Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng Ii

Chương 101




Trang Noãn Thần nghe đến đỏ mặt, tính sơ sơ cũng vừa đúng ba ngày, may quá, vẫn còn kịp.

Vội vàng trả tiền, nhận thuốc từ nhân viên, cô vội vàng nhét thuốc vào trong giỏ xách, lại nhớ gì đó, ấp úng hỏi, “Thuốc này… có ảnh hưởng gì đến cơ thể hay không?”

“Chị nói thử xem?” Cô nhân viên nhíu mày nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ xem thường, “Nói trắng ra, thuốc này chính là Levonorgestrel, mấy loại thuốc ngừa thai cấp đều có thành phần này, chị nghĩ xem có thể gây tác hại đối với cơ thể hay không? Chị ơi, tôi hảo tâm nhắc nhở chị một câu, thuốc này một năm uống một lần cũng gây tổn hại cơ thể rồi, sau này muốn có con cũng khó.”

Trang Noãn Thần nghe mà kinh hồn bạt vía, không nói gì nữa. vội vàng rời khỏi tiệm thuốc.

Cô nhân viên phía sau lắc đầu bất đắc dĩ, “Phụ nữ thời nay nghĩ thoáng thật, không biết bảo vệ bản thân gì cả, không muốn có em bé thì phải có biện pháp tốt chứ, thứ đàn ông biến chính mình thành người đầy thương tích thế này thì làm gì biết đau lòng?”

Nam nhân viên bên cạnh cười cười, “Cô than thở quá khích rồi đấy.”

“Không phải than thở, chỉ là cảm thấy thế giới này đúng là sắp loạn rồi.” Cô ấy bĩu môi, “Thời buổi này người muốn có con lại không có được, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện chữa vô sinh. Người không muốn có con thì mang thai hoài, anh xem trong phòng phẫu thuật một ngày có bao nhiêu ca nạo phá thai? Phụ nữ đó, sợ nhất chính là trao thân dưới tình huống suy nghĩ không thông, đạt được sung sướng nhất thời, nhưng lại phải hối hận cả một đời!”

***

Trong tiệm bánh ngọt, lúc này không có nhiều khách lắm.

Trang Noãn Thần ngồi ở một góc sáng sủa, tập trung nhìn vào tờ hướng dẫn sử dụng hồi lâu, sau đó lại cầm viên thuốc nhỏ xíu kia nhìn thêm một hồi, cuối cùng, đem ánh mắt cầu cứu chuyện đến hai người bạn tốt ngồi ở đối diện.

Hạ Lữ trong điện thoại phát hiện thấy cô kỳ lạ, sợ có chuyện liền trực tiếp gọi cho Ngải Niệm, Ngải Niệm không nói gì đã từ ngoại thành hấp tấp quay về, hai người họ đang nghiêm hình bức cung cô.

Cho đến khi sữa nguội dần, Trang Noãn Thần vẫn cứ trố mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc.

Hạ Lữ thuận tay cầm qua xem, nhìn kỹ nó, cảm thấy tán thưởng, “Thật không ngờ, một viên thuốc nhỏ xíu như vậy có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, Ngải Niệm, cậu có từng thử qua chưa?”

“Ngay cả cậu còn chưa từng thử, sao mình có thể thử rồi chứ?” Ngải Niệm vội vàng đặt thuốc xuống trước mặt Trang Noãn Thần, trừng mắt liếc Hạ Lữ một cái, “Mình làm việc gì cũng có kế hoạch cả, lúc muốn có em bé mới thả, chưa phải lúc đều dùng các biện pháp phòng tránh thai an toàn.”

Hạ Lữ cũng trừng mắt liếc cô một cái, “Mình cũng vậy nha, ai khi khổng khi không lại uống ba cái thứ này?”

Mặt Trang Noãn Thần bỗng tái đi!

“Xin lỗi cậu, Noãn Thần, mình không có ý gì khác đâu.” Hạ Lữ thấy bản thân nói sai liền xin lỗi, thấp giọng nói, “Mình thật sự rất sợ thuốc này có ảnh hưởng đến cơ thể cậu đó.”

“Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.” Ngải Niệm nhân lúc rãnh dùng điện thoại lên mạng kiểm tra một chút, “Nhìn xem, tác dụng phụ nhiều như vậy, cái gì mà dễ dàng dẫn đến lạc nội mạc tử cung, u xơ tử cung, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này, thật sự càng xem càng dọa người.” Nói xong, đưa điện thoại đến trước mặt Trang Noãn Thần, “Tự cậu xem rồi quyết định đi.”

Trang Noãn Thần không xem, trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc, thật lâu sau, ngửa đầu, nuốt viên thuốc xuống.

Hạ Lữ cùng Ngải Niệm đồng thời kinh ngạc kêu lên.

“Cậu uống thiệt à?” Hạ Lữ ôm ngực, mở to mắt.

Trang Noãn Thần gật đầu, cô không thể không làm vậy, lỡ như mang thai thì sao? Cô cắn môi, khẽ nói, “Mình lên mạng tra một chút, tính toán lại ngày, khoảng thời gian này là thời kỳ nguy hiểm, mình không muốn mạo hiểm.”

“Chuyện này mà để Giang Mạc Viễn biết được chắc sẽ giết cậu mất!” Hạ Lữ lắc đầu bất đắc dĩ, “Người đàn ông có bản tính kiêu ngạo bẩm sinh như anh ta, một khi biết cậu giết con anh ta hả, không chừng anh ta sẽ liều mạng với cậu luôn đó?”

Trang Noãn thần không nói, sắc mặt càng thêm khó coi, cầm ly sữa lên uống một hơi mấy hớp liền, lại chậm rãi ăn miếng bánh xoài trên bàn, không nói tiếng nào.

Ngải Niệm huých Hạ Lữ, ý bảo cô đừng tiếp tục chủ đề này nữa.

Hạ Lữ thở dài, ngậm miệng lại.

Ánh mặt trời chiếu vào tiệm bánh ngọt, bên trong dạt dào nắng ấm.

Ba người vẫn cứ duy trì im lặng.

Sau hồi lâu, Ngải Niệm lên tiếng, “Noãn Thần, vậy cậu quyết định thế nào?”

Lúc ăn cơm trưa, Trang Noãn Thần đã kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra cho hai cô bạn nghe, còn nói Cố Mặc cầu hôn cô.

Tay cầm nĩa của Trang Noãn Thần tạm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, cô không biết tiếp theo sẽ làm thế nào, cô hoàn toàn mờ mịt.

“Cậu đã quyết định uống thuốc ngừa thai, vậy đã quyết định ở bên Cố Mặc rồi.” Hạ Lữ nói một cách dứt khoát, “Lựa chọn chắc chắn rồi thì không có gì phải rối rắm cả.”

Bánh xoài thật ngọt, nhưng Trang Noãn Thần lại cảm thấy đắng chát, buông nĩa, cô thản nhiên nói, “Hiện giờ mình thành như vậy rồi, sao xứng đáng với anh ấy chứ?”

Hạ Lữ bất đắc dĩ trả lại cái nhìn khinh bỉ, “Trời ạ, cậu cho rằng thời này vẫn còn ở xã hội phong kiến à? Hiện giờ gái trinh là của quý hiếm có, có thằng đàn ông nào còn vướng mắc chuyện này? Nếu vướng mắc thì không cưới nổi vợ đâu.”

“Cố Mặc biết mình còn.” Trang Noãn Thần cố gắng để giọng nói của mình bình ổn.

“Hả?” Hạ Lữ cùng Ngải Niệm quay qua nhìn nhau.

Người có phản ứng đầu tiên là Ngải Niệm, cô nghĩ nghĩ rồi nói, “Noãn Thần, nếu cậu thực sự yêu Cố Mặc, vậy nói thật cho anh ấy biết đi, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, anh ấy sớm muộn gì cũng biết, chuyện cậu nói cho anh ấy biết và chuyện anh ấy tự biết là hai chuyện khác nhau, cậu hiểu không?”

Trang Noãn Thần ngây ra.

“Từ từ đã…” Hạ Lữ ở bên cạnh nhanh chóng ngắt lời của Ngải Niệm, nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Cậu đừng có nghe lời cậu ấy, tính tình của Cố Mặc ra sao cậu còn không biết? Nếu anh ta biết cậu và Giang Mạc Viễn đã phát sinh quan hệ, nói không chừng ngay cả lòng giết người cũng có à, anh ta sẽ cưới cậu, nhưng về sau giữa hai người vẫn luôn có một Giang Mạc Viễn kẹp ở giữa, cậu cho rằng cuộc hôn nhân như vậy có thể hạnh phúc sao?”

“Hạ Lữ, lời nói trước sau của cậu mâu thuẫn quá vậy, chính cậu vừa nãy còn nói đàn ông bây giờ suy nghĩ rất thoáng mà.” Ngải Niệm phản bác.

“Không phải nghĩ thoáng, mà là không thể không chấp nhận sự thật rằng thời này gái trinh rất hiếm hoi. Nếu có hai người phụ nữ, một còn một mất, đồng thời đứng trước mặt đàn ông, cậu cảm thấy hắn sẽ chọn người nào làm vợ? Chắc chắn là đứa còn rồi.” Hạ Lữ nhíu mày, “Đàn ông lấy vợ, không hẳn là muốn cái đó nhưng nhất định không muốn nhường cho người khác. Cố Mặc là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ điển hình, trong lòng anh ta có thể chứa nổi cái gai này sao?”

“Nhưng hiện giờ Noãn Thần như vậy rồi, có muốn giấu cũng giấu không được.” Ngải Niệm lắc đầu.”

“Vậy thì có là gì?” Hạ Lữ khinh thường, giữ chặt tay Trang Noãn Thần, nghiêm túc nói, “Cậu hãy nghe mình nói, bây giờ lập tức đến một trung tâm chỉnh hình đáng tin cậy đặt lịch hẹn vá lại màng trinh, cậu biết cô Tiểu Nhã ở bộ phận thiết kế không, cô ấy đã làm rồi đó, thật sự giống hệt như thật luôn, nghe nói ông xã của cổ nâng niu cổ trong lòng bàn tay.”

Trang Noãn Thần nghe mà ù ù cạc cạc, đây là lần đầu tiên cô nghe nói có chuyện này.

Ngải Niệm không đồng ý, vội vàng nói chen vào, “Không nên không nên, chuyện này quá mạo hiểm, lỡ như không tốt cho cơ thể thì sao? Hơn nữa, trên đời này không có bức tường nào kín gió, một khi sự việc bại lộ, cậu bảo Cố Mặc sẽ nghĩ thế nào? Nếu lúc đó cho dù cậu muốn giải thích cũng không còn cơ hội.”

“Để anh ta biết làm gì? Trung tâm sẽ giữ bí mật mà.” Hạ Lữ lại không đồng ý, “Chuyện này không thể thú nhận với Cố Mặc, ngoài miệng anh ta nói không ngại, nhưng ai biết được trong lòng anh ta nghĩ gì? Có đôi khi, lời nói dối thiện chí thì có cái gì không tốt?”

“Đây là thiện chí sao? Đây là cố tình lừa gạt.” Ngải Niệm lắc đầu.

Hạ Lữ im miệng, làm động tác đầu hàng, “Mình tính xong cho cậu rồi đó, chuyện này rõ ràng có thể giải quyết lại cố tình làm cho nó phức tạp lên.”

“Là mình muốn suy nghĩ chu toàn mà thôi.” Ngải Niệm cũng không chịu nhường nhịn, nhìn Trang Noãn Thần, vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu may ra có thể lừa được Cố Mặc, nhưng còn Giang Mạc Viễn? Cậu cho rằng anh ta sẽ dừng tay sao?”

Hạ Lữ nghe vậy thì gật đầu, rốt cục cũng về cùng một phe với Ngải Niệm, “Lời cậu nói nghe cũng có lý, có lẽ Giang Mạc Viễn không thể nào ngờ lần đầu tiên của cậu lại cho anh ta, một người đàn ông có tham vọng thành công trong sự nghiệp giống như anh ta, thì dục vọng chiếm hữu đối với phụ nữ cũng mạnh, thay vì nghĩ nên nói sao với Cố Mặc, trái lại cậu nên nghĩ phải đối diện thế nào với Giang Mạc Viễn thì hơn. Một khi cậu kết hôn cùng Cố Mặc, anh ta có thể rộng lượng đến chúc phúc? Người đàn ông như anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình gả cho người khác.”

“Rầm…” Ly sữa bị Trang Noãn Thần giằng mạnh xuống bàn, sắc mặt của cô càng lúc càng khó coi.

“Sao vậy?” Hạ Lữ và Ngải Niệm cùng giật mình.

Trang Noãn Thần bóp mạnh cái ly, ngón tay siết đến sinh đau, qua hồi lâu mới run rẩy nói, “Mình không phải người phụ nữ của Giang Mạc Viễn.” Trong lòng cô cực lực phản đối điểm này, những lời này như cái gai đâm cô đau đớn.

Hạ Lữ và Ngải Niệm nhìn ra nỗi khổ của cô, qua hồi lâu, Ngải Niệm kéo tay cô qua, thở dài, “Noãn Thần à, đây là sự thật, cậu có thể trốn tránh được không?”

Trang Noãn Thần giương cặp mắt vô hồn nhìn cô, nhất thời không biết nói sao.

Đúng vậy, cô có năng lực quay ngược thời gian sao?

Không có…

Hạ Lữ và Ngải Niệm nhìn ra nỗi khổ của cô, qua hồi lâu, Ngải Niệm kéo tay cô qua, thở dài, “Noãn Thần à, đây là sự thật, cậu có thể trốn tránh được không?”

Trang Noãn Thần giương cặp mắt vô hồn nhìn cô, nhất thời không biết nói sao.

Đúng vậy, cô có năng lực quay ngược thời gian sao?

Không có…

***

Tết nguyên đán qua đi, tất cả người đi làm lại bắt đầu một chu kỳ chiến đấu mới, ngày nghỉ được mong chờ cũng chỉ có thể là tết năm sau.

Trang Noãn Thần ngồi trong văn phòng của chị Mai, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong một năm nay, từng chuyện từng chuyện, cho đến khi nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra hôm tết, nơi ngực lại nói lên từng hồi.

Trình Thiếu Tiên từng đề nghị tu bổ lại văn phòng này nhưng cô từ chối. Chị Mai là người phụ nữ cô sùng bái nhất, ngồi ở chỗ này, ngồi ở vị trí chị ấy từng ngồi qua, nhìn thấy mỗi một đồ vật chị ấy từng sử dụng, trong lòng cô mới có điểm tựa, mới có động lực để tiếp tục.

Mọi người làm trong ngành này đều hiểu rõ, cho dù nghỉ ngơi để xả stress cũng không được nhiều lắm, muốn thỏa mãn khách hàng hoặc phải lý trí hoặc phải chỉnh sửa theo ham muốn khác thường của họ, còn phải không ngừng hoàn thiện dự án, lại càng phải chu toàn hoàn hảo cho khách hàng, kỳ nghỉ của khách hàng thì dài, còn bên B có nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được an nhàn.

Cho nên, trước mặt Trang Noãn Thần là một chồng văn kiện chất đống cần được phê duyệt, mở máy tính ra, với kỳ nghỉ ngắn ngủi vào tết nguyên đán mà hộp thư lại đầy ắp, có hơn cả ngàn email chưa đọc.

Đang chuẩn bị mở cuộc họp, Hạ Lữ gõ cửa bước vào, đặt mông ngồi xuống sô pha, ỉu xìu.

“Sao vậy?” Trang Noãn Thần thấy sắc mặt cô hơi lạ.

Hạ Lữ thở dài, “Đến đợt kết khoản đầu tiên của Tiêu Duy rồi, không phải sáng sớm mình đã chạy qua đó canh sẵn sao? Nhưng Giang Mạc Viễn không chịu ký tên.”

Chiến dịch PR đầu tiên của Tiêu Duy toàn thắng, đơn đặt hàng trong nước ồ ạt kéo đến có thể nuôi sống cả một thị trường Châu Âu, anh còn có lý do gì mà không chịu ký tên kết khoản?

“Có nói nguyên nhân không?” Cô thản nhiên hỏi.

Hạ Lữ nhún nhún vai, “Anh ta nói cậu biết nguyên nhân.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, gạt văn kiện qua một bên, “Là có ý gì?”

“Nếu mình biết nguyên nhân thì sẽ không đi một chuyến uổng công rồi.” Hạ Lữ nhìn cô chăm chú, “Giang Mạc Viễn nói, trừ phi cậu đích thân đến gặp anh ra, nếu không anh ta sẽ không ký tên.”

Ngực Trang Noãn Thần chấn động mạnh, nhất thời hô hấp không thông thuận, có chút ngạt thở.

Hai ngày nay, thật ra Giang Mạc Viễn đã gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy, thậm chí Giang Mạc Viễn còn đến nhà tìm cô, cô thì sợ tới mức rúc ở trên giường không dám mở cửa.

Cô sợ anh, thật sự sợ anh.

“Hay là…” Hạ Lữ thấy mặt cô tái đi, nghĩ rồi nói, “Cậu đi tìm Trình tổng giúp đỡ, Giang Mạc Viễn không thể không nể mặt Trình tổng mà?”

Mắt Trang Noãn Thần sáng lên.

Đúng vậy, sao cô không nghĩ tới nhỉ?

***

Sáng nay Trình Thiếu Tiên không đến công ty, nghe thư ký nói vẫn chưa trở về nước.

Sau khi cô họp xong, lại sắp xếp dặn dò một số nghiệp vụ khác, hai giờ chiều, thư ký mới thông báo cho Trang Noãn Thần, Trình tổng đã đến công ty.

Khi Trang Noãn Thần đi lên phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên, thì thứ cảm xúc trào dâng trong lòng lúc sáng đã sớm xẹp mất ở giữa đường.

Cô phải giải thích thế nào cho Trình Thiếu Tiên hiểu?

Chẳng lẽ phải nói với anh, Trình tổng, việc thúc giục thanh toán tôi không làm được, anh giúp tôi đi? Nguyên nhân là tôi và Giang Mạc Viễn đã lên giường với nhau, tôi không muốn gặp anh ta. Có thể nói vậy à? Tất nhiên là không được rồi.

Chuyện bên B cùng khách hàng phát sinh quan hệ là điều tối kỵ!

Chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ xong, cô hít sâu một hơi giơ tay gõ cửa.

Tiếng nói trầm thấp của Trình Thiếu Tiên từ bên trong truyền ra ngoài.

Cô đẩy cửa bước vào.

Trình Thiếu Tiên đang dặn dò thư ký, Trang Noãn Thần ngồi xuống một bên, đợi anh ký xong văn kiện đưa cho thư ký xong, anh ngẩng đầu nhìn Trang Noãn Thần một hồi, hơi nhướng mày, “Mới ba ngày không gặp sao em lại gầy như vậy?”

Ba ngày?

Nội trong vài phút ngắn ngủi, có một số việc có thể hoàn toàn thay đổi, huống chi là đã ba ngày?

Cô cười khổ, nhưng chưa nói gì.

Trình Thiếu Tiên thấy cô không có hứng thú, cũng không miễn cưỡng, lên tiếng trở lại chuyện chính, “Sao vậy?”

Trang Noãn Thần bóp bóp ngón tay, giương mắt, “Trình tổng, dự án của Tiêu Duy có thể giao cho người của tổ khác phụ trách hay không?”

Trình Thiếu Tiên khá bất ngờ, “Dự án của Tiêu Duy là em dùng hết tâm sức mới có thể giành được mà.”

“Tôi biết.” Trang Noãn Thần cụp mắt, “Nhưng trước mắt mỗi thành viên trong tổ của tôi gần như cùng một lúc gồng gánh trên đầu vài ba khách hàng, mọi người thật sự rất vất vả.”

“Tôi biết mọi người vất vả, nhưng mà…” Trình Thiếu Tiên nhìn cô, ánh mắt sắc bén, “Đây cũng không thể trở thành một lý do đủ sức thuyết phục.”

Trang Noãn Thần cúi đầu, cắn môi.

“Noãn Thần, em làm nghề này cũng đâu phải ngày một ngày hai, hẳn là phải biết giải quyết tình huống này thế nào chứ.” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, “Khối lượng công việc nhiều, đương nhiên phải nghĩ đến việc tăng nhân lực, còn việc chuyển giao khách hàng cho người khác không phải chuyện cá nhân em có thể quyết định, tối thiểu phải tôn trọng nguyện vọng của khách hàng, ở trong mắt tôi, em không phải là người có thể làm ra một quyết định lỗ mãng như vậy, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”

Sự phân tích của anh quá đúng tim đen của cô, tuy rằng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như trước.

Trang Noãn Thần biết bản thân mình vẫn còn kém Trình Thiếu Tiên xa lắm, anh chỉ cần đảo mắt qua một cái, muốn ở trước mặt anh che che giấu giấu đúng là có chút khó khăn. Nhưng tối thiểu, cô vẫn muốn bảo vệ tốt tâm tư của chính mình, nhẹ giọng nói, “Kết khoản lần đầu bên Tiêu Duy xảy ra chút vấn đề, bên kia không chịu phối hợp cho lắm.”

“Chỉ vậy thôi?” Trình Thiếu Tiên cười nhạt.

Nhất thời Trang Noãn Thần cũng hiểu chuyện này không thể nào nói nổi, nhưng đã lỡ nói rồi thì không thể không tiếp tục, “Xin lỗi Trình tổng, dự án lớn bên Tiêu Duy tôi cũng không muốn giao cho tổ của Angel, chỉ là tôi muốn có được sự đồng ý của anh.”

“Về chuyện gì?” Anh mỉm cười.

“Nếu bên Tiêu Duy không chịu phối hợp, tôi muốn mời những người khác tham gia.” Trang Noãn Thần nghiêm túc nhìn anh.

Trình Thiếu Tiên đối mặt với cô, đáy mắt xẹt qua một tia tự hỏi, thật lâu sau đột nhiên nói, “Cái gọi là khó xử của em là ám chỉ Giang Mạc Viễn?”

Trang Noãn Thần cảm thấy phiền muộn, không ngờ anh lại trực tiếp đoán đúng như vậy.

Thấy cô im lặng, Trình Thiếu Tiên nói tiếp, “Tôi sẽ giao cho em một dự án khác, chuyện như thúc giục thanh toán này em vốn không cần làm.”

“Tôi biết rồi.” Trang Noãn Thần đứng lên, đột nhiên sợ bị anh biết được nhiều hơn, ngăn lại nói, “Tôi nghĩ để tôi giải quyết cho xong chuyện này.”

Trình Thiếu Tiên nhìn cô có vẻ đăm chiêu, “Nếu khó khăn, tôi có thể xử lý thay em.”

“Không sao, cám ơn anh.” Nên đến sẽ đến, cô có thể trốn tránh trong một lúc, nhưng chẳng lẽ phải trốn cả đời sao? Trong công việc, cô không thể núp dưới cánh của Trình Thiếu Tiên mãi được?

Trình Thiếu Tiên thấy cô làm ra vẻ kiên cường, đáy mắt xẹt qua lo lắng, thấp giọng nghi ngờ, “Thật sự không thành vấn đề?”

“Giống như anh đã nói, trải qua biến cố thật nhiều, nhân tài sẽ càng lúc càng cứng rắn, nếu không thì tôi sao có thể có tư cách ngồi lên vị trí của chị Mai chứ?” Trang Noãn Thần cười nhẹ, như là nói cho anh nghe, hoặc như cổ vũ chính mình.

Con người là một khối góc cạnh. Tiến vào xã hội sẽ nhận được đủ mọi loại chà đạp và giày xéo, chỉ có bị người ta đạp lên đến dẹt ra, đến khi cả một chút nước cũng không còn, khi trời nổi gió bạn mới có thể bay càng cao được.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để người ta tùy tiện giẫm đạp lên mình.

Sau khi Trình Thiếu Tiên thấy vậy cũng không cố ép nữa, cười cười, “Được, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ cho em một sự đồng ý, nếu Tiêu Duy cố tình gây khó dễ, bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi người khác tham gia vào, đây là quyền hạn của em.”

Là anh trao quyền lực này cho cô!

Trang Noãn Thần cũng cười, nhưng đáy mắt lại thêm một phần trống trải.

Trang Noãn Thần đợi tới buổi sáng hôm sau mới qua Tiêu Duy, bởi vì cuộc họp tổng kết của bên A và bên B cũng ở ngày này.

Với thành công của hoạt động lần này của Tiêu Duy, làm cho người của phòng Kế hoạch có thêm vài phần nể trọng Trang Noãn Thần, thấy cô đích thân mở cuộc họp, đều tiến lên chủ động đón tiếp, Cô nghĩ Giang Mạc Viễn sẽ không tham gia, không ngờ, anh lại đến dự.

Trong cuộc họp, nhóm Hạ Lữ tổng kết đơn giản nội dung lần hoạt động đầu tiên, rồi sau đó lại thông báo các hoạt động tiếp theo sẽ phối hợp thế nào với ngày lễ tết, còn bên nhóm chiến lược thương hiệu cũng đưa ra phương án mới nhất, nhóm thiết kế cũng đưa ra nhiều mẫu để chọn.

Trong suốt cuộc họp, người lặng lẽ nhất có lẽ là Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn.

Cô là giám đốc, mấy công việc báo cáo thế này đã sớm không thuộc phạm vi công việc của cô, cho nên cô im lặng là lẽ thường tình.

Giang Mạc Viễn là CEO, chỉ để ý lắng nghe là được, cho nên im lặng cũng là bình thường.

Chỉ là, Trang Noãn Thần cố tình không nhìn anh, ngay cả như vậy, cô vẫn có thể nhạy cảm nhận ra ánh mắt cực nóng của Giang Mạc Viễn cứ đảo qua đảo lại bên này.

Người của phòng Kế hoạch phấn khởi dạt dào, đưa ra đề nghị tổ chức tiệc ăn mừng, Trang Noãn Thần không có tâm tư để nghe, cô chỉ một lòng suy nghĩ phải dùng cách thức gì để Tiêu Duy nhanh chóng ký tên kết khoản.

Không nghĩ tới Giang Mạc Viễn lại chủ động đưa ra đề nghị, trầm thấp nói. “Một khi đã vậy thì cuối tuần này tổ chức tiệc mừng công đi, thứ nhất là khao bộ phận tiêu thụ, thứ hai là cảm ơn sự hợp tác nhiệt tình của bên B.”

“OK, kiến nghị này của Giang tổng thật tuyệt.” Sếp phòng Kế hoạch lập tức gật đầu tán thành.

“Giám đốc Trang.” Ánh mắt sắc bén của người đàn ông trực tiếp quét qua gương mặt không chút biểu cảm của Trang Noãn Thần, giọng nói thật trầm lắng.

Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ gọi cô như vậy, ngẩn người, vô thức ngẩng đầu đối mắt với anh.

Con ngươi thâm thúy ấy thoáng chốc hiện lên vẻ cười, hoặc như một loại nhu tình vừa lắng đọng vừa tràn đầy.

“Giám đốc Trang đã dốc rất nhiều công sức vào hoạt động đầu tiên này, tiệc mừng công nhất định phải tham gia.” Giang Mạc Viễn tựa vào lưng ghế, tươi cười nhìn cô.

Nụ cười của anh chiếu thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của cô, lơ đãng, cô lại nghĩ đến lúc trên giường, anh nhìn vào mắt cô, ý lạnh bắt đầu lan tràn, cô cụp mắt, mượn động tác uống nước để che giấu nỗi bất an trong lòng, khi ngẩng lên lần nữa, cô cố gắng biểu hiện thật ung dung, “Mọi người chơi vui vẻ là được rồi, cuối tuần này, có thể tôi không có thời gian.”

Những người khác ngạc nhiên khi nghe vậy, sếp lớn chủ động đánh tiếng, cô lại không tiếp nhận.

Dưới bàn, Hạ Lữ đạp nhẹ Trang Noãn Thần một cái.

Trang Noãn Thần vẫn giữ nụ cười như trước, trong mắt là vẻ yên tĩnh bình thản.

Bất ngờ chính là, cô nói vậy không thể làm cho Giang Mạc Viễn biết khó mà lui, ngược lại sau khi nghe vậy, anh chỉ nhẹ giương mi, khóe môi vẽ ra một độ cung hứng thú, “À? Là vậy à…” Anh ra vẻ đăm chiêu, khi nhìn về hướng cô, nụ cười càng sâu, “Nếu không thì vậy đi, ngày nào Giám đốc Trang có thời gian thì tiệc mừng công ấn định vào ngày đó, cô là nhân vật chính, không đến dự sao được?”

Trang Noãn Thần nhìn vẻ cười của anh, nhẹ nhàng nói, “Giang tổng khách sáo quá rồi.” Ngón tay lại âm thầm siết chặt, anh thật sự chặn họng cô, tiệc mừng công là tổ chức cho tất cả mọi người, không phải cho một mình cô, ngoài mặt là anh cho cô một con đường, nhưng thực tế là khiến cô không còn lý do để từ chối!

“Sao, tất cả đều theo quỹ thời gian của Giám đốc Trang đó.” Giang Mạc Viễn dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nhịn cười, lại cố ý hỏi, “Không biết Giám đốc Trang ngày nào thì rãnh?”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều quay qua nhìn Trang Noãn Thần.

Cô hơi xấu hổ, đành phải thản nhiên nói, “Nếu mọi người đều có hứng thú, vì không muốn làm mọi người cụt hứng, cuối tuần này tôi sẽ tham gia.”

Giang Mạc viễn mỉm cười, trước sau vẫn ung dung tự tin.

Trang Noãn Thần lại thất bại thảm hại, Hạ Lữ thở dài, tiến sát lại, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Cậu tiết kiệm hơi sức đi, người ta dựa vào cái gì mới ngồi được lên vị trí đó? Cậu muốn đấu trí với anh ta? Hai người không cùng một đẳng cấp đâu.”

Trong lòng Trang Noãn Thần lạnh lẽo.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Giang Mạc Viễn bất ngờ không lên tiếng giữ cô lại, sau khi cô đợi mọi người ra ngoài hết mới thấp giọng nói với Hạ Lữ, “Cậu về trước đi.”

Hạ Lữ gật đầu, lại dặn dò bên tai cô, “Mình phải nói với cậu, con người Giang Mạc Viễn này đúng là am hiểu lòng người lắm, rõ ràng anh ta muốn cậu tìm anh ta, kết quả anh ta lại tỏ ra bình tĩnh như vậy, bởi vì anh ta đoán chắc rằng cậu khẳng định sẽ đến thúc giục kết khoản, hiện giờ không thể không chủ động tìm anh ta.”

“Nếu là công ty của một mình mình, mình sẽ chẳng cần theo ý anh ta.” Trang Noãn Thần cực kỳ tức giận.

“Cậu nói ngược rồi đó, công ty của chính mình mới có thể khẩn trương chứ, hiện giờ, cậu có thể từ chức không làm nữa mà.” Hạ Lữ cười cười, dọn dẹp lại văn kiện rồi mau chóng rời khỏi.

Trang Noãn Thần đứng ngẩn ngơ hồi lâu, mới lắc đầu, cầm hợp đồng đi tìm Giang Mạc Viễn.

Sắp đến giữa trưa, ánh nắng nhẹ dịu.

Sau khi gõ của phòng làm việc rồi mở ra, Giang Mạc Viễn đang ngồi trên sô pha uống trà, ra mòi là đang đợi cô, thấy cô đến, khóe môi gợi cảm nổi lên nụ cười.

Trong không khí thoang thoảng mùi của anh, hòa cùng mùi trà hương Hầu Khôi (một loại trà hương truyền thống nổi tiếng của Hán tộc), nhàn nhạt, vấn vít quanh mũi.

Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ cảm thấy mùi hương này thấm động lòng người, nhưng sau khi trải qua cơn ác mộng hôm tết, mùi hương của anh tựa như độc dược, khiến cô sợ đến tránh còn không kịp.

Cố nén sự sợ hãi và bài xích đối với anh, Trang Noãn Thần bước lên trước, sau khi siết chặt hợp đồng trong tay liền đặt xuống bàn trà, nhẹ nhàng nói, “Giang tổng, kỳ kết khoản đầu tiên hình như còn thiếu một chữ ký của anh.”

Giang Mạc Viễn liếc nhìn tập văn kiện một cái, lại giương mắt nhìn cô, đáy mắt nổi lên nhu hòa, chìa tay về phía cô, “Lại đây.”

Trang Noãn Thần sợ hãi việc phải đụng chạm da thịt với anh, nhưng cũng không thể bỏ đi, đành phải bước đến ngồi sát mép sô pha, cách anh càng xa càng tốt.

Dáng vẻ của cô không khiến anh tức giận, ngược lại còn cong môi cười, sau khi nhìn cô hồi lâu liền chủ động đứng lên, bước đến rồi ngồi xuống sát bên cạnh cô.

Trang Noãn Thần cả kinh, muốn đứng lên lại bị anh giữ chặt.

Cô kinh hoàng nhìn anh, không biết anh định làm gì.

“Anh và em đáng lẽ phải ngày càng trở nên thân mật mới đúng, sao lại trở thành xa lạ thế này?” Giang Mạc Viễn đưa tay nắm lấy cằm cô, mỉm cười.

Cô theo bản năng dịch người ra sau, anh lại không ép cô nữa, chỉ dịu dàng hỏi, “Cơ thể còn khó chịu không?”

Sau khi nghe thấy câu hỏi này, cô quan sát anh như một phản xạ có điều kiện, trong mắt nổi lên cảnh giác.

Giang Mạc Viễn lại cúi đầu mỉm cười, đáy mắt xẹt lên vẻ hài hước, “Là anh hỏi tình trạng cảm cúm của em đã tốt hơn chưa.”

Lúc này, Trang Noãn Thần mới hoàn hồn, trên mặt hiện lên vẻ ảo não, là cô phản ứng chậm chạp lại để anh chiếm thế thượng phong, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Giang tổng, hợp đồng đã mang đến rồi, xin anh hãy ký tên, nếu anh không ký thì qua mấy ngày nữa xem như Tiêu Duy vi phạm hợp đồng.”

Thái độ của cô đâu ra đấy, không may mảy chứa chút tình cảm nào.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, cười cười, “Được, đưa văn kiện lại đây.” Như là đang nuông chìu một đứa trẻ cáu kỉnh.

Sự phối hợp bất ngờ của anh ngược lại khiến Trang Noãn Thần sững sờ, sao lại dễ bảo thế này? Kêu anh ký thì anh ký ngay? Cô còn tưởng anh sẽ đưa ra điều kiện bất hợp lý gì đó chứ.

Thấy cô thất thần, anh càng cảm thấy buồn cười, “Sao vậy? Không cần ký vội à?”

Lúc này cô mới sực tỉnh, lấy hợp đồng nhét vào tay anh.

Hạ Lữ nói đúng, cùng so chỉ số thông minh với người đàn ông này thật quá mệt mỏi.

Mở văn kiện ra, Giang Mạc Viễn lấy qua chiếc bút máy, lưu loát ký tên mình vào. Nét bút cưng cáp mạnh mẽ rơi vào mắt cô, đợi sau khi ký xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đóng văn kiện lại, cô thản nhiên nói, “Tuy rằng bên B đã vi phạm dịch vụ dành cho bên A, nhưng từ nay về sau xin Giang tổng tôn trọng nhân viên công tác của bên B một chút, văn kiện này đáng lẽ nên được ký từ hôm qua, như vậy thì Hạ Lữ hoàn toàn không cần đi một chuyến uổng công.”

Cổ tay thu về ngay sau đó lại bị Giang Mạc Viễn giữ chặt, lời nói của cô vừa dứt, nụ cười của anh cũng lan tràn khắp trong mắt, ngón tay cô run lên, giãy vài cái lại bị anh đột ngột kéo ôm vào lòng, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của cô, giọng điệu của anh thật tự nhiên, như những người yêu nhau đã lâu…

“Không nói như vậy, sao anh có thể gặp được em?”

Cô ngạc nhiên.

“Noãn Noãn…” Hơi thở anh vấn vít hơi thở cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, ôn hòa triền miên, “Anh rất muốn gặp em, anh rất nhớ em…”

Hết chương 21


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.