Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 31




Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ rơi lên giường Giang Lê.

Giang Lê thò đầu ra, híp mắt nhìn cửa sổ.

Trời sáng mất rồi.

Cậu xốc chăn lên, xuống giường, mái tóc ngắn vì mới ngủ dậy mà rối bù, vài sợi diễu võ dương oai trên đỉnh đầu, bên tai, trán của cậu, theo động tác mà phập phồng.

Chậm rãi xoay người bên giường mấy cái, Giang Lê mới tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu đi tới bên cửa sổ, nhìn hai chậu hoa mình đặt cạnh nhau mà nở nụ cười vui vẻ.

Dục hỏa phượng hoàng trong ánh nắng càng thêm rực rỡ, cả cây tràn đầy sức sống.

Hạt giống may mắn ở cạnh nó bé xíu xiu, cả người còn chẳng to bằng một cái lá của dục hỏa phượng hoàng.

Bởi vì tối qua mới nảy mầm, lúc này Tiểu May Mắn mới chỉ có cái cái lá cây nho nhỏ hình bầu dục ở hai bên trái phải.

Không giống với Ôn Ngọc mãnh liệt như lửa, lá của Tiểu May Mắn là màu xanh lục hơi trong suốt, như là thủy tinh, không hiểu sao làm Giang Lê nghĩ tới biển rộng mênh mông.

Giang Lê dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào lá của Tiểu May Mắn: “Chào buổi sáng nhé, Tiểu May Mắn.”

Tiểu May Mắn trước mắt không thể nói chuyện nhưng thông qua tiếp xúc, Giang Lê vẫn cảm nhận được cảm xúc của nó.

Nó đang rất vui.

Chào buổi sáng với Tiểu May Mắn xong, Giang Lê nhìn dục hỏa phượng hoàng bên cạnh, tay chạm vào phiến lá của nó, nhẹ nhàng nói: “Ôn Ngọc, chào buổi sáng nhé.”

Như dự đoán, cậu không nhận được hồi đáp từ dục hỏa phượng hoàng.

Giang Lê không nhụt chí.

Hồi ở tinh cầu Toran cậu trồng cây cũng phải cẩn thận chăm sóc một tháng chúng mới có thể trò chuyện cùng cậu, dục hỏa phượng hoàng ở bên cậu mới có mấy ngày, Giang Lê không vội, ngày sau còn dài.

Ra khỏi phòng ngủ, Giang Lê lập tức ngửi thấy mùi sủi cảo.

Cậu quen cửa nẻo đi xuống phòng bếp, nhìn Fleck đang luộc sủi cảo.

Fleck vẫn đeo cái tạp dề in hình hoạt hình như hồi ở tinh cầu Toran.

“Chủ nhân nhỏ dậy rồi đó à, vừa lúc tôi mới nấu sủi cảo xong đấy.” Lúc Giang Lê bước vào Fleck đã thấy rồi.

Fleck tắt bếp, mở nắp nồi ra: “Nhìn này, lần này luộc tốt hơn tối qua nhiều lắm.”

Fleck thấy bản thân có tiến bộ rất lớn, số sủi cảo bị rách vỏ trong nồi ít đi rất nhiều.

Giang Lê lò đầu vào nhìn, trong làn khỏi mù mịt, từng cái sủi cảo trắng béo tròn nổi trong nồi như những bông hoa, trông cực ngon miệng.

Giang Lê thiếu chút chảy hết nước miếng ra.

Cậu nhìn Fleck, vui vẻ nói: “Fleck, không phải tốt hơn nhiều đâu mà là hoàn hảo luôn ấy!”

“Nhanh nhanh, cho tôi một bát, tôi muốn ăn sủi cảo!” Giang Lê túm tay áo Fleck thúc giục.

Fleck không có động tác gì, ngược lại nhìn Giang Lê hỏi: “Chủ nhân nhỏ, ngài chưa rửa mặt đúng không?”

“Hả?” Giang Lê bị hỏi sững sờ, sau đó mới ngượng ngùng gật đầu.

Cậu mới ra khỏi phòng ngủ, chưa đi rửa mặt đã bị mùi sủi cảo hấp dẫn tới phòng bếp.

“Cho nên?” Fleck mỉm cười nhìn Giang Lê.

Giang Lê bị Fleck càng thêm ngượng, vội vào nhấc tay: “Tôi đi rửa mặt đây!” Nói xong lập tức chạy ra khỏi nhà bếp.

Dù Fleck đối với cậu rất tốt nhưng ở một số việc Fleck vô cùng nghiêm khắc với Giang Lê.

Trong phòng bếp, Fleck gật đầu hài lòng với Giang Lê, bắt đầu múc sủi cảo ra bát.

Ăn sáng xong, Giang Lê một mình ra ngoài.

Lần này cậu muốn tới thư viện.

Vì muốn sớm lấy được chứng minh trồng trọt nên Giang Lê đã đăng ký thi vào tuần sau.

Ngày hôm nay, thừa dịp còn chưa phải tới lớp, cậu quyết định ôn tập, chuẩn bị cho cuộc thi.

Thư viện nằm ở trung tâm học viện, là một tòa nhà hình nửa quyển vở đang mở.

Giang Lê dùng thẻ học sinh quét qua máy, cửa mở ra.

Tầng một là sảnh lớn hình bầy dục, vách tường bốn phía trong suốt, trong thư viện có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn được vào trong thư viện.

Ánh nắng chiếu vào xuyên qua tường vào trong, rơi lên người những học sinh đang ngồi trên ghế thảo luận gì đó.

Giang Lê liếc mắt nhìn rồi lên tầng

Mục tiêu của cậu là tầng bảy, ở đó có tài liệu ôn thi chứng minh trồng trọt.

Cầu thang nằm giữa tòa nhà, là thang xoắc ốc, phải đi từng tầng lên.

Giang Lê dọc theo cầu thang bước lên, qua mỗi tầng là có thể nhìn thấy tình cảnh ở đó.

Trừ tầng một là nơi để mọi người giao lưu, tầng hai là nơi trưng bày của khoa máy móc, tầng ba là khu triển lãm cơ giáp, tầng bốn tầng năm không rõ là cái gì, Giang Lê chỉ thấy toàn sách là sách, nhiều sách giấy ở tinh tế như vậy thật sự khó mà làm được.

Tầng sau là khu chiếu phim đa chiều, tầng bảy là nơi các chủng thực sư hay đến nhất, ở đây có rất nhiều sách về trồng trọt.

Giang Lê dựa theo nhắc nhở của trí não, rất nhanh tìm được vị trí tài liệu muốn tìm. Cậu không dừng lại chỗ nào, đi xuyên qua từng giá sách, trực tiếp tới vị trí xác định.

“Giang Lê?” Một âm thanh nghi ngờ xuyên qua giá sách tới bên tai Giang Lê.

Âm thanh này rất quen.

Giang Lê dừng bước nhìn về phía phát ra tiếng.

“Woa! Thật sự là cậu! Tớ còn tưởng mình nhầm cơ.” Một cậu bé mập mạp đi tới chỗ Giang Lê, mái tóc màu đỏ cực nổi bật.

Giang Lê cười: “Walter, đã lâu không gặp.”

Walter đập vào vai Giang Lê, có chút bất ngờ: “Đã lâu không gặp, từ lúc chia tay trên tinh hạm chúng ta chưa gặp lại nhau lần nào đâu.”

“Giang Lê, giờ cậu là sinh viên học viện đệ nhất đế quốc rồi à? Khoa thực vật đúng không?” Walter nhìn Giang Lê từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi.

Giang Lê nhìn hắn, gật đầu: “Đúng rồi, cậu đoán không sai đâu.”

“Chúc mừng!” Walter vui vẻ, “Vậy tớ là đàn anh của cậu rồi, hahahahaha.”

Giang Lê có chút bất đắc dĩ nhìn đối phương: “Nếu như tớ nhớ không nhầm cậu đang học năm nhất thì phải.”

“Sai, nói chính xác nào,” Walter sửa lại, “cậu vừa mới nhập học, mà tớ đây đã học được một năm, cho nên tớ là đàn anh của cậu.”

“Ừ,” Giang Lê buông tay, bất đắc dĩ nói, “Cậu là đàn anh của tớ.”

Walter thỏa mãn.

“Walter, chị của cậu đâu?” Giang Lê nghi ngở hỏi, trong nhận thức của cậu, hai chị em đó rất ít khi hoạt động riêng lẻ.

“Cậu đang tìm tôi đấy à?” Một âm thanh nữ dễ nghe vang lên ở sau giá sách.

Giang Lê lúc này mới chủ ý hóa ra sau giá sách còn có người nữa.

Alan cầm một quyển sách dày trong tay, đi ra, cười với Giang Lê: “Giang Lê, hoan nghênh tới học viện đệ nhất đế quốc.”

Cô mặc đồng phục màu xanh làm giống Walter, mái tóc quăn đỏ búi cao, cả người nhìn rất năng động.

“Cảm ơn, được gặp lại hai người tới vui lắm.” Giang Lê cười nói.

“Giang Lê, hôm nay cậu tới thư viện làm gì thế?” Walter đứng bên hỏi, “Cậu vừa mới tới báo danh đúng không? Sao lại lên thư viện rồi?”

Sinh viên năm nhất vừa báo danh xong không phải lúc này đang tràn ngập tò mò khám phá quanh trường à?

Hay là cảnh sặc ở học viện không đủ đẹp, hay diện tích trường quá nhỏ?

Nhớ lúc đầu hai chị em họ bỏ ra mấy ngày đi ngắm hết trường mới tiêu tan hết sự mới mẻ trong lòng.

“Tớ đăng ký thi chứng minh trồng trọt tuần sau,” Giang Lê giải thích, “nên giờ lên thư viện tìm sách vở ôn tập một chút.”

“Woa! Cậu vừa mới nhập học đã muốn thi chứng minh trồng trọt sao?” Walter dựng ngón cái với Giang Lê, “Lợi hại!”

Nhớ lúc đầu hắn phải ôn thi tận một tháng.

“Ai!” Walter đột nhiên bưng kín đầu, nhìn Alan, tủi thân nói: “Chị, chị gõ đầu em làm gì?”

Alan lườm một cái, ngón trỏ cong lên, làm bộ chuẩn bị gõ đầu Walter cái nữa.

Walter rụt đầu lại, nháy mắt chạy ra phía sau Giang Lê để trốn.

Giang Lê: “…”

“Em trốn cái gì?” Alan nhìn Walter sau lưng Giang Lê, “Chị đây chỉ đang dọa em thôi.”

Alan trốn sau Giang Lê không ra: “Chị, chị đừng lừa em, còn lâu em mới tin chị.”

Giang Lê nhìn hai người, bất đắc dĩ nhún vai, lại tới rồi.

Làm bia đỡ đạn của Walter, hay đúng hơn là “gà mẹ” bảo vệ “gà con”, Giang Lê đứng giữa hai người, dở khóc dở cười.

Mấy phút sau, hai người mới dừng trò diều hâu bắt gà con lại.

“Em phải học tập Giang Lê biết chưa? Không phải lúc nào cũng chỉ biết chơi đâu,” Alan dạy dỗ Walter. “Em tự nhìn Giang Lê đi, vừa tới trường báo danh đã một lòng học tập rồi.”

Walter không chịu thua cãi: “Em cũng học mà, chị, em cũng cố gắng lắm đó.”

“Còn dám cãi?” Alan trừng mắt, giơ tay muốn đánh.

“A—–” Walter thấy Alan giơ tay lên, Alan còn chưa đánh đã chạy trốn tiếp sau lưng Giang Lê, kêu lên: “Em biết rồi, chị, em biết rồi.”

Người chị bị Walter vu oan giá họa là bạo lực biểu thị tâm mệt mỏi quá.

Con nhà người ta Giang Lê đứng giữa đang tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?

*Editor’s note: Như giải thích trong truyện, học viện ở đây là học tám năm, nhưng tám năm thời gian chia thành 4 giai đoạn tương ứng như bốn năm đại học thực tế của chúng ta nên mình vẫn sử dụng từ “năm” nhé, vì từ “giai đoạn” nghe ngang ngang:v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.