Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 104




Mặt của Ngải Niệm như là bị đổ sáp lên, tái xanh, nhìn qua khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Cách vách bên kia, màn ‘thâm tình chân thành’ vẫn còn đang tiếp tục, tiếng cô gái lộ ra vẻ nũng nịu rõ ràng, “Chừng nào thì anh dẫn em đến gặp ba mẹ đây?”

Bên này, Trang Noãn Thần vừa nghe liền sửng sốt, yêu đương vụng trộm còn đòi dắt nhau về nhà?

Tiếng Lục Quân lại càng ‘du dương’ hơn, “Đừng nóng vội, sẽ nhanh thôi.”

“Anh vẫn chưa chia tay với bạn gái à? Là anh nói không có tình cảm với cô ta, cũng đã lâu rồi không liên lạc nên dứt khoát im lặng chia tay thôi.” Cô gái có chút không vui.

Lục Quân cười theo, nói vài lời không đầu không đuôi.

Bên này, Hạ Lữ giận đến mức xì khói, tay nắm ấm nước gần như nổi hết gân xanh, bỗng dưng đứng dậy, xách ấm nước đi về hướng phòng sát bên, Trang Noãn Thần bèn giữ chặt cô lại!

“Noãn Thần!” Hạ Lữ thấy Trang Noãn Thần ngăn cản, lại giận không có chỗ trút, hạ thấp giọng nhấn mạnh từng chữ, “Thằng chó này cởi trên đầu trên cổ Ngải Niệm nhà mình, cậu còn nhịn được à?”

Trang Noãn Thần cắn răng, nhìn ra được cô cũng là bị Lục Quân chọc giận không nhẹ, nhưng vẫn cố nén xuống, vừa dùng sức lôi kéo Hạ Lữ, vừa quay đầu nhìn Ngải Niệm, hàm răng va vào nhau, thấp giọng hỏi nhỏ, “Ngải Niệm, rốt cục cậu định thế nào?”

Ngải Niệm vẫn duy trì im lặng.

Mặt của cô có một loại trống vắng chết người, ngón tay đã sớm không còn run rẩy nữa, chỉ là lạnh lẽo, cuối cùng còn lại chết lặng.

“Nói!” Trang Noãn Thần hạ thấp giọng, lại nhấn mạnh, một tay kia kéo lấy Ngải Niệm, ngược lại, tay cô tức giận đến mức run rẩy.

Cách vách bên kia còn đang anh anh em em.

Bên này, ánh mắt Ngải Niệm cuối cũng cũng tĩnh lặng.

Sau hồi lâu, rốt cục cô mới lên tiếng, sau khi nhìn Hạ Lữ một cái thì thản nhiên nói, “Cậu ngồi xuống trước đi.”

“Ngải Niệm!” Hạ Lữ kinh ngạc.

Ngải Niệm không nói rõ nguyên nhân, ngược lại lấy thứ gì đó trong túi xách ra, chậm rãi đặt trước mặt Hạ Lữ và Trang Noãn Thần, vẫn im lặng không nói.

Hai người đồng thời cầm lên xem, cũng đồng loạt kinh ngạc!

Là giấy siêu âm.

“Đợt này mình luôn cảm thấy khó chịu, hôm nay lên Bắc Kinh một là thăm hai cậu, hai là tiện thể đi kiểm tra, không ngờ, mình thực sự có thai.” Tiếng của Ngải Niệm có chút run rẩy.

Trái tim Trang Noãn Thần cũng nhảy lên theo lời nói của Ngải Niệm, cầm lấy giấy siêu âm, trên đó viết rõ ràng hai chữ ‘có thai’.

Hạ Lữ không ngờ lại như vậy, ngẩn ra nửa ngày rồi hổn hển nói, “Bỏ đứa bé đi! Lập tức chia tay với Lục Quân!”

Ngải Niệm siết tay, lần thứ hai rơi vào im lặng.

“Cậu muốn đứa bé này?” Trang Noãn Thần hơi nheo mắt, làm bạn nhiều năm như vậy với Ngải Niệm, ít nhiều gì cô cũng hiểu được tâm tư của bạn mình.

“Mình vẫn luôn rất muốn có con.” Ngải Niệm thở dài, “Nhiều năm như vậy thật ra mình vẫn luôn cố gắng có em bé, lần này cuối cùng cũng có thì làm sao mình bỏ được? Bác sĩ nói cơ thể của mình không thích hợp sinh con.”

Hạ Lữ vừa nghe đã nổi nóng, “Vậy cậu định làm sao? Còn muốn sinh con cho thằng khốn đó hả?”

“Mình…”

“Hạ Lữ, cậu im lặng trước đi.” Trang Noãn Thần vẫn luôn cố ép mình giữ bình tĩnh, trong ba người, Hạ Lữ dễ kích động nhất, Ngải Niệm thì do dự, nếu cô không khắc chế được bản thân để xử lý tình hình trước mắt, sự việc sẽ càng hỏng bét, “Ngải Niệm, cậu nói thẳng cho mình biết rốt cục cậu định thế nào? Vấn đề của đứa bé chúng ta có thể nói sau, trước tiên nói về tình trạng trước mắt cái đã. Cậu ừ một tiếng thôi, mình và Hạ Lữ ngay lập tức qua bên kia cho thằng chó đó mấy bạt tai liền, cho dù liều mạng mình cũng sẽ đánh cho đôi cẩu nam nữ đó sống dở chết dở! Nếu cậu lựa chọn nhẫn nhịn, mình cũng sẽ không để thằng đó sống dễ chịu, nhưng sẽ nghĩ biện pháp khác!”

“Nhịn mẹ gì mà nhịn? Nhịn cái đ*t á!” Hạ Lữ nắm chặt tay Ngải Niệm, chỉ vào cô, “Cậu nghe cho rõ đây, nếu cậu nuốt cục tức này xuống mình sẽ xem thường cậu cả đời! Thằng đó là cái thá gì? Lúc trước ở Bắc Kinh cũng không có công việc nào ra hồn, nếu không có cậu nó đã sớm chết đói mẹ rồi, hiện giờ nắm chắt bát vàng rồi còn không biết trân trọng cậu, lại có thể nổi tâm địa gian xảo ra, loại đàn ông này phải đập nó!”

Trang Noãn Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngải Niệm.

Môi Ngải Niệm khẽ run, sau hồi lâu, cầm nước lên uống, nhìn thấy được cả quá trình cô đều cố gắng khắc chế, cứ như vậy mà im lặng khoảng hai phút, mới lên tiếng, “Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình. Mình không thể để tất cả bà con họ hàng chỉ trỏ sau lưng ba mẹ mình, tuổi họ đã cao rồi, không tiếp nhận nổi chuyện này.”

“Ngải Niệm cậu…”

“Ngải Niệm…” Trang Noãn Thần cắt ngang cơn giận của Hạ Lữ, nhìn Ngải Niệm, trên mặt hiện lên vẻ ẩn nhẫn, trịnh trọng hỏi, “Cậu thật sự quyết định rồi?”

Ngải Niệm gật đầu.

“Hẳn là cậu biết, loại chuyện thế này một khi dung túng, thì sau này sẽ như thế nào.” Ngón tay Trang Noãn Thần siết chặt đến nỗi đỏ lên, hít sâu vào, “Chuyện vụng trộm này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.”

“Mình biết.” Mắt Ngải Niệm như ngôi sao vụt tắt, tối tăm không ánh sáng, chậm rãi nói, “Cho dù sau này có ly hôn, cũng phải ăn nói với ba mẹ, con người khi sống vốn sẽ không theo được ý mình, không phải sao?”

“Đạo lý chó má gì vậy?” Hạ Lữ tức đến nỗi bứt tóc!

Trang Noãn Thần nhìn Ngải Niệm, thật lâu sau bất đắc dĩ lắc đầu, “OK. Mình hiểu ý cậu rồi, nhưng mà Ngải Niệm à, mình phải nói với cậu, mình thật sự không đồng ý với cách nghĩ này của cậu, thật sự không tán thành xíu nào, nhưng lựa chọn của mỗi người là khác nhau, cậu đã chọn vậy, mình sẽ xử lý giúp cậu.”

Ngải Niệm giương mắt, nhìn cô, miễn cưỡng nở nụ cười.

Trang Noãn Thần nhìn thấy mà đau lòng.

Giữa phụ nữ sẽ luôn tồn tại một quan hệ như vậy, cho dù bạn thân cách mấy cũng có lòng so đo lẫn nhau, thứ mang ra so sánh thường là đàn ông. Bạn bè có tốt cách mấy, trước khi kết hôn thậm chí là trước mấy năm kết hôn cũng sẽ không để lộ chuyện tình yêu riêng tư của mình với đối phương, đây là lòng tự trọng của phụ nữ gây ra, cho dù người đàn ông của mình vô tích sự, cô ấy cũng sẽ làm bộ ra vẻ như rất hạnh phúc ở trước mặt bạn mình, đương nhiên, một khi trải qua ngưỡng bảy năm[1] thì khỏi phải bàn tới.

Phụ nữ rất giỏi nói dối, chỉ vì để bảo vệ cái tôn nghiêm rẻ rúng nhưng không thể vứt bỏ của mình khi ở trước mặt bạn bè. Khoe mẽ, có lẽ đã không còn đơn thuần là cố ý nữa, mà đã là một thứ tập mãi thành quen, một cuộc chiến hư vinh tôn nghiêm không muốn người khác bì kịp với mình.

Cho nên, Ngải Niệm như vậy là hoàn toàn để lộ hết gốc rễ trước mặt bạn bè, thứ cô vứt bỏ không phải là Lục Quân, mà là cái danh xưng ‘hạnh phúc’ mà cô vẫn thường tươi cười nói với bạn mình!

Trang Noãn Thần đứng lên, nói một câu với Ngải Niệm, “Cậu chỉnh điện thoại về chế độ im lặng đi, nếu hắn có gọi điện thoại cho cậu thì cậu cũng đừng bắt máy.”

Ngải Niệm khó hiểu.

“Nghe lời đi, khoan hãy hỏi nguyên nhân.” Trang Noãn Thần thản nhiên nói.

Ngải Niệm gật đầu.

Hạ Lữ thấy thế bèn ngăn lại nói, “Mình với cậu cùng nhau qua đó.”

“Cậu ở lại.” Trang Noãn Thần cản cô, “Nếu không muốn quậy chuyện này đến tình cảnh không thể cứu vãn nổi.”

Hạ Lữ siết chặt nắm đấm, nhăn mặt nhăn mày, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Ngải Niệm.

Trang Noãn Thần hít lâu một hơi, xoay người ra khỏi phòng.

Chỉ là cách một vách ngăn, bên này vui vẻ như tiệc, bên kia lại vắng lặng thê lương.

Trang Noãn Thần nén cơn giận, làm bộ như đi ngang qua, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một màn Lục Quân đang quấn lấy cô gái nọ, lúc đó chỉ ước gì có thể giáng một cái tát, nhưng vẫn nhẫn nhịn, cố tình ngạc nhiên nói…

“Lục Quân?”

Đôi nam nữ đang triền miên đột ngột tách ra, Lục Quân quay đầu, nhìn vào mắt Trang Noãn Thần, thoáng chút bối rối.

“Sao trùng hợp vậy nè.” Trang Noãn Thần nghênh ngang tiến vào, đặt mông ngồi đối diện Lục Quân và cô gái kia.

Cô gái nhìn có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Trông còn đẹp hơn cả Ngải Niệm, nhưng mà khuôn mặt vừa nhìn liền thấy có vẻ lẳng lơ và không an phận.

Lục Quân lại không thoải mái được như Trang Noãn Thần, bàn tay hơi run, hồi lâu mới hoàn hồn lại, “A… ha ha, là Noãn Thần à, ờ, để giới thiệu hai người nhau, đây là một người bạn của anh.” Anh ta giới thiệu như thế với Trang Noãn Thần.

Sắc mặt của cô gái trông không tốt lắm, hình như ở dưới gầm bàn đá anh ta một cái.

“Còn đây là…” Lúc Lục Quân định giới thiệu Trang Noãn Thần với cô gái kia thì chột dạ, nhất thời không biết xưng hô thế nào.

Trang Noãn Thần lại mỉm cười, duỗi tay ra với cô gái kia, “Tôi là bạn rất thân của bà xã Lục Quân, tôi biết họ từ thời còn học đại học đến giờ, chính là một người bạn không tồi.”

“Bà xã của Lục Quân?” Cô gái kinh ngạc kêu lên, quay đầu nhìn về phía Lục Quân.

Lục Quân xấu hổ cười cười, giải thích không được mà không giải thích cũng không được.

“Ủa, Lục Quân à, vậy là anh không đúng rồi, không phải anh lên Bắc Kinh để mời bạn bè đến tham dự hôn lễ của anh và Ngải Niệm sao? Bây giờ còn chưa báo cho bạn anh biết nữa à?” Trong lòng Trang Noãn Thần đang tức giận mắng chửi tên Lục Quân kia, nhưng trên mặt lại điềm tĩnh cười cười.

Sắc mặt cô gái càng thêm khó coi.

“Anh… vẫn chưa kịp nói, ha ha.” Lục Quân nghĩ ra một lý do sứt sẹo.

“Ngải Niệm đâu? Anh không đi cùng cậu ấy à?” Trang Noãn Thần lại hỏi.

Lục Quân bối rối, “Cô ấy, hôm nay cô ấy không lên Bắc Kinh.”

“Đâu phải, lúc nãy Ngải Niệm còn gọi điện thoại nói với em là đang ở bệnh viện phụ sản mà.” Trang Noãn Thần thăm dò nói.

“Bệnh viện phụ sản? Niệm Niệm bị làm sao?” Câu nói này làm Lục Quân ngây ngẩn cả người, gấp gáp hỏi.

“Anh không biết à? Cậu ấy nói cái gì mà có thai, được vài tuần gì đó, lúc nãy em đang ăn cơm cùng khách hàng nên cũng không tiện hỏi rõ, cậu ấy nói là đang ở bệnh viện phụ sản Triêu Dương.” Trang Noãn Thần làm ra vẻ kinh ngạc nói.

Lục Quân đứng phắt dậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc vui mừng xen lẫn khẩn trương, “Niệm Niệm có thai? Thật không? Bệnh viện phụ sản Triêu Dương? Là ở đâu nhỉ? À… có phải cái bệnh viện ở gần Hồ Đoàn Kết không?”

“Hình như là đúng đó, em cũng chưa đến đó nữa.” Trang Noãn Thần lười biếng nói.

Lục Quân luống cuống lấy điện thoại ra, gọi cho Ngải Niệm, hồi lâu vội vàng nói, ”Sao cô ấy không bắt máy chứ? Gấp chết người ta rồi.”

“Có thể vẫn còn đang làm kiểm tra.” Trang Noãn Thần lại thản nhiên nói tiếp.

“Hiện giờ anh lập tức đi tìm cô ấy, Noãn Thần…” Lục Quân hoàn toàn không quan tâm cô gái bên cạnh, một phen kéo cô qua, “Nếu Niệm Niệm có gọi điện cho em thì em báo cô ấy ở bệnh viện chờ anh nha, đừng đi lung tung.”

Trang Noãn Thần âm thầm hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt thì tươi cười, “OK.”

Lục Quân cầm túi lên liền xông ra ngoài.

“Này, Lục Quân…” Cô gái kia đứng dậy, hướng về phía bóng lưng anh ta gọi lớn, tức đến nỗi giậm chân.

Thế nhưng, Lục Quân đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

[1]七年之痒 (Thất niên chi dương): nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời. Bằng mà không được thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. Hoặc vợ chồng sống với nhau đến năm thứ 7, tình cảm xung động hay kích tình đều biến mất, điều còn với nhau chỉ là tình thân, trách nhiệm.

“Này, Lục Quân…” Cô gái kia đứng dậy, hướng về phía bóng lưng anh ta gọi lớn, tức đến nỗi giậm chân.

Thế nhưng, Lục Quân đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

Trong phòng, chỉ còn lại Trang Noãn Thần cùng cô gái kia.

“Đừng phí sức, một người đàn ông chẳng coi cô ra gì thì khẩn trương làm gì chứ?” Trang Noãn Thần không nhanh không chậm rót một ly nước, uống thấm giọng.

Lúc này cô gái mới quan sát tỉ mỉ Trang Noãn Thần, ngồi xuống, “Là cô cố ý đuổi Lục Quân đi? Sao? Bênh vực bạn bè à?”

“Tôi cần gì phải cố tình đuổi anh ta đi? Như cô thấy đấy, là anh ta chủ động bỏ đi.” Trang Noãn Thần bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, hiện giờ tôi với Lục Quân rất tốt, cô có thể chuyển lời lại với bạn cô là đừng có quấn lấy Lục Quân nữa, không thấy phiền à?” Cô gái hừ lạnh.

Trang Noãn Thần mỉm cười, như là nghe được chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời, “Tôi thấy hình như cô nghĩ sai rồi, Lục Quân kết hôn cùng Ngải Niệm là thật, Ngải Niệm mang thai cũng là sự thật, ngay cả hành vi Lục Quân lo lắng cho Ngải Niệm cũng là thật, thậm chí…” cô dừng một chút rồi chậm rãi nói, “Anh ta bỏ cô ở đây rồi đi, cũng là thật nốt. Cô cảm thấy bây giờ là cô quan trọng hay là Ngải Niệm cùng đứa bé quan trọng?”

Lúc ở sát bên, cô nghe được rõ ràng, Lục Quân là đang lừa gạt cô gái này.

Sắc mặt cô gái xanh xám.

“À, tôi càng nhìn cô càng thấy quen, cuối cùng cũng nghĩ ra, cô không phải là thư ký của Dương Đông sao?” Dương Đông là một ông tổng của nhà máy phụ tùng ô tô lớn, gần đây tiếng tăm không tốt, liên tục bị lên báo, cô gái này chính là thư ký đi theo bên cạnh Dương Đông, cô từng nhìn thấy cô ta trên báo.

Cô gái ngạc nhiên, “Đúng vậy.”

Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Gần đây, Dương Đông bị chuyện xấu quấn thân, nhưng cũng không loại trừ là do người cùng ngành gây nên, bất quá cô cũng rõ ràng, chuyện bê bối bây giờ thường là đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ!”

“Đều là thủ đoạn của mấy công ty quan hệ xã hội làm ra! Còn có đám phóng viên ngu xuẩn kia thích hùa theo!” Cô gái tức giận đến nỗi toàn thân phát run, bởi vì cô là thư ký của Dương Đông, rất nhiều bạn trên mạng của cô tìm cô để moi móc thông tin.

“Cô nói đúng đó, đôi khi công ty PR sẽ vì mục đích mà ‘tạo ra’ một chút tin đồn.” Trang Noãn Thần cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘tạo ra’ thật rõ ràng, “Mà đôi lúc, đại chúng thường thích náo nhiệt hơn là sự thật. Hôm nay cô ấm ức khi bị người ta oan uổng, không biết ngày nào đó thì công ty PR cũng kéo cô vào để bôi đen, vậy thì hay rồi. Trong mấy vụ bê bối thế này, cho dù người có trong sạch cũng có thể khuấy đảo thành đen, huống chi cô còn quấn lấy người đàn ông sắp kết hôn?”

Nói đến người này, vẻ tươi cười trên mặt Trang Noãn Thần dần giảm bớt, cơ thể hơi rướn về trước, nhấn mạnh từng chữ, “Cô muốn tự hủy hoại tương lai của mình, có phải không?”

Cô gái hoảng sợ.

“Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể làm lật thuyền, chính là nói về giới làm PR của chúng tôi.” Trang Noãn Thần khôi phục lại nụ cười như cũ, ra vẻ vô tội.

“Chúng tôi?” Cô gái ngạc nhiên.

“À, tôi quên giới thiệu với cô, đây là danh thiếp của tôi.” Từ trong túi xách cô lấy ra một tấm danh thiếp, tao nhã đưa cho cô gái, “Cô có thể cất đi, nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ phát huy công dụng đấy.”

Cô gái cầm lấy xem liền mở to hai mắt, “Truyền thông Đức Mã?”

Trang Noãn Thần cười cười, đứng lên, đưa tay vỗ vỗ vai cô ta, “Tự giải quyết cho tốt đi ha, tôi nghĩ ba mẹ cô cũng không hy vọng nhìn thấy con gái của mình ngày nào cũng lên mặt báo đâu.” Nói xong, xách túi bỏ đi.

Tay cô gái cầm danh thiếp run rẩy dữ dội, ngồi chết trân tại chỗ không nhúc nhích.

***

Ánh nắng, chói chang đến nỗi làm mắt người ta sinh đau.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, đứng dưới lầu Tân Quang Thiên, Ngải Niệm cô đơn nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, sau hồi lâu mới nhìn về phía Hạ Lữ và Trang Noãn Thần, khẽ nói, “Mình có hai yêu cầu, hy vọng các cậu có thể đồng ý với mình.”

“Cậu nói đi.” Trang Noãn Thần nhìn cô.

Ngải Niệm thở dài, ánh mắt nhìn các cô đặc biệt nghiêm túc, “Thứ nhất, vĩnh viễn đừng làm kẻ thứ ba, nếu một trong hai cậu ai làm tiểu tam của kẻ khác, mình sẽ hận các cậu cả đời!”

Trang Noãn Thần ngẩn ra, nhanh chóng gật mạnh đầu.

Hạ Lữ cũng ngẩn người, trong mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Ngải Niệm nói tiếp, “Yêu cầu thứ hai chính là, nhất định phải yêu thương chính bản thân mình hơn thương bọn đàn ông, đừng nên giống mình, kết cục chỉ là công cốc.”

“Ngải Niệm…” Trang Noãn Thần nghe mà trong lòng khó chịu, kéo tay cô.

“Noãn Thần, hôm nay cám ơn cậu nhiều lắm, ít ra còn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình.” Ngải Niệm cười chua xót, sau đó thả tay ra, “Hai cậu không cần lo lắng cho mình, có đứa bé, mình sẽ không dễ dàng bị đả kích như vậy.”

Cô đón ánh mặt trời, gương mặt tái nhợt lộ vẻ thê lương khi tĩnh mịch qua đi, bóng dáng gầy yếu bị ánh nắng phân tán thành từng mảnh nhỏ, giống như lòng cô, còn có, trái tim của Trang Noãn Thần.

Sau khi đợi Ngải Niệm rời đi, Hạ Lữ đẩy Trang Noãn Thần ra, hét lên, “Cậu bị bệnh đúng không? Nhìn thấy bạn của mình nhảy vào hố lửa cũng mặc? Tình huống giống như vừa nãy đáng lẽ phải trực tiếp xông đến đánh chết hai đứa đê tiện kia! Cho dù đánh không chết cũng phải cho nó biết bản thân nó đê tiện bao nhiêu chứ!”

“Đánh xong chửi xong sau đó thế nào?” Trang Noãn Thần không giận, dưới ánh mặt trời, ánh mắt cô cực kỳ bình tĩnh, nhìn Hạ Lữ nhẹ nhàng hỏi.

“Sau đó? Còn quái gì nữa mà sau với chả đó? Ngải Niệm sao phải kết hôn với loại người như thế! Còn sinh con cho nó à? Đầu bị cửa đè phải không?” Hạ Lữ tức đến khó chịu, xỉa vào Trang Noãn Thần, “Nếu chuyện này rơi xuống đầu cậu, cậu có thể chịu được không?”

“Không bao giờ.” Trang Noãn Thần đáp chắc nịch, “Một lần bất tín thì vạn lần không tin.” Đây là lời nói của chị Mai, quan điểm của cô cũng giống với chị Mai.

“Một khi đã vậy, cậu còn giúp cho thằng khốn đó? Cả đời của Ngải Niệm sẽ bị phá hủy!” Hạ Lữ càng giận.

“Hạ Lữ, cậu có thể sửa tính tình một chút không? Dễ kích động như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Trang Noãn Thần nhìn cô, thấp giọng nói, “Mình cũng giống như cậu thôi, ước gì có thể đánh chết thằng khốn đó! Nhưng chúng ta quậy xong sau đó thế nào? Người khó khăn chính là Ngải Niệm! Nếu Ngải Niệm thật sự quyết tâm chia tay không kết hôn với hắn, mình không nói hai lời lập tức kéo cậu qua đó đánh cho hắn tàn phế luôn, nhưng vấn đề là Ngải Niệm muốn kết hôn, còn muốn sinh con, chuyện này không thể xử lý theo cách cậu nói được.”

“Tình trạng thế này còn kết hôn cái quỷ gì nữa?”

“Hạ Lữ, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách để hạnh phúc, cậu phải tin mình, so với bất cứ ai, mình còn mong Ngải Niệm đập cho tên kia một trận, nhưng Ngải Niệm có suy nghĩ của Ngải Niệm, theo như lời cậu ấy nói, con người sống không phải vì chính mình, đôi khi còn phải lo lắng nhiều phương diện khác nữa. Mượn ba mẹ Ngải Niệm mà nói, muốn con gái kết hôn cũng muốn đến điên rồi, một khi hôn nhân của Ngải Niệm thất bại, có con, ba mẹ cậu ấy phải ngẩng đầu làm người ở trước mặt người ngoài thế nào đây? Dưới quê không giống như Bắc Kinh, có nhiều quan niệm cổ hủ lắm, cho dù là lỗi của nhà trai, nhiều người cũng sẽ cho rằng là do nhà gái làm không tốt nên mới bị như vậy. Mình hiểu tại sao cậu tức giận, như mình cũng đang rất giận đây, thậm chí tức giận luôn cả sự nhẫn nhịn của Ngải Niệm, nhưng cậu ấy rõ ràng biết con đường tương lai rất khó đi vẫn muốn đi, như vậy, điều mà những người làm bạn như chúng ta phải làm không phải là làm ầm lên, mà là giúp cậu ấy nghĩ ra biện pháp giải quyết thật tốt, không phải sao?”

“Mình không nghĩ nhiều được như cậu, chỉ cảm thấy quá hời cho tên khốn Lục Quân kia!” Hạ Lữ vung tay lên, sắc mặt lạnh băng.

“Hạ Lữ, cậu phải nhớ rõ, con người có thể xúc động, có thể làm việc bất chấp hậu quả, nhưng phải xem tình hình đã, nếu hôm nay cậu làm ầm lên, đúng vậy, trả được hận đó, nhưng không hề nghĩ tới hậu quả? Có thể dựa vào suy nghĩ của Ngải Niệm giải quyết triệt để vấn đề không? Cậy ấy đã mất đi tình yêu, ít nhất cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng chứ?” Trang Noãn Thần thở dài ngồi xuống đài phun nước bên cạnh, “Chúng ta có thể có suy nghĩ của bản thân, nhưng không thể ép buộc người khác cũng phải làm theo suy nghĩ của chúng ta, chỉ có thể nương vào đó mà đề xuất ý kiến thôi. Như mình hỏi quyết định của Ngải Niệm đó, thật ra suy nghĩ của cậu ấy lúc đó rõ ràng hơn bất cứ ai.”

Hạ Lữ buồn bực ngồi xuống cạnh cô, hắt nước, “Mình nghĩ không hiểu, thực sự không hiểu nổi cách làm của cậu ấy.”

“Rất đơn giản.” Trang Noãn Thần hơi ngửa mặt, để ánh mắt chiếu vào mặt mình, từ từ nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng nói, “Không phải ai cũng có can đảm bắt đầu lại từ đầu, rất nhiều người giữ thói quen cuộc sống theo nề nếp cũ, ngay cả những người lớn tuổi cũng hay nói với chúng ta thanh thản là phúc, cho nên mọi người không thích thay đổi, cho dù thực tế cuộc sống có tẻ nhạt bao nhiêu, lý tưởng đẹp đẽ bao nhiêu, cũng không muốn thay đổi hiện trạng an yên. Con người, chỉ khi trải qua đau đớn cùng cực mới có suy nghĩ phải thay đổi, đây là bản tính trốn tránh đau khổ bẩm sinh của con người, cũng là tính ỳ. Giống như Ngải Niệm, cậu ấy không dám thử vứt bỏ toàn bộ quá khứ, cho dù cậu ấy muốn chia tay đó, nhưng người ở bên cạnh cũng sẽ khuyên cậu ấy, sẽ nói rằng, nhiều năm như vậy ở bên nhau rồi thì cố nhẫn nhịn đi, tuổi thanh xuân tươi đẹp của cậu ấy đều cho hắn, hiện giờ có gì đảm bảo sẽ tìm được một người tốt hơn Lục Quân chứ? Nói không chừng, người tìm được còn chẳng bằng Lục Quân, vân vân. Cậu ấy không dám thử nghiệm, thực sự là bị trách nhiệm đè nặng lên người, sống vì cái gì? E rằng, con người càng coi trọng trách nhiệm thì sẽ càng sống vất vả, nhưng đâu còn cách nào, chúng ta không thể sống ích kỷ được, nếu cùng là sống không vui, vậy thì tại sao không chọn cách khiến cho những người bên cạnh mình được vui vẻ chứ?”

Hạ Lữ hít sâu vào, im lặng thật lâu mới nói, “Noãn Thần, cậu thay đổi rồi.”

“Vậy à? Trở nên bi quan hơn à, ha ha.” Trang Noãn Thần cúi đầu, nhìn mũi giày, ánh nắng hắt vòng tròn trên mặt đất, qua lại là tiếng người ồn ào, lòng cô lại dần dần trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đúng vậy, người không muốn thay đổi, đâu chỉ có một mình Ngải Niệm chứ?

***

Chiều chủ nhật, Trang Noãn Thần đang chuẩn bị đi tham gia tiệc mừng công, Cố Mặc gõ cửa nhà cô, vui vẻ kéo cô xuống dưới lầu, dưới lầu, một chiếc xe mô tô hạng nặng siêu đẹp đỗ ở đó, dưới màn đêm hắt ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

“Đây là…” Cô kinh ngạc.

“Không có xe hơi thì mô tô cũng được, thế nào?” Trông tâm trạng của Cố Mặc không tệ, nhét mũ bảo hiểm vào tay cô, “Em biết anh vẫn luôn thích lái mô tô mà, còn có cái này, chính là bởi vì anh lái mô tô nên em mới tặng.”

Dưới ánh trăng, anh giơ cao ngón tay, chiếc nhẫn ở ngón út lóe sáng.

Trang Noãn Thần ôm nón bảo hiểm mỉm cười, lúc còn học đại học, Cố Mặc luôn lái mô tô, toàn bộ nữ sinh trong trường đều bị dáng vẻ phóng khoáng của anh làm điên đảo, lúc ấy cô liền tặng anh chiếc nhẫn này, xem như đóng dấu lên thứ chỉ thuộc về riêng cô.

“Noãn Thần…” Cố Mặc kéo cô qua, “Lái nó, anh chở em đi chọn nhẫn được không? Anh nghĩ, đã đến lúc biến nhẫn đeo ngón út thành nhẫn kết hôn rồi!”

Hết chương 24


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.