Editor’s note: Note đầu chương là chuyện hệ trọng lắm này:))) Tên của bạn công trong này chính thức đổi từ Lôi Triết Wilmort sang thành Reg Wilmort nhé. Tên nửa Tây nửa Tàu ở chương trước là theo bản QT, sang chương này mình tìm hiểu và chính thức sửa lại. Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
Đã sửa ở chương 1.Ngân hà lộng lẫy.
Tinh hạm số 101 không khác gì con thú khổng lồ, chậm rãi tiến vào trong ngân hà, đám người trong tinh hạm đã sớm đi vào mộng đẹp.
Reg đứng trước cửa sổ sát đất hình cung to lớn, trầm mặc nhìn dải ngân hà bên ngoài mênh mông.
Nhìn từ phía sau, anh trông giống như đang đứng giữa con sông của những vì sao, không khác nào một pho tượng tinh xảo mà lạnh băng, mê người lại lạnh lùng, lại tựa như hàn kiếm lộ hết ra sự sắc bén khiến người nhìn sinh ra sợ hãi.
“Ngài bị mất ngủ đó sao.” Phó quan đi lên trước, giọng khẳng định ẩn chứa lo lắng.
“Vedder.” Reg quay đầu, biểu tình hơi ấm lại, nhìn người anh em sống chết có nhau của mình, “Sao cậu đã dậy rồi?”
“Ngài có phải không dùng thuốc ngủ bác sĩ kê cho đúng không? Sĩ quan chỉ huy, ngài tiếp tục như vậy không được…” Vedder Kelsen không hề trả lời câu hỏi của anh, lại bắt đầu nói nhiều.
“Được Vedder, tôi hiểu rõ mà.” Reg đánh gãy lời nói của đối phương, tục nhìn ngân hà lộng lẫy ngoài cửa sổ, “Cậu cũng biết cái thứ kia ăn nhiều sẽ nghiện.”
“Tôi không cho phép chính mình như vậy.”
“Hơn nữa, nó trị ngọn không trị gốc.”
Vedder trầm mặc, đúng vậy, trị ngọn không trị gốc, chứng mất ngủ của sĩ quan chỉ huy là vì tinh thần lực bị hao tổn. Thuốc chỉ có thể ức chế tạm thời, nhưng không cách nào chữa trị tinh thần lực bị hao tổn.
“Nếu không phải lần kia nhận phải tình báo sai, ngài vì cứu chúng tôi ra khỏi bầy tinh thú mà cưỡng chế tiêu hao tinh thần lực, thì tinh thần sẽ không bị hao tổn,” Vedder lau mắt một chút, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, “Nếu để cho tôi biết là ai sau lưng hại chúng ta, tôi nhất định đem hắn lột da tróc thịt!”
Năm 1729 lịch tinh tế, một trận chiến tranh kịch liệt xảy ra tại ngôi sao Adam phụ cận bạo phát.
Thiếu niên thiên tài, sĩ quan chỉ huy Reg Wilmot nắm giữ tinh thần lực cấp SSS vì cứu cấp dưới bị tinh thú vây nhốt, cưỡng chế tiêu hao tinh thần lực nâng sức chiến đấu của cơ giáp lên, như một tia sét thiếu đốt vọt vào trong bầy thú, gây ra trấn động toàn tinh hà.
Không có ai biết chính cùng lúc đó, ở một tiên thôn nhỏ cách đó trăm triệu năm ánh sáng, Giang Lê ra khu vườn ở sân sau hái rau để chuẩn bị cho lễ trưởng thành của mình. Tại khoảnh khắc đang hái rau kia, không gian đột nhiên phát sinh vặn vẹo, cậu biến mất tại chỗ, một lát sau xuất hiện bên cạnh dòng suối ở tinh cầu nông nghiệp Toran, ý thức hôn mê.
———-
Sương mù mỏng tan hết, mặt trời lên cao.
Giang Lê tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào.
Cậu mơ tới ông làm cho cậu một bàn ăn ngon, mơ tới mình cùng bạn bè chơi đuổi bắt ở khe nước, mơ thấy mình vượt qua long môn trở thành niềm kiêu ngạo của ông.
Cậu ngồi dậy, trong lúc nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng.
Ký ức từ từ quay lại, đúng rồi, cậu hiện tại đã không còn ở tiên thôn nhỏ non xanh nước biếc nữa mà đã xuyên đến một tinh cầu nông nghiệp ở tinh tế, nghèo đến độ chỉ có thể ăn cái loại dịch dinh dưỡng kia.
Giang Lê từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần tới cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, ánh dương xán lạn nhảy vào, cho cậu một cái ôm ấm áp.
Giang Lê không khỏi nheo mắt, dưới ánh nắng vươn mình một cái, tâm tình của cậu nhất thời tốt hơn.
Ăn xong bữa sáng, Giang Lê tiến thẳng vào tinh võng, đi đến cửa hàng nhỏ của mình.
Khu mua sắm thực vật vẫn như hôm qua náo nhiệt phồn hoa, “cửa hàng cây xanh May Mắn” nằm ở trong góc, cũng quạnh quẽ như hôm qua, có chút đáng thương.
Giang Lê đổi trạng thái cửa hàng từ “đang nghỉ ngơi” thành “đang buôn bán.”
Biển số nhà hình đám mây thay đổi, đang từ màu đỏ biến thành màu xanh lục.
Giang Lê ngồi trong tiệm của mình, trải qua ngày hôm qua, cậu đối với tình huống như thế này đã không còn kinh ngạc chút nào, bình tĩnh lấy một quyển “Hướng dẫn trồng trọt” từ trong túi chứa đồ ra, cúi đầu đọc.
Ông đã từng nói, học giống như bơi ngược dòng, không tiến ắt lùi, càng là nghịch cảnh, càng phải bảo vệ bản tâm, sẽ có ngày mây tan nhìn thấy ánh trăng.
Tuy rẳng Giang Lê từ nhỏ đã sống cùng ông, xem hoa nhìn cỏ, hiểu rất nhiều tri thức trồng trọt, thế nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện đáng khoe khoang, đặc biệt hiện tại tới tinh tế có rất nhiều thực vật cậu chưa từng nghe qua, cậu vô cùng thích thú, tham lam tìm tòi, hấp thụ thật nhiều tri thức.
Bộ tộc cá Koi thờ phụng việc truy tìm bản tâm, mỗi cá thể cá chép tu đạo cũng khác nhau.
Giống như chị của cậu, từ nhỏ đã rất thích chơi đùa ở khe suối, một ngày nào đó thấy được một bông hoa rơi trôi theo dòng nước, đột nhiên liền ngộ đạo thành tiên.
Em gái nhỏ nhà cách vách chậm chạm không thể hoá hình, có một ngày cậu leo lên cây hái quả, nhìn thấy ở dòng suối rất xa có một vị công tử không cẩn thận kẹt ở khe đá bên khe nước em gái nhỏ hay về, buổi tối em gái nhỏ liền hoá hình, ngày hôm sau rời khỏi tiên thôn.
Còn có anh trai lớn thường xuyên đến nhà cậu quỵt cơm, có một ngày đang ăn đậu nành với bọn cậu, đột nhiên ngộ đạo.
Ông nói cho cậu biết, mỗi cá thể cá chép đều có duyên phận và tạo hoá của từng người, tu tiên không hạn hình thức, tu chính là bản tâm.
Chỉ có bản tâm tuần hoàn, mới có thể ngộ được đại đạo.
Claude Wilmot vừa đăng kí tham dự vào giải thi đấu trồng trọt xong, hào hứng đi tới khu mua sắm, định mua một ít cây cối về nghiên cứu luyện tay nghề trước giải đấu một chút.
Thân làm em trai của Chiến thần sĩ quan chỉ huy Reg Wilmot nắm giữ uy danh hiển hách ở tinh tế, Claude kiên quyết nhất định phải biểu hiện tốt một chút ở giải thi đấu, không thể để mất mặt gia tộc Wilmot, đặc biệt không được làm mất mặt anh trai.
Claude làm nóng người, đối với giải thi đấu trồng trọt nửa tháng sau tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cửa hàng cây xanh hai bên đường đông như mắc cửi, rất nhiều cây vừa mới lên kệ đã bị mọi người đợi sẵn cướp về để lại khoảng trống.
Hiển nhiên, rất nhiều người có ý nghĩ muốn mài đao trước giải thi đấu.
Claude đi dạo liên tục mấy cửa hàng thấy mấy loại cây xanh mình muốn mua đều thiếu hàng, không khỏi có chút nóng nảy.
Trong lúc lơ đãng nhìn, hắn bỗng thấy được “Cửa hàng cây xanh May Mắn” quạnh quẽ nằm trong góc.
Vừa nhìn là biết đây là cửa hàng mới khai trương, trước cửa hàng còn có thể giăng lưới bắt chim (ý chỉ vắng vẻ), không biết cây xanh trong cửa hàng là trình độ nào.
Claude đứng ở ven đường nhìn mấy cửa hàng có danh tiếng mà mình chưa đi qua không khác gì những cửa hàng hắn đã vào trước đó lắm.
Hắn do dự một giây, nhấc chân đi đến “Cửa hàng cây xanh May Mắn.”
Hiện tại trái phải đi các tiệm khác cũng chưa chắc mua được gì, không bằng đến tiệm này thử vận may.
Cây xanh phẩm chất quá kém thì trực tiếp rời đi là được rồi, cũng không tổn thất gì.
Kèm theo âm thanh đón khách “Hoan nghênh tới cửa hàng”, Claude đi vào trong tiệm.
Giang Lê nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức ngẩng đầu nhìn qua, thấy có khách vào, cậu đặt quyển sách xuống vui vẻ nghênh đón.
“Ngài muốn mua loại cây nào, cứ thoải mái xem nhé.” Giang Lê đi tới trước mặt Claude, cười nói.
Claude cẩn thận quan sát người trước mắt, tóc ngắn màu đen, ngũ quan tinh xảo, hai mắt thật to trong suốt như hươu con, đuôi mắt hơi rủ xuống, lúc này đang lộ ra mừng rỡ đón chào y, khí chất dịu dàng, không có tính công kích.
Một thiếu niên rất dễ khiến người ra có ấn tượng tốt.
Kỳ thật từ thời điểm hắn vào cửa hàng, ấn tượng trong lòng đối với tiệm này từ một sao tăng lên tới ba sao.
Không biết tại sao, sau khi tiến vào trong cửa hàng, nguyên bản tâm tình vì không mua được cây xanh có chút phiền não đột nhiên trở nên bình thản, giống như được tháo xuống gánh nặng, cả người đều trở nên nhẹ nhõm sung sướng.
Hắn nhìn xung quanh cửa hàng một chút, mấy cây trồng được phân loại để ở các vị trí khác nhau, vừa xem là hiểu ngay.
Nhóm cây xanh sinh cơ bừng bừng, trạng thái chúng nó tựa hồ tốt hơn một chút so với các cửa hàng hắn đã xem qua.
Hơn nữa, hắn còn cảm thấy vui mừng còn vì bên trong có loại cây mà hắn muốn mua.
Claude có chút bất ngờ, phẩm chất những cây này còn vượt xa ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện ở trên mặt, tuy rằng trong lòng đã cho tiệm này từ ba sao lên năm sao, đồng thời gắn mác “rất tốt.”
“Khụ,” không biết tại sao, đón nhận nụ cười của đối phương, Claude đột nhiên có chút ngượng ngùng, hắn dời ánh mắt đi, ngắn gọn đáp lại: “Được, tôi xem qua một chút đã.”
Hắn đi tới trước thực vật mình muốn mua, giá dán bên dưới làm cho y không khỏi trợn to hai mắt, thậm chí còn dụi dụi mắt, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Một trăm tinh tệ?!
Phẩm chất tốt như vậy, giá cả còn không bằng một nửa ở bên ngoài??! Trời ơi!!!
Claude phút chốc có cảm giác như nhặt được vàng, đồng thời không khỏi lo lằng cho chủ quan, giá thấp như vậy…
Luôn cảm thấy giá cả như vậy không xứng với cây xanh tươi đẹp như thế ==
“Tôi muốn cây này, còn cả cây này, cây này nữa…” Claude một hơi chỉ sáu, bảy cái cây, tư thế phóng khoáng làm Giang Lê nhất thời phản ứng không kịp.
Giang Lê bỗng có ảo giác như dân đen xóm nghèo gian khổ sống qua ngày, đột nhiên trúng xổ số trở thành đại gia.
Hoảng hốt mà không chân thực, nhưng một cảm giác vui sướng điên cuồng trong cậu vọt lên, vờn quanh cậu.
Trước lúc tự nghĩ giá cho nhóm cây trồng, cậu xoắn xuýt rất lâu, cây xanh trong tiệm quả thực quá ít chủng loại, hơn nữa đều là cây xanh phổ thông cấp thấp, so với các cửa hàng cây xanh khác hoàn toàn không có sức cạnh tranh, suy nghĩ rất lâu, cậu nhịn đau hạ thấp giá cây xuống, hi vọng có thể mau chóng đem chúng bán đi, trước khi hết hạn báo danh giải thi đấu có thể kiếm đủ lộ phí đi chủ thành.
Bây giờ, cây thật sự bán được rồi, cậu lại có điểm hoảng hốt.
Cậu, thật không phải đang nằm mơ sao?
Không nghe thấy đáp lại, Claude có chút kỳ quái mà quay đầu nhìn sang, thấy Giang Lê đang dại ra.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tim lại hơi đau.
Tình huống kinh tế của ông chủ nhỏ này có thể không quá tốt cho nên mới khiếp sợ nhìn người mua nhiều như thế.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn xung quanh một chút, ngón tay chỉ vào cái cây quý nhất trong cửa hàng, hùng hồn nói: “Cái cây này tôi cũng muốn!”
Sau này, Claude trở thành người giỏi nhất tinh tế, mỗi khi nghĩ lại cảnh này đều cực kỳ kiêu ngạo với lựa chọn của chính mình, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn chính là bà mối của anh trai đấy, chống nạnh.
Bởi vì Claude một lần mua một nửa cửa hàng cây xanh, Giang Lê quyết định ưu đãi chiết khấu 9% cho đối phương.
Nhưng, khiến cậu bất ngờ, chính là đối phương không tiếp nhận hảo ý như vậy.
Claude vung tay lên, không chỉ không có trả thiếu, còn bo thêm một trăm tinh tệ, nói là phục vụ phí cho cậu, bộ dáng hệt như trong nhà có mỏ tiền.
Một trăm tinh tệ tương đương với sinh hoạt phí một tuần của cậu.
Điều này dẫn đến hảo cảm của Giang Lê với đối phương thẳng tắp tăng vọt.
Sau khi chân thành ngỏ ý cảm ơn tiễn đối phương đi, Giang Lê đổi trạng thái cửa hàng từ “đang kinh doanh” thành “đang nghỉ ngơi”, rút khỏi tinh võng, bắt đầu đóng gói cây xanh.
Giang Lê ngồi xổm ở vườn cây, cầm công cụ trong tay, cẩn thận đem từng cây trồng đặt vào trong chậu, rồi đặt chậu vào trong vòng bảo hộ chuyên dụng, loại vòng bảo hộ này có thể bảo đảm cây trong lúc vận chuyển không bị gẫy dập.
Nhìn những cây trồng trong vòng bảo hộ sắp rời khỏi mình, trong lòng Giang Lê có chút không muốn.
Những cái cây này bầu bạn với cậu trong lúc cậu mới tới tinh tế, là những tháng ngày khó khăn nhất, cho nên dù cậu không thích uống dịch dinh dưỡng cũng chưa từng nghĩ tới việc ăn chúng nó.
Mà hiện tại, vì kiếm đủ lộ phí đi chủ thành, cậu không thể không đưa chúng nó đi.
Làm cho cậu vui mừng chính là người kia có điều kiện kinh tế tựa hồ rất không tồi, chúng nó đến bên kia hẳn là sẽ không chịu khổ.
Đem cây xanh đóng gói gửi cho bưu điện, Giang Lê đứng trong vườn cây có hơi trống trải, có chút thất vọng mất mác.
Đứng ngốc trong vườn phút chốc, cậu mở trí não ra, huỷ bán sáu cây xanh cậu còn chưa bán đi trong cửa hàng.
Hiện tại lộ phí kiếm đủ rồi, cậu quyết định đóng cửa hàng lại, không bán cây nữa.
Đế quốc chủ tinh.
Trên con đường phồn hoa nhất của tinh cầu Toran, cổng lớn biệt thự của một trong bốn đại gia tộc cổ xưa nhất – gia tộc Wilmot từ từ mở ra, quản gia ký nhận đơn chuyển phát nhanh tinh tế xong, sai người đưa chúng vào phòng khách.
Claude nhìn thấy hàng chuyển phát chất trong đại sảnh như toà núi nhỏ, đột nhiên nhớ lại ba điều mình từng hứa với anh trai, trong đó có một điều là không được phép có nhiều hơn hai kiện hàng mỗi tháng, bằng không sẽ cắt tiền tiêu vặt.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, thấy còn một tiếng nữa anh trai mới về tới nhà.
Claude trong lòng mừng thầm, quyết định thừa dịp anh trai còn chưa về thì nhanh chóng đi huỷ thi diệt tích.
Claude không để cho người hầu hỗ trợ, hắn vẫn cảm thấy tự mình mở bưu kiện là một chuyện vui sướng, nếu đủ thời gian, hắn quyết định tự thân làm.
Sau khi bóc nốt bưu kiện cuối cùng, Claude thở phào nhẹ nhõm, a, loại cảm giác tự mình mở từng kiện từng kiện hàng thật là tuyệt, khiến người ta bị nghiện mà.
Cluade ngồi giữa những thùng hàng bị mở ra, nụ cười còn chưa kịp tràn ra hoàn toàn, vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Reg không biết xuất hiện từ lúc nào, còn nhận được ánh nhìn “trìu mến”.
Claude: “…” [nụ cười từ từ đọng lại.jpg]