Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 24




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Kate tới tinh cầu Toran đã là nửa đêm.

Hắn nhìn qua chậu hoa trong tay, khóe miệng hơi cười, đi lên xe bay.

Xe bay tạo ra một vòng khói hình cung, nhanh chóng bay về khách sạn sang trọng nhất chủ tinh.

Ngày mai gặp nhé, nhóc đáng yêu.

Ngày hôm sau.

Ánh bình mình vừa ló rạng, dát lên thành phố màu vàng óng ánh.

Để tránh bị nhiều người chú ý, Kate không đi cùng ai hết, đi một mình.

Đảm bảo rằng sẽ không ai nhận ra mình xong, tay hắn cầm chậu hoa lên tàu đi tới thị trấn Corris.

Trên tàu hỏa nhỏ, Kate nằm trên giường trong phòng VIP, mở trí não ra trò chuyện với bạn cũ.

[Kate Clarence: Hi, bạn già à, đoán thử xem tôi đang ở đâu nào?]

[Berger Titus: Không biết.]

[Kate Clarence: Đoán thử đi mà, chẳng lẽ ông không tò mò à? Có liên quan tới ông đấy.]

[Berger Titus: Tôi?]

[Kate Clarence: Còn nhớ cậu bé tôi kể với ông lúc trước không? Cậu nhóc trồng ra dục hỏa phượng hoàng ấy ~]

[Berger Titus:!!! Ông đi tìm nhóc ấy?!]

[Kate Clarence: A~~ Đột nhiên thấy buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây, tối nói chuyện nhá]

[Berger Titus: …]

Nói xong câu đó, Kate xuống giường vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hắn tỉ mỉ soi gương, sắp được gặp nhóc đáng yêu rồi, kích động quá.

Kate chỉnh sửa trang phục và kiểu tóc quả mình, cố gắng đi gặp Giang Lê bằng hình tượng hoàn mỹ nhất.

Hắn vẫn luôn quan sát nhóc trong livestream, bây giờ được gặp người thật, Kate vẫn hơi mong chờ phản ứng của cậu nhóc khi gặp mình.

Kate cười, trong gương, một chàng trai có thể gọi là hoàn mỹ không góc chết cũng cười theo, đôi mắt phượng hẹp dài vừa lạnh lùng vừa mê hoặc.

Là một MC nổi tiếng gạo cội trong giới, Kate rất tự tin với sắc đẹp của mình.

[Berger Titus: Ông đi ngủ thật rồi à?]

[Berger Titus: Kate?]

Sau mười phút.

[Berger Titus: Thằng cờ hó! Chắc là ông không cần cái cây hoa dừa cạn kia nữa rồi!]

Kate ra khỏi phòng vệ sinh, mở trí não ra thấy thông báo tin nhắn hiện lên liên tục.

Hắn đọc nội dung, lộ ra ý cười vì hoàn thành mưu kế, ngón tay bấm nhanh trên màn hình giả lập, trả lời:

[Kate Clarence: Berger, sao ông lại nỡ nói tôi như vậy, tôi buồn quá à]

[Kate Clarence: Vì ông mà tôi đã phải mua lại dục hỏa phượng hoàng của cậu bé đó đây này]

Hắn chờ hai phút, Berger Titus không trả lời.

Kate sờ cằm, tiếp tục gõ chữ.

[Kate Clarence: Vừa nãy tôi đùa ông thôi, giận rồi sao?]

Thêm hai phút nữa, một cuộc gọi video tới.

Kate ấn nghe, trên trí não lập tức hiện ra màn hình ảo, bên trong xuất hiện hình ảnh của Berger Titus.

Berger đang mặc bộ quần áo trắng của phòng thí nghiệm, xung quanh là chai lọ máy móc đủ kiểu, hiển nhiên hắn đang ở trong phòng thí nghiệm.

Kate giơ tay chào Berger trong màn hình: “Này, thí nghiệm sao rồi?”

Berger không trả lời câu hỏi của hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ông gặp Giang Lê rồi à?”

Kate nhún vai: “Chưa, đang trên đường.”

Berger vuốt đám râu quai nón của mình, trầm tư một lát, ngẩng đầu lên nói: “Kate, tôi muốn nhóc ấy tới phòng thí nghiệm của tôi, ông thấy thế nào?”

Kate kinh ngạc một chút, hỏi: “Sao lại đột nhiên đổi ý thế?”

Mấy ngày trước, khi cuộc thi sắp kết thúc, Kate liên lạc với bạn cũ của mình Berger Titus, đưa link phòng livestream của Giang Lê cho Berger, đề cử Giang Lê với hắn.

Berger rất hứng thú với Giang Lê, đặc biệt là phương thức Giang Lê thức tỉnh hạt giống dục hỏa phượng hoàng, hắn cảm thấy khó mà tin nổi.

Khi hiểu được tình huống cơ bản cảu Giang Lê, Berger quyết định đặc cách cho cậu vào học viện đệ nhất đế quốc.

Đồng thời, Kate cũng nói sẽ tài trợ cho cậu tiền học ở tinh cầu Toran.

Trong lòng bọn họ đều hiểu rằng thực lực của Giang Lê biểu hiện trong cuộc thi hoàn toàn đủ điều kiện nhập học học viện đệ nhất đế quốc.

Chỉ là Giang Lê là cô nhi, không có tài nguyên gì nên mới thành như thế này.

Chủ tinh của đế quốc có tài nguyên dạy học phong phú không đâu sánh bằng, nhưng cũng tương tự, mọi chi phí cũng cao nhất, học phí cũng rất đắt đỏ.

Giang Lê là mầm mống tốt, họ tin rằng ở đây Giang Lê sẽ càng trưởng thành hơn.

Câu hỏi của Kate làm Berger nhớ ra chuyện gì đó không vui, hắn nhíu mày nói: “Từ khi học trò của thằng già đó đứng nhất, ngày nào thằng đấy cũng lượn lò khoe khoang trước mặt tôi, đáng ghét.”

Kate biết “thằng già” trong miệng Berger là ai, là giáo sư Duve Vincent.

Hai người bọn họ đều là giáo sư danh dự nhất của khoa thực vật học viện đệ nhất đế quốc, bởi vì quan điểm bất đồng nên hai người cũng sẽ có những cái nhìn khác nhau.

Học sinh khoa thực vật thường xuyên gặp cạnh hai vị giáo sư vì một việc nhỏ nào đó mà tranh luận tới đỏ mặt tía tai.

Kate lập tức hiểu ý Berger: “Cho nên ông tính bồi dường Giang Lê?”

Berger không tỏ rõ ý kiến: “Trước cứ quan sát một khoảng thời gian đã.”

Xuống tàu, dựa theo hướng dẫn của trí não, Kate tới trước cửa nhà Giang Lê.

Hắn nhìn căn nhà nhỏ hai tầng, trong lòng hơi chút căng thẳng nhưng vẫn vui vẻ nhiều hơn.

Trước khi tới Toran, bọn họ đã cố gắng liên lạc với Giang Lê qua tinh võng nhưng tiếc thay Giang Lê bị đủ loại thông tin oanh tạc phiền phức vô cùng, thế là cậu quyết định không nhận bất cứ tin nhắn gì nữa.

Thành ra tin họ gửi Giang Lê không thấy.

Kate chờ mãi không thấy Giang Lê hồi âm nên quyết định tự thân tới.

Nghĩ lại cũng thấy khó tin, hai người họ, dù chỉ cần tên của một trong hai thôi đã khiến người người thốt lên, mà hiện tại vì một cậu nhóc mà họ phải tốn sức như vậy.

Mấy chốt là hắn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

Kate đứng ngoài cửa, chỉnh lại quần áo rồi nhân chuông.

Giang Lê đang đổ dịch dinh dưỡng cho cây xanh ở sân sau, nghe thấy tiếng chuông liền đứng lên gọi: “Fleck ơi, có khách đến.”

Fleck đang bận rộn trong nhà đáp lại: “Để tôi đi xem.”

Giang Lê tiếp tục đổ dịch dinh dưỡng trong vườn, nghĩ không biết là ai tới, chẳng lẽ là Wayne sao?

Fleck mở cửa nhà thấy một thanh niên có đôi mắt hẹp dài đeo khẩu trang đen, trên tay người đó cầm một chậu hoa đứng trước cửa nhà mình.

Kate nhìn Fleck, mỉm cười: “Xin chào, đây có phải là nhà của Giang Lê không?”

Fleck nhìn đối phương từ trên xuống dưới, trả lời: “Đúng, xin hỏi ngài là…”

Kate trả lời: “Lúc trước tôi có liên lạc với Giang Lê qua tinh võng, lần này tới là muốn gặp cậu ấy có chuyện cần nói.”

Hắn nhìn vào trong nhà, mỉm cười: “Liệu tôi có thể vào nhà chứ?”

Fleck cảnh giác nhìn đối phương, mặt mang ý cười nhưng lại nói: “Rất xin lỗi, tôi không quen biết người, vì an toàn của chủ nhân, tôi không thể cho ngài vào.”

Kate nghe vậy, nhún vai. Hắn nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới mình.

“Là tôi.” Hắn kéo khẩu trang xuống, lộ ra chân dung tuấn mỹ: “Kate Clarence.”

Nếu như đối phương có hay xem các chương trình giải trí nhất định sẽ biết hắn, nếu như đối phương có xem giải thi đấu trồng trọt chắc chắn sẽ nhìn thấy hắn rồi.

Như hắn dự kiến, bên tai hắn lập tức vang lên tiếng hét chót tai khó tin của Fleck.

“Kate đại nhân!” Fleck bưng mặt, trong mắt đầy mơ ước cười ngờ ngẩn: “Trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ, tôi được gặp Kate đại nhân thật này, ngài ấy vừa đáp lời tôi.”

Kate buông tay, mỉm cười: “Thật trăm phần trăm.”

Fleck lập tức mở cửa nhà ra: “Mời vào! Mời Kate đại nhân vào!”

Bạn fan cuồng Fleck được gặp idol trong lòng mình, kích động tới mức nói năng lộn xộn.

Hắn tránh đường cho Kate vào, nói: “Chủ nhân nhỏ đang ở sân sau chăm cây, phiền Kate đại nhân chờ ở phòng khách một chút, tôi đi gọi cậu ấy liền.”

Kate nghe vậy lập tức sáng mắt: “À, cậu không cần gọi nhóc ấy tới đâu, tôi có thể ra sân sau cùng cậu không?”

Hắn rất tò mò không biết Giang Lê ở sân sau sẽ như thế nào.

Fleck suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý: “Vậy mời ngài đi với tôi.”

Vẫn chưa tới cửa sân sau, Fleck đã cất tiếng gọi.

“Chủ nhân nhỏ, ngài mau nhìn xem tôi đưa ai tới này.” Fleck gọi Giang Lê, cảm xúc vui vẻ cũng tới được bên tai Giang Lê.

Giang Lê nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông đẹp trai đang cười dịu dàng nhìn cậu.

Cậu không biết đối phương.

“Ngài là…” Giang Lê vừa dò hỏi vừa cố gắng suy nghĩ xem mình từng gặp người ta ở đâu.

“Giang Lê, xin chào.” Kate nhìn Giang Lê đang mặc đồ ở nhà, tự giới thiệu: “Tôi là MC của giải thi đấu trồng trọt, Kate Clarence.”

Nhóc con đáng yêu y như tưởng tượng của hắn, Kate thầm nói trong lòng.

Giang Lê nghe thấy giọng của đối phương cũng đã nhận ra, cậu hơi kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không?”

Kate thấy Giang Lê hỏi vậy là hiểu Giang Lê hoàn toàn không thấy tin của bọn họ.

Kate thở dài trong lòng lại thấy vui vui, may mà mình tới đây một chuyến.

Hắn không nói ra mục đích của mình tới đây vội mà nâng cao bồn hoa mình đang xách trong tay.

“Cậu xem nó là cái gì?”

Giang Lê lúc này mới chú ý trên tay đối phương có đồ vật, khi nhìn rõ, cậu hô ra tiếng, trong âm thanh ẩn chứa vui sướng và nhớ nhung.

“Ôn Ngọc!”

*Chú thích: Hoa dừa cạn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.