thay đồ ra, vẫn mặc vest mang giày tây, kẹp điếu thuốc, gạt tàn trên bàn toàn là đầu thuốc lá. Sau khi thấy cô về, anh dựa lưng vào ghế, giống như không quan tâm cứ thế mà hút, nhả khói, cách làn khói mỏng, cặp mắt kia hệt như chim ưng.

“Đi đâu vậy?” Anh lên tiếng trước, giọng nói trầm tĩnh như vực sâu trong đêm tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.