Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 129




Không biết đi dạo bao lâu, cho đến khi mỏi mệt, Trang Noãn Thần tìm một tiệm cà phê ngồi xuống. Zurich có rất nhiều phố nhỏ hẻm tắt, lại giăng đầy cờ chữ thập, thể hiện niềm kiêu hãnh dân tộc.

Thời tiết rất tốt, không có tuyết rơi, không khí trong lành, hít sâu một hơi lấp đầy dưỡng khí. Trong tiệm cà phê lại vô cùng ấm áp, mùa này có rất ít du khách đến Zurich, nên phần lớn đều là người châu Âu, khi cô đang lười biếng ngồi dựa vào ghế bên cạnh cửa sổ uống cà phê, có rất nhiều nụ cười tràn đầy nhiệt tình chào đón cô.

Ngồi ở thành phố này, thời gian dường như cũng quay chậm lại, mỗi giây tận hưởng an nhàn, trong tiệm cà phê vang lên ca khúc When You Know, giờ khắc này, nghe giai điệu chầm chậm này đúng là có cảm giác.

Trang Noãn Thần buồn ngủ ghé vào bàn, nghiêng đầu hướng ra bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê, sau khi xe dừng hẳn, một người đàn ông bước xuống, ánh nắng yếu ớt ngày đông chiếu vào người anh, bóng dáng cao to, thân hình rắn rỏi mang đến hưởng thụ thị giác tuyệt vời.

Anh vừa mới xuống xe, xuyên qua cửa sổ liền nhìn thấy Trang Noãn Thần ghé vào bàn như chú gấu túi, mỉm cười, sâu trong mắt cũng tràn ra ấm áp.

Trang Noãn Thần không cục cựa, vẫn nằm ườn như trước, nhìn anh đi về hướng bên này tiệm cà phê, khóe môi bất giác gợn lên, một cảm giác vui vẻ nho nhỏ nổ tung trong lòng, ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông đó.

Cho đến khi, trong hơi thở tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, Trang Noãn Thần mới miễn cưỡng ngẩng đầu, đưa tay chống cằm, “Anh thích cà phê đen chứ?”

Giang Mạc Viễn cười nhẹ, không cần đợi lâu, nhân viên phục vụ bưng đến một tách cà phê đen nóng hổi.

“Dạ dày không tốt thì đừng uống cà phê, anh không trông chừng em thì chẳng có tính tự giác gì cả.” Anh khẽ nhấp chút cà phê, sau đó cầm tách cà phê của cô đặt sang một bên, lại gọi cho cô thức uống khác.

“Chỉ thèm chút thôi mà, nghiêm khắc quá đó.” Trang Noãn Thần than thở.

Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn càng rộng.

“Xong việc chưa?” Cô tò mò hỏi.

“Ừm.” Nhân viên phục vụ lại mang đến một dĩa bánh ngọt, anh đưa tay xé mở bao bì, lại cắt ra từng khối nhỏ mới đặt trước mặt cô.

Trang Noãn Thần nghiêng đầu, thoáng mỉm cười, “Sao tôi lại toàn ngửi thấy mùi tiền thế này, thương nhân người đầy hơi tiền, chính là nói về người như anh sao?”

Giang Mạc Viễn ra vẻ trầm tư, rồi sau đó gật đầu, “Có lẽ vậy, nhưng mà em đừng quên, em là bà xã của vị thương nhân người đầy hơi tiền đó.”

Trang Noãn Thần trừng mắt liếc anh một cái.

“Mua gì rồi?” Anh lại hỏi.

“Một thứ rất tốt.” Trang Noãn Thần mỉm cười kín đáo, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp được gói tỉ mỉ đưa cho anh, màu xanh đậm hệt như màu hoa diên vĩ trong truyện cổ Andersen.

Giang Mạc Viễn ra vẻ tò mò.

“Mở ra xem đi.” Hai tay cô chống cằm, biếng nhác tựa chú mèo.

Giang Mạc Viễn mở ra nhìn, hơi ngạc nhiên, “Mua cho anh à?”

Trang Noãn Thần mỉm cười, “Chứ tôi sao cài khuya măng sét được?” Ở trong phòng để quần áo trong nhà cô nhìn thấy có không ít khuya măng sét, anh sẽ dựa theo y phục khác nhau mà lựa chọn khuya măng sét khác nhau, vừa nãy lúc đi dạo cô đúng lúc trông thấy chiếc khuya măng sét này, vô cùng tinh xảo, nhìn là thích nên mua ngay.

Có lẽ Giang Mạc Viễn không ngờ cô sẽ mua quà cho mình, nhìn chiếc khuya măng sét cả buổi, ánh mắt hình như lướt qua vui sướng, khi ngẩng đầu lần nữa lại hơi nhướn mày, “Không mua gì cho mình à?” Bên người cô trống không, anh nghĩ ít ra cũng phải có vài cái túi mua sắm chứ.

Trang Noãn Thần lắc đầu, hài hước nói, “Tiết kiệm tiền cho anh.”

Câu trả lời ngoài ý muốn khiến Giang Mạc Viễn ngẩn ra, sau đó mỉm cười bất đắc dĩ.

“Chiếc khuya măng sét này có thể phối với complet của anh không?”

Giang Mạc Viễn nhận lấy, cười nhẹ, “Được chứ, rất đẹp.”

“Thích là được rồi.” Cô uống ngụm nước, nhìn anh muốn nói lại thôi.

“Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, nói đi, muốn hỏi anh chuyện gì?” Giang Mạc Viễn không phải loại người đầu óc càng nóng liền mất đi lý trí, sau khi nhấp ngụm cà phê xong thì nhìn cô, chậm rãi nói.

Trang Noãn Thần biết lòng dạ anh tinh tế, cũng không giấu diếm nữa, “Vậy có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không? Chẳng lẽ sau này anh thật sự không về nhà nữa?”

“Là anh nợ họ, mấy năm nay luôn sống bên ngoài, về hay không về cũng chẳng có gì khác biệt.” Hiếm khi Giang Mạc Viễn không hề giấu giếm.

“Tại sao?” Trang Noãn Thần khó hiểu.

Giang Mạc Viễn im lặng, trầm tư uống cà phê.

Trang Noãn Thần thì gấp muốn chết, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp kéo tay anh qua, “Có thể nói rõ tình hình cho tôi biết được không? Nếu tôi không biết đang có chuyện gì diễn ra chắc là tôi sẽ điên mất.” Tay cô siết chặt tay anh, anh cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay cô nổi lên vẻ ôn hòa.

Sau khi đặt tách xuống, anh thở dài nhìn cô, “Thật ra, anh có một người em trai, em trai ruột.”

“Hả?” Trang Noãn Thần sửng sốt, cô nghĩ anh là con một.

Giang Mạc Viễn trầm tư, “Sở dĩ anh có lỗi với ba mẹ, là bởi vì cái chết của em trai anh có liên quan đến anh.”

“Em trai anh chết rồi?” Trang Noãn Thần cả kinh ôm miệng.

Giang Mạc Viễn gật đầu, “Ừ, lúc nó học đại học.” Trong mắt anh xẹt qua vẻ đau thương.

“Sao có thể như vậy… chuyện này có liên quan gì đến anh?”

“Có liên quan trực tiếp đến anh.” Giang Mạc Viễn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén hoang mang trong giọng nói, “Anh từng giới thiệu bạn gái cho nó quen, cuối cùng nó lại tự sát vì người con gái đó. Cái chết của nó có quan hệ trực tiếp đến anh, nếu anh không giới thiệu cô gái đó cho nó quen, nó đã không chết…”

Trang Noãn Thần nghe mà hết hồn, bất giác hỏi, “Là cô gái kia muốn chia tay em trai anh à?”

“Không phải.” Màu trong đáy mắt Giang Mạc Viễn rất tối, như biển cả không thể tối hơn được nữa, mà lời nói của anh càng khiến người ta phải thương tâm, “Cô gái kia bất ngờ qua đời, em trai anh không chịu đựng nổi cú sốc này nên tự sát theo.”

“Bởi vì chuyện này mà ba mẹ anh trách anh à?”

“Họ trách anh là đúng, bởi vì khi đó anh là người ủng hộ hai đứa bên nhau.” Giang Mạc Viễn đau lòng nói.

Sự thật đến quá đột ngột, đột ngột đến nỗi khiến cô khó tiếp nhận, “Nhưng tại sao ba mẹ anh thấy tôi lại như thấy kẻ thù vậy? Chẳng lẽ tôi trông rất giống cô gái kia?” Nói đến đây, cô bỗng nhớ lại, vô tình nghĩ đến ông Nam từng nói cô rất giống Nam Ưu Tuyền.

Giang Mạc Viễn ngạc nhiên nhìn cô, đáy mắt che bớt biểu hiện nào đó, sau lại khẽ nói, “Không, chỉ bởi vì em cũng là con gái châu Á thôi.”

“Hả?”

“Sau khi em trai anh chết, anh vì quá áy náy nên đã thề trước mặt người nhà, sẽ không cưới phụ nữ Á Đông, nếu vi phạm lời thề thì tình nguyện chấp nhận mọi hình phạt.” Giang Mạc Viễn nói xong, nhẹ nhàng kéo tay cô qua, “Noãn Noãn, mẹ anh tuy là Hoa kiều, nhưng từ nhỏ đã sinh sống ở nước ngoài, người thân, bạn bè của bà tất cả đều ở nước ngoài, tình cảm của bà dành cho châu Á rất mỏng manh, nhiều nhất cũng chỉ biết qua ba anh. Cho nên, sau khi bà biết đứa con trai bà yêu thương nhất bị phụ nữ Á Đông hại chết, tự nhiên sinh ra tâm lý chống đối thậm chí thù hận đối với phụ nữ Á Đông, mẹ anh không phải chỉ nhắm vào mình em đâu.”

Trang Noãn Thần nghe hiểu được, cũng có thể cảm thông cho tâm trạng này, trong một gia đình đứa con út thường được yêu thương nhất, nhưng đứa con yêu thương nhất đó lại tự sát vì một cô gái, thân là cha mẹ sao lại không đau lòng cho được?

Nghĩ như vậy, cũng có thể lý giải được hành vi của họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, “Chẳng lẽ thực sự cả đời anh cũng không về nhà?” Họ đã mất đi một đứa con rồi, hiện giờ không thể mất đi đứa con còn lại được.

“Đương nhiên sẽ không.” Giang Mạc Viễn thấy cô lo lắng, thản nhiên cười, “Yên tâm đi, anh sẽ thuyết phục họ, thời gian có thể chữa lành tất cả, ít nhất họ không có nhẫn tâm đánh chết anh mà?”

“Lúc này còn có tâm trạng nói đùa?” Cô nhíu mày.

“Không phải nói đùa, chỉ là anh biết rất rõ phải dùng cách gì để có thể thuyết phục họ.” Giang Mạc Viễn nắm chặt tay cô, “Yên tâm đi.”

Trang Noãn Thần phát hiện anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên cũng đành từ bỏ, gật đầu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy gì đó.

Bởi vì Giang Mạc Viễn còn một số thủ tục cần giải quyết, cho nên họ còn phải ở lại Zurich thêm vài ngày.

Zurich vào đêm càng yên tĩnh, nhất là bên trong biệt thự.

Không giống với biệt thự nhà họ Giang, biệt thự này thiết kế theo dạng điền viên, trong đó lầu một có đặt một lò sưởi âm tường thật lớn là thứ cô thích nhất, chân trần giẫm lên mặt thảm dày mềm mại, nghe ngọn lửa bên trong cháy lép bép, uống thứ nước trái cây ngọt ngào, ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế xích đu rộng rãi, cuộc sống này cũng rất lý thú.

Giang Mạc Viễn lại ra bể bơi bên ngoài bơi lội, không quan tâm sau lưng còn có vết thương, sau một tiếng anh trở vào nhà, cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của người đàn ông cao lớn, vội vàng quay đầu lại uống nước trái cây, gương mặt lơ đãng đỏ lên, nhưng có lẽ là do ánh lửa chiếu vào.

Giang Mạc Viễn tắm rửa qua loa, lúc đi xuống lầu thấy cô vẫn còn vùi vào ghế liền đi đến.

Trang Noãn Thần thấy anh bước đến thì trong lòng có chút hốt hoảng, đang do dự không biết có nên chừa chỗ cho anh ngồi không, thì cơ thể nhẹ nhàng được anh giữ từ phía sau, bàn tay rộng men theo đầu vai cô chậm rãi di chuyển xuống eo, “Nghĩ gì vậy?”

“Không có gì…” Trang Noãn Thần đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, sau khi uống hớp nước lại khẩn trương nuốt nước miếng, liếm môi cười gượng, “Lò sưởi âm tường này tốt ghê, chúng ta về nhà cũng đặt một cái đi.”

“Bắc Kinh không cần lò sưởi âm tường.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, đi vòng qua kéo cô đứng lên, lại ôm cô cùng nhau chen chúc trên chiếc ghế xích đu, cô chỉ có thể dán sát vào lồng ngực anh, cơ thể khỏe khoắn của người vừa mới đi bơi có hơi lạnh.

“Nhưng nếu em thích, về nhà lắp một cái cũng được.”

“Ùm.” Nhẹ nhàng lên tiếng, lại bởi vì động tác quá mức thân thiết của cả hai làm cô xấu hổ, nhưng cô không dám lộn xộn, bởi vì anh mặc cực ít, cô chỉ dựa vào lòng anh thôi cũng dễ dàng cảm nhận được vật nam tính đang rục rịch nhảy loạn.

Giang Mạc Viễn siết chặt vòng ôm, gương mặt anh tuấn kề vào gáy cô, hơi thở nóng rẫy phả vào da thịt nhạy cảm của cô, tiếng nói trầm thấp nồng hậu như rượu, “Noãn Noãn, đồng ý với anh, sau này bất luận thế nào cũng không được nói hai chữ ly hôn.”

Cơ thể cô sững lại, trái tim lại bị lời nói của của anh mà nảy lên, vô thức gật đầu, do hơi thở nam tính đến gần hòa cùng động tác thân mật làm cho đôi má cũng phiếm hồng.

Thấy cô gật đầu, đáy mắt Giang Mạc Viễn cảm động, cô nhỏ nhắn tựa chú thỏ, dáng vẻ hai má hồng hồng làm người khác yêu thương, sâu thẳm tận đáy lòng dâng lên xúc cảm mãnh liệt, đến gần cô, không kìm được mà hé miệng hôn lên vành tai cô, tiếng nói thoáng có chút ám muội, “Đêm đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”

Cơ thể Trang Noãn Thần khẽ run, tiếng nói quá mức khàn đục của anh để lộ thông điệp cùng khát vọng rõ rệt, cô hiểu, đây là lần thứ hai anh phát thông điệp này với cô, chỉ là lửa dục lần này của anh càng thêm giấu đầu lòi đuôi…

Vòm ngực rộng lớn vững chãi của người đàn ông, cô thì nhỏ xinh hệt con rắn, để mặc cánh tay anh vây lấy cô, càng lúc càng chặt. Mùi xạ hương dễ chịu lại như một thứ độc dược đầy mê hoặc, lấp đầy hô hấp cùng bầu không khí xung quanh, ngay cả dòng khí lưu động cũng thấp thoáng mùi hương quyến rũ tương tự như kích thích tố.

Đêm tối yên tĩnh như thế, ở một đất nước xa lạ duyên dáng như thế, cảm xúc của con người cũng trở nên khác lạ hơn.

Tấm lưng cô dính sát vào vòm ngực anh, cơ thể cường tráng của người đàn ông nhuốm thứ ánh sáng mơ hồ của đèn thủy tinh, càng phác thảo đường nét cơ thể anh một cách sâu sắc hơn, Trang Noãn Thần vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn anh nhiều, trong lòng lại kinh hoảng khua loạn như chú nai con vì lời mời mọc quá mức rõ ràng của anh, cô lại nhớ đến tết dương lịch, lại nhớ đến sức công phá và thể lực kinh người ẩn chứa bên trong cơ thể người đàn ông đằng sau lưng cô.

“Tôi…” Cô ấp úng, nhất thởi không biết làm sao lại không còn sức đẩy anh ra, đáy lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc mang tên ‘cảm động’, lúc nhìn anh vì cô mà bị đánh, vì cô mà phải rời khỏi nhà họ Giang, hình ảnh ấy cứ không ngừng xuất hiện, giờ khắc này lại được anh ôm như vậy, cảm xúc ấy như lan ra nhanh hơn, giống như tất cả đều tập trung lại ở động mạch chính, sau đó dọc theo các mao mạch nhỏ nhanh chóng khuếch tán ra, rồi nổ tung.

“Em sao vậy?” Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, nhất thời trong lòng cũng bị cảm xúc mềm mại lấp đầy, anh nghĩ đến từ ‘phải’ khi cô ở trước mặt ba mẹ anh thừa nhận yêu anh, tuy rằng anh rõ ràng từ này chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời của cô, nhưng anh tình nguyện chọn tin tưởng, từ khi rời khỏi nhà họ Giang đến giờ, anh lại phát hiện bản thân không dám hỏi lúc ấy cô có suy nghĩ gì.

Anh sợ cô nói thật, cũng sợ bản thân bị thất vọng.

Tiếng nói của anh trầm lắng dọa người, cô như con thú nhỏ bị kinh hoảng, quay đầu nhìn anh, tròng mắt anh cũng u tối đến dọa người. Trang Noãn Thần cảm thấy cổ họng khô nóng vô cùng, muốn dứt ra lại bị anh ôm chặt, chỉ có thể khẽ nói, “Không… tôi, tôi chưa buồn ngủ…” Tư thế này, lời nói ra cũng thơm mát như hương lan, khẽ hít vào cũng dày đặc mùi hương đàn ông.

“Vết thương của anh phải bôi thuốc đúng không? Tôi đi lấy thuốc cho anh.” Rốt cục cô cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Giang Mạc Viễn có chút không kiềm chế được, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu có chút sợ hãi không dám động đậy nhiều của cô, là trong sự thuần khiết mang chút thùy mị, giữa mông lung lộ vẻ nhu hòa, như nước ấm dịu dàng vây lấy anh, anh luôn có sức tự khống chế rất mạnh giờ đây lại lần nữa bại dưới tay cô gái như nước này, anh ôm lấy vóc dàng mềm mại như không xương của cô, hạ thấp giọng, “Chút vết thương nhỏ ấy không đáng ngại.”

“Giang Mạc Viễn, anh làm tôi đau.” Lực tay của người đàn ông có hơi mạnh, cô nhăn nhó kêu lên.

“Không được gọi cả tên lẫn họ của anh như vậy!” Giang Mạc Viễn mỉm cười bế thốc cô lên, lập tức đi về hướng phòng ngủ ở tầng hai.

Phòng ngủ, đèn trong phòng còn mờ hơn cả phòng khách dưới lầu, cô cắn môi lại cố tình nói, “Vậy thì giờ Giang tổng có thể thả tôi xuống chưa?”

Giang Mạc Viễn hơi ngạc nhiên, sau hồi lâu bất đắc dĩ mỉm cười, “Cô gái này đúng là.” Đặt cô lên giường, ngón tay thon dài đưa qua, nắm nhẹ lấy cằm cô, “Nói, anh là ai?”

Trang Noãn Thần mềm mại trườn đi như con rắn, mím môi cười khẽ, váy ngủ mềm nhẹ do tư thế trốn tránh mà phác họa hình dáng đẫy đà như trăng tỏ lúc ẩn lúc hiện, cắn môi nói, “Anh là Giang Mạc Viễn làm cho người ta chán ghét.”

Giang Mạc Viễn không cười, vẫn nắm cằm cô như trước, nhìn cô không chớp mắt.

Cô bị anh nhìn đến trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, ngoài cửa sổ lại có bông tuyết bay nhè nhẹ, lặng lẽ đậu trên bậu cửa, dường như đất trời giờ đây chỉ còn lại mình anh và cô. Trang Noãn Thần đối điện với ánh nhìn chăm chú của anh, sự dịu dàng ngấm dần vào trong mắt lại mang theo chút đau lòng, lên tiếng, “Anh là… người đàn ông tình nguyện chịu đựng đau đớn vì em, là… chồng em.”

Giang Mạc Viễn xúc động, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận như vậy, trái tim đập rộn rã trong lồng ngực, môi anh cũng hơi giật giật, khẽ nói, “Gọi anh là Mạc Viễn, bây giờ.”

Anh lại không có can đảm ép hỏi cô có yêu anh hay không…

Trang Noãn Thần cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang điên cuồng chuyển động, thôi thúc khiến cô ngạt thở, ngón tay nắm chặt, ánh mắt lại nhẹ nhàng giao nhau với anh, đôi môi đỏ mọng dịu dàng gọi ra hai chữ “Mạc Viễn”, cái tên khiến nhiều phụ nữ nhớ mong.

Trang Noãn Thần cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang điên cuồng chuyển động, thôi thúc khiến cô ngạt thở, ngón tay nắm chặt, ánh mắt lại nhẹ nhàng giao nhau với anh, đôi môi đỏ mọng dịu dàng gọi ra hai chữ “Mạc Viễn”, cái tên khiến nhiều phụ nữ nhớ mong.

Cái tên bật ra giữa môi cô thể hiện yêu thương nho nhỏ, sự e thẹn của cô gần như vò nát trái tim anh, tay khẽ nắm cằm cô chuyển thành tì nhẹ, nâng mặt cô lên, giọng nói của anh nồng đậm như thứ rượu ngon, “Noãn Noãn, đêm nay cho anh nhé.” Anh không muốn ép buộc cô, hai đêm tết dương lịch kia tuy rằng là thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng tâm hồn vẫn trống rỗng, điều anh muốn chính là sự cam tâm tình nguyện của cô.

Bông tuyết ngoài cửa sổ rơi càng dày đặc, chẳng bao lâu đã phủ một lớp mỏng.

Toàn thân cô lại khô nóng, yêu cầu của Giang Mạc Viễn gọn gàng dứt khoát, cũng không hề che giấu dục vọng, nhịp đập con tim cũng tăng tốc theo hơi thở của anh, cổ vũ bên tai cô, cô cúi đầu không dám nhìn anh, dùng sự im lặng để ngầm đồng ý với anh.

Vui sướng nhất thời lấp đầy trong mắt anh, ngón tay đặt ở mặt cô gần như hơi run rẩy, thấy cô không từ chối, cử chỉ nữ tính e ấp ngầm chấp nhận của cô cổ động lòng anh. Anh không kìm lòng được, cúi đầu, nụ hôn mang theo đam mê sâc sắc điên cuồng quyện lấy môi cô, thân thể cao lớn thuận thế đè xuống, hoàn toàn phá bỏ khoảng cách giữa hai người.

Lúc này đây, Trang Noãn Thần không né tránh, cô cố gắng tự nói với bản thân hết thảy chỉ là vì cảm động, cảm động vì tất cả mọi chuyện anh làm cho cô. Nhưng thời điểm cơ thể anh đè xuống cô vẫn rất khẩn trương, nhắm mắt lại, ngượng ngùng không dám nhìn anh.

“Mở mắt ra nhìn anh đi.” Trên đỉnh đầu, anh cười nhẹ.

Cuối cùng vẫn e sợ mở mắt, lại bị đôi mắt quá mức nóng bỏng của anh làm cho kinh ngạc, chớp chớp mắt, ngay cả hơi thở cũng bởi vì khoảng cách quá mức thân mật của cả hai mà trở nên khó khăn. Tay của Giang Mạc Viễn lại bắt đầu táy máy, thuận thế trượt xuống, cô sợ nhột nhất, hơi rụt người lại.

Giang Mạc Viễn là người giàu kinh nghiệm, một động tác nhỏ của cô gái dưới thân cũng bị anh phát hiện ra, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, cười nhẹ: “Nhột à?” Khác hẳn với đêm tết dương lịch, cô vẫn tỉnh táo, cho nên anh phát hiện cô nhạy cảm và ngượng ngùng hơn rất nhiều.

Trang Noãn Thần ừ khẽ, giọng nói Giang Mạc Viễn ôn hòa, quan tâm suy nghĩ kỹ càng, cảm giác ngượng ngùng vốn có đang dần dần tan biến, bàn tay anh lại tiếp tục di chuyển xuống, kiên nhẫn từng chút một khám phá cơ thể cô.

Chỉ là, khi ngón tay anh chạm vào vòng eo, Trang Noãn Thần nhịn không được phì cười một tiếng, phần eo là nơi mẫn cảm nhất của cô. Sau khi nghe được tiếng cười của cô thì Giang Mạc Viễn cũng bật cười, thân thể càng áp xuống thấp hơn, trực tiếp đặt tay lên lưng cô, cố ý chọc ghẹo cô.

“Đừng… đừng mà… nhột lắm.” Trang Noãn Thần cười không ngừng, thân mình né tránh như rắn nước, nhưng tránh thế nào cũng không thoát khỏi được bàn tay anh.

Đây là một loại từng trải rất kỳ lạ và đặc biệt, khi phụ nữ bộc lộ yếu điểm của bản thân lại phát hiện đối phương chẳng những không để ý mà còn dung túng một cách có thiện ý, mối quan hệ của hai người phút chốc sẽ được kéo lại gần hơn.

“Cưng à.” Trong mắt Giang Mạc Viễn tràn ngập vui sướng, dục vọng cũng bởi vì sự thu hẹp khoảng cách giữa hai người trở nên càng thêm rõ rệt, bàn tay anh càng thêm tham lam, tuy rằng đã không ngừng tự nói với chính mình là phải kiềm chế bớt, nhưng vẫn nắn bóp giống như tận hưởng sự mềm mại của cô.

Cơ thể Trang Noãn Thần dần dần trở nên mất đi sức lực, nhìn anh, tuy rằng cô nhìn ra được khoảnh khắc này anh nguy hiểm bao nhiêu, nhưng cơ thể quả thực không cựa quậy được, chỉ có thể nhìn ngắm gương mặt điển trai của anh, để anh tùy ý hôn lên khắp cơ thể mình.

Có người nói, phụ nữ là người bị khai phá.

Cho đến tận hôm nay, Trang Noãn Thần mới hiểu được hàm nghĩ của câu nói này. Kỳ thực, phụ nữ rất hiếm khi biết bản thân cần gì hoặc không cần gì, bởi vì lẽ đó nên cần một người đàn ông giỏi để dẫn đường, người ấy sẽ kiên nhẫn dẫn dắt, khám phá, kích thích toàn bộ nhiệt tình của phụ nữ bộc lộ ra hết. Cô hoàn toàn chính là rơi vào tình cảnh bị làm cho rung động đó, khi bàn tay to lớn của anh phủ lên mông cô, cô mới sợ hãi than thầm tay anh lớn thật, săn sóc mà tinh tế. Nhất thời, cô thả lỏng toàn thân, như đóa hoa sắp nở, từ trung tâm nụ hoa tản ra, người đàn ông dịu dàng này đang vận dụng tính nhẫn nại to lớn của mình để làm cô thích ứng với sự thân cận của anh.

Trang Noãn Thần cảm thấy cơ thể căng cứng của mình đang chậm rãi thả lỏng, giương mắt nhìn Giang Mạc Viễn, trong lòng lại thấy cảm động, mạch máu hai bên thái dương anh co giật cùng đôi mắt đỏ quạch rõ ràng là đang cố nén dục vọng, là vì cô mà trước sau vẫn duy trì nhẫn nại, đúng là bởi vì sự dịu dàng của anh, sự xa lạ và bài xích đối với anh cùng cảm giác khẩn trương vừa phát sinh mới có thể biến mất, cuối cùng như đắm mình vào trong biển sâu, chỉ có thể chìm ngập trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cho đến khi, ngón tay thon dài của anh cuối cùng cũng tìm được nụ hoa mẫn cảm nhất ấy, khoảnh khắc đó Trang Noãn Thần ưm một tiếng, theo đó là mặt đỏ lên như quả táo. Cô biết mình không nên kêu lên như vậy, cảm thấy xấu hổ vì ngay cả bản thân cũng không khống chế được, cô như chiếc thuyền nhỏ vốn đang ngao du trên đại dương đột nhiên bị sấm đánh rầm một tiếng. Giương mắt mang chút oán trách nhìn anh, anh ở trên giường đúng là vô cùng giàu kinh nghiệm, cô tựa như tờ giấy trắng chỉ có thể để tùy ý anh dẫn dắt, anh nhất định từng có không ít phụ nữ rồi, anh cũng đối đãi với các cô ấy như thế này sao?

Nghĩ vậy, trong lòng bất giác thấy chua xót, rồi lại không ngừng bị ngón tay anh cám dỗ, rõ ràng nhận thấy nơi được ngón tay anh chạm vào ngày càng trơn trượt, cả quá trình đó anh luôn nhìn cô, mỉm cười, hai mắt tràn đầy lửa dục. Trang Noãn Thần cố gắng nuốt nước bọt, toàn thân như bị một thứ cảm giác như xa lạ như quen thuộc đánh thức, cơ thể không khống chế được nhẹ nhàng hùa theo anh, dường như muốn được càng nhiều hơn. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, không hấp tấp cũng không vội vã tấn công, dường như cố ý muốn kích thích ra hết toàn bộ nhiệt tình của cô.

Cuối cùng, khi dòng nước xiết xa lạ này dâng trào lên, Trang Noãn Thần ngoại trừ đầu óc trống rỗng siết chặt ga giường ra, thì khoái cảm như thác lũ này trước sau vẫn không thể rút đi, nó lại càng như sóng thần vĩnh viễn không biết đỉnh điểm là đâu. Tay anh thoải mái tự nhiên như vậy, cô khi lên đến chỗ cao nhất lại nghe thấy tiếng nước chảy ra từ cơ thể, giống như sóng biển đánh vào đá ngầm. Rốt cục, cô cũng không nhịn được nữa, kêu lên thành tiếng, muốn quay cuồng, muốn nảy lên, nhưng cơ thể vẫn cứ chìm xuống, một cảm giác vô lực thăng lên, ngoại trừ cố gắng ưỡn người nghênh đón ra thì không còn cách nào khác, cứ như vậy, người đàn ông dịu dàng mang tên Giang Mạc Viễn này lại có thể dùng loại phương thức tra tấn ấy để cô nếm lấy ngọt ngào.

Viền mắt cô cũng theo đó mà ẩm ướt, không biết tại sao cô chỉ muốn khóc, tiếng hít thở thô trọng của Giang Mạc Viễn lại rơi xuống, cả người cô đều váng vất mơ màng, giống như con búp bê hỏng bị rút mất linh hồn, cơ thể trống rỗng, thứ còn lại chỉ là tiếng hít thở kia, tiếng hít thở nặng nề, cảm giác choáng váng lên tục, như từng đợt sóng tản ra, lại lần nữa vỗ vào, không ngừng khuếch tán. Người đàn ông này cứ như vậy mà dễ dàng tìm được nhược điểm của cô.

“Thích không?” Anh thì thầm bên tai cô.

Mất đi khống chế, cô nói, “Thích.” Nhưng anh thật xấu xa, thật sự rất xấu xa.

Giang Mạc Viễn hài lòng mỉm cười, lau đi mồ hôi bên thái dương cô, bàn tay anh rời khỏi đó, ôn hòa bắt lấy tay cô, thuận thế kéo xuống, cô mờ mịt chỉ có thể đi theo nhịp điệu trượt xuống một tấc lại một tấc của anh, cho đến khi chạm vào vật to lớn nóng hổi kia, đại não cô nổ bùm một tiếng, Trang Noãn Thần như bừng tỉnh khỏi cơn mê hoang lạc, vô thức muốn rút tay về.

Anh ngăn cô lại, lúc này đây anh lại bắt đầu có chút quyết liệt, bắt tay cô cầm lấy nguồn nhiệt đã sớm căng trướng, dẫn dắt cô nhớ lại đêm tết dương lịch kia, khi cô hưởng thụ niềm vui chăn gối mới lạ trong mơ hồ.

“Sợ à?” Trong mắt anh ánh lên ngọn lửa bập bùng, nhìn cô, khát vọng thật sâu.

Ánh mắt anh quá bỏng cháy, Trang Noãn Thần nhìn anh, chỉ cảm thấy người đàn ông trên người như là con thú sắp cúi đầu nuốt cô vào bụng, trái tim cô đập dồn dập hơn, mím môi, run rẩy nói, “Anh… của anh lớn quá… Em, em sợ… đau.” Cô thực sự không tài nào tưởng tượng nổi hai đêm tết dương lịch kia cô làm thế nào để dung nạp ‘nó’, hèng chi cơ thể cô đau nhức rất nhiều ngày. Nhưng lúc nói xong câu đó, mặt cô lại càng đỏ hơn.

Cô gái kia vốn đang sợ hãi nên vô tâm nói vậy, lại vô tình làm thỏa mãn tôn nghiêm kiêu hãnh nam tính của anh, sự sợ hãi của cô, sự ngượng ngùng của cô đều như đốt lửa toàn thân anh, anh thầm muốn đè mạnh cô xuống dưới cơ thể, liều mạng điên cuồng giày vò cô không chút thương tiếc.

“Anh sẽ không làm em đau.” Anh cúi đầu hạ xuống một câu nói cực kỳ nóng bỏng.

Lòng bàn tay cô nóng hơn, rõ ràng cảm nhận được nguồn nhiệt kia đang rung đập cương cứng trong lòng bàn tay mình, dưới sự ép buộc của anh cô chỉ có thể nắm chặt hơn, sự nóng rực trong lòng bàn tay đốt cháy tất cả lý trí cô. Nhưng mà hiển nhiên là Giang Mạc Viễn không dễ dàng thỏa mãn với cái nắm như vậy, bàn tay anh cố định cổ tay cô, bá đạo mà mạnh mẽ dẫn dắt cô chuyển động lên xuống, tạm thời đè xuống ham muốn sắp không khống chế được kia.

Cùng một lúc, bên trong chỉ nghe tiếng rên rỉ ức chế của cô cùng tiếng thở dốc của người đàn ông khi bị dáng vẻ thẹn thùng của cô quyến rũ. Cơ thể của Giang Mạc Viễn cũng càng lúc càng trở nên nóng hổi, đôi môi mỏng dừng ở bên tai cô, “Anh muốn em.”

Giống như chiến sĩ sắp xuất trận, anh phát ra tuyên ngôn khai chiến, điều anh cần phải làm tiếp theo chính là mặc sức cướp bóc.

Cảm nhận được nguồn nhiệt đặt kề vào cửa hang động, như gió nóng đột ngột thổi quét qua thung lũng, thiêu đốt, nổ tung! Cơ thể Trang Noãn Thần bỗng run lên, ngửa đầu rên khẽ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một cách rõ rệt nhiệt độ nóng bỏng của anh, sợ hãi, hồi hộp, xa lạ, kích thích… toàn bộ cảm xúc phức tạp đều dâng lên.

Cô biết bản thân đã làm tốt công tác chuẩn bị đón nhận anh, nhưng đâu đó vẫn dâng lên cảm giác phức tạp không rõ ngọn nguồn. Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn cô, bàn tay rộng của anh dịu dàng vuốt mái tóc cô, lại không vội vã xuyên qua cô, nhiệt tình sôi sục hưởng thụ nguồn nước thơm mát của cô gái dưới thân, cúi đầu khẽ nói một câu bên tai cô, “Noãn Noãn, anh yêu em…”

Hết chương 14


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.