Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 2




Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng sương mù mỏng, thấu qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng ngủ có sàn nhà bằng gỗ, ấm áp vô cùng.

Giang Lê ngáp một cái rồi từ trên giường bò dậy, mái tóc đen ngắn bởi vì mới tỉnh xong nên hơi chút cong vểnh, một lọn tóc quật cường đứng lặng trên đỉnh đầu, theo động tác của cậu mà đung đưa, cậu còn buồn ngủ nên không hề biết chuyện, dụi mắt tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Hôm qua cậu cùng Wayne có hẹn, trưa nay cậu sẽ tới nhà Wayne một chuyến xem bệnh cho cây vạn niên thanh Wayne trồng.

Wayne là người bạn đầu tiên cậu quen được khi tới đây, tóc ngắn màu nâu, thân thể nhỏ gầy, là một cậu bé có chút ngại ngùng.

Một tháng trước, Wayne đang chơi đùa bên dòng suối bỗng phát hiện Giang Lê hôn mê trôi vào, Giang Lê sau khi tỉnh lại thì hỏi một không biết ba, xét thấy cậu là vị thành niên, trưởng trấn mới ghi danh phận cho cậu, còn giúp cậu xin một người máy bảo mẫu.

Dựa vào tiền trợ giúp của mọi người và tiền trợ cấp trẻ nhỏ của chính phủ, Giang Lê mới vượt qua khởi đầu đầy khó khăn.

Giang Lê đang đi trên con đường sạch sẽ, thỉnh thoảng gặp người sẽ chào hỏi.

Cậu ở tại trấn Corris là một trấn nhỏ phổ thông trên tinh cầu Toran, người nơi này phần lớn là nhân loại bình thường không có dị năng, đời đời dùng trồng trọt mà sống, dân phong thuần phác, khoa học kỹ thuật lạc hậu.

Nhà Wayne có bố cục không khác mấy so với nhà cậu, một toà nhà hai tầng thêm một vườn hoa nhỏ nửa hình tròn, nhưng diện tích thì lớn gấp ba nhà cậu, Wayne và cha mẹ cùng sống với nhau.

Giang Lê vẫn chưa đi tới nơi, xa xa đã thấy Wayne đứng trước cửa vui vẻ vẫy tay với cậu.

“Giang Lê –” Wayne chạy tới chỗ cậu.

Giang Lê nở nụ cười, không khỏi bước nhanh hơn.

Sau khi chào hỏi cha mẹ Wayne, hai người đi thẳng tới vườn hoa ở sân sau.

“Giang Lê, cậu mau giúp tớ nhìn cây vạn niên thanh này một chút xem nó bị làm sao, bộ dáng này của nó đã ba ngày rồi, gấp chết tớ mất.” Wayne kéo Giang Lê tới trước một cái bồn hoa, bên trong trồng một cây vạn niên thanh ủ rũ.

Giang Lê ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát lá vạn niên thanh, một lát sau, cậu hỏi Wayne cũng đang ngồi xổm bên cạnh: “Wayne, cậu gần đây có làm gì nó không?”

Wayne lắc đầu, “Tớ vẫn luôn dựa theo phương pháp của cậu mà trồng, không làm chuyện gì khác.”

Giang Lê nghe vậy, kỳ quái nói: “Không phải…” Cậu lấy một chút đất trong bồn hoa ra ngửi, có mùi mục rữa của rễ cây.

“Có phải cậu tăng số lần đổ dịch dinh dưỡng không?” Giang Lê ném đất đi hỏi.

“Cha nói dịch dinh dưỡng thực vật có thể giúp cây cối lớn lên khoẻ mạnh, tớ liền một tuần hai lần thành cách một ngày đổ một lần.” Wayne gãi đầu một cái, nghi ngờ nói, “Làm sao vậy, thế không đúng sao?”

Giang Lê thở dài một hơi, dù cậu ấy có ý tốt, nhưng quá nhiều đối với thực vật mà nói là tốt quá hoá dở, làm như vậy ngược lại hoàn toàn không có hiệu quả.

“Cậu nhanh chóng đổi cho nó một phần đất dinh dưỡng khác đi, còn nữa, cậu phải dừng việc đổ dịch dinh dưỡng nhiều lần lại, một tuần hai lần là được rồi, thực vật cũng giống như người vậy, người ăn no quá sẽ khó chịu, thực vật uống nhiều dịch dinh dưỡng quá cũng sẽ sinh bệnh.” Giang Lê kiên nhẫn giải thích.

Wayne gật đầu liên tục, nghe xong lập tức đứng lên: “Tớ đi lấy đất dinh dưỡng ngay bây giờ.” Nói xong thì chạy mất tăm.

Giang Lê ngồi xổm trước bồn hoa, cổ vũ cái cây trong đó: “Vạn niên thanh nhỏ à, em phải thật kiên cường nhé, chẳng mấy chốc là có nhà mới rồi, em sẽ từ từ khá hơn thôi.” Nói xong, còn động viên sờ sờ lá của vạn niên thanh.

Lá của vạn niên thanh không gió mà bay, nhẹ nhàng lay động một chút, tựa hồ đáp lại Giang Lê.

Chờ Wayne mang theo một túi đất dinh dưỡng hấp tấp chạy tới, hai người cùng nhau đổi đất cho vạn niên thanh.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Wayne sùng bái nhìn Giang Lê, chân thành mà nói rằng: “Giang Lê, cậu thật là lợi hại, cậu sau này chắc chắn sẽ trở thành chủng thực sư xuất sắc, nói không chừng còn có thể trồng được ra linh thực cao cấp đấy!”

Giang Lê nghe vậy nở nụ cười, kỳ thực cách trồng trọt là cậu học được từ ông, ông rất thích nuôi trồng hoa cỏ, mưa dầm thấm đất, cậu cũng dần dần học được.

Rửa sạch hai tay, Giang Lê uyển chuyển từ chối lời mời dùng bữa của Wayne, về nhà dưới ánh mắt trời xán lạn.

Cây cối hai bên đường mở rộng lá đón nắng, xanh um tươi tốt, xa xa là sườn núi, đất ruộng nối tiếp liền kề, mênh mông vô bờ, ẩn chứa sinh cơ vô hạn.

Ai có thể nghĩ tới 500 năm trước, nơi này vẫn là hoang mạc không có một ngọn cỏ đây.

Lịch sử ghi chép rằng vào những năm đầu của lịch tinh tế, tài nguyên trái đất khô cạn, nhân loại bị ép di chuyển tới tinh cầu khác. Vì là dạng sinh mệnh có thể hữu cơ, tuổi thọ nhân loại thì ngắn ngủi, giá trị vũ lực thấp, bị những thể sinh mệnh mơ ước không thôi. Vì sinh tồn, loài người tự nguyên tham dự cải tạo gen, từ đó thú nhân và dị năng giả ra đời, đồng thời khoa học kỹ thuật cũng phát triển nhanh chóng, trải qua sự tìm kiếm trong thời gian dài và chiến tranh ác liệt, nhân loại từ từ vững chân tại tinh tế, trong lịch sử gọi là bước nhảy vĩ đại.

Nhưng nhà mới không thích hợp để thực vật trái đất sinh trưởng, tỉ lệ cây trồng chết cao, hàm lượng độc tố cao, dễ dàng biến dị, bao đời nhà khoa học cần cù nghiên cứu thay đổi, tạo ra thực vật kiểu mới khiến loài người thấy được ánh rạng đông, chủng thực sư cũng sinh ra theo thời thế.

Từ khi phát hiện thực vật cấp năm trở lên, cũng chính là linh thực, có tác dụng ổn định tinh thần lực, giá trị linh thực lập tức tăng lên gấp bội, tiêu thụ tăng mạnh khắp các hành tinh, đặc biệt thú nhân và dị năng giả vô cùng hoan nghênh.

Sau đó, linh thực thoát khỏi phạm trù đồ ăn, trở thành sủng vật kiểu mới của nhân loại.

Khoa học nghiên cứu phát triển, thực vật ngày càng tiếp cận với hình thái nguyên sinh của trái đất, hiệu quả đối với tinh thần lực hỗn loạn ngày càng mạnh.

Trồng ra được một cái cây có hình thái nguyên sinh đã trở thành giấc mộng của đông đảo chủng thực sư.

Sau khi về đến nhà, Giang Lê đi vào phòng ngủ, nhào lên giường, đeo quang não, lựa chọn hình thức thực tế ảo, tiến nhập tinh võng.

Ngày hôm qua không nghĩ ra được cách nào kiếm tiền, hôm nay phải không ngừng cố gắng mới được.

“Nghiệm chứng thân phận thành công, nhận thấy ngài là trẻ nhỏ, vì sức khoẻ của ngài, quá hai giờ, ngài sẽ bị cưỡng chế thoát khỏi tinh võng.” Kèm theo âm thanh nhắc nhở, Giang Lê xuất hiện bên trong đường phố tinh cầu Riscott.

Tinh cầu Riscott là chủ tinh đế quốc tinh tế, ngoại trừ tinh cầu Warren thì đây là một trong những tinh cầu phồn hoa nhất, tấc đất tấc vàng, là nơi phú hào quyền quý tụ tập.

Tinh cầu Warren là chủ tinh liên bang tinh tế, đế quốc tinh tế và liên bang tinh tế vừa là địch vừa là bạn, cạnh tranh với nhau rồi lại hiệp trợ lẫn nhau.

Ngày hôm nay tinh võng náo nhiệt bất ngờ, Giang Lê đi trên đường phố mô phỏng, khắp nơi đều là tiếng bàn luận.

“Ông nghe nói gì không, năm nay giải thi đấu trồng trọt bỏ ra vốn lớn, phần thưởng phong phú lắm đấy.”

“Đương nhiên, tôi vừa mới báo danh thành công! Nghe nói giáo sư thực vật hệ Duve Vincent của học viện đệ nhất đế quốc lên tiếng sẽ chiêu nạp người đứng đầu giải thi đấu vào sở nghiên cứu của ông ấy, trời ạ, chính là sở nghiên cứu thực vật đứng đầu đế quốc đó!”

“Tôi nghe nói ở liên bang trước đây không lâu xuất hiện một vị thiên tài trồng trọt cấp S… Đế quốc năm ngoái bị đối phương áp chế hoàn toàn… Giải thi đấu trồng trọt lần này…”

Giang Lê nhạy bén bắt được từ mấu chốt: Giải thi đấu trồng trọt.

Mở mục tìm kiếm, nhập từ khoá, tin tức liên quan nhanh chóng hiện ra, phần thưởng phong phú đến mức khiến Giang Lê khó có thể tin nổi mà trợn tròn mắt.

Trong số những giải thưởng được liệt kê tràn lan, người đứng đầu không chỉ nhận được tư cách nhập học vào học viện đệ nhất đế quốc và thẻ VIP của hiệp hội thực vật tinh tế phát hành, mà còn được thưởng một trăm ngàn tinh tệ!

Không nói tới học viện đệ nhất đế quốc một năm có bao nhiêu người nghĩ nát óc muốn vào, chỉ riêng nói tấm thẻ VIP thôi, giá trị đã khó có thể đánh giá được rồi.

Ở thời đại tinh tế, trồng trọt là một chuyện rất phí tiền, đặc biệt là linh thực vô cùng đắt đỏ, một ít hạt giống hiếm gần như chỉ dành cho người có năng lực cấp cao sử dụng, có tiền cũng không mua được.

Có tấm thẻ VIP này, toàn bộ chi phí liên quan tới thực vật có thể hưởng ưu đãi chiết khấu 5%, đồng thời nắm giữ quyền ưu tiên chọn mua sản phẩm, không chỉ mang ý nghĩa có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, còn có ý nghĩa là có thể tiếp xúc với cơ hội mua được hạt giống tốt.

Chỉ cần mỗi thẻ VIP thôi cũng đủ để cho người người điên cuồng.

Mà hạng thứ ba được thưởng một trăm ngàn tinh tệ, đối với Giang Lê nghèo đến mức sắp uống gió tây bắc mà nói là khó có thể chống lại mê hoặc.

Giang Lê động lòng.

Cậu dựa vào hướng dẫn truy cập vào trang web chính thức báo danh, nhưng nửa đường lại xuất hiện vấn đề, trang web yêu cầu người báo danh phải cung cấp văn kiện chứng minh độ hoà hợp với thực vật, phải là cấp D trở lên mới có tư cách báo danh.

Giang Lê nhà quê từ nhỏ tới lớn chỉ quanh quẩn trong tiên thôn nhỏ, hai mắt tối thui.

Độ hoà hợp thực vật? Là cái gì??

Hỏi qua trí não Giang Lê mới hiểu rõ, cậu liếc mắt nhìn hạn cuối báo danh thi đấu, còn hơn nửa tháng.

Muốn tiến hành kiểm tra độ hoà hợp thực vật, nhất định phải đi chủ thành Toran mới được, Giang Lê tính toán thời gian một chút, nửa tháng này đủ cậu đi chủ thành tiến hành kiểm tra.

Nhưng… cậu bây giờ… Hình như không có nổi lộ phí đi chủ thành.

Không bột đố gột nên hồ, không tiện đi vay tiền người khác, lúc này Giang Lê không khác gì con kiến trong chảo, trời không thương ta.

Đột nhiên, linh quang loé lên, Giang Lê nhớ Wayne đã từng nói với cậu, có chủng thực sư đem cây cối mình trồng được treo biển bán trên tinh võng, có khi nào… Cậu cũng có thể?

Ôm một tia hi vọng, Giang Lê dựa theo bản đồ hướng dẫn tra cứu đi thẳng tới khu mua sắm thực vật, từng cửa hàng cây xanh hiện ra đông khách ngùn ngụt, sinh ý rất tốt.

Cậu tiến vào khảo sát mấy cửa hàng xong, rốt cục xác định suy đoán của chính mình, cây cối ở sân sau có thể bán đi.

Giang Lê xoa xoa hai tay, phảng phất như thấy được vô số đồng tiền vàng óng bay đến hướng cậu.

Cậu gửi đơn xin mở cửa hàng lên trung tâm xét duyệt, chọn mục “cửa hàng miễn phí.”

Giang Lê nghèo rớt, nhìn phí gửi đơn bay đi để lại tài khoản trống rỗng, nước mắt chua xót ngập tràn.

Trung tâm xử lý rất nhanh, buổi sáng gửi đơn, buổi chiều đã có phê chuẩn.

Bởi vì là cửa hàng cung cấp miễn phí nên nó nằm ở một góc nhỏ hẻo lánh bên trong khu mua sắm thực vật.

“Cửa hàng cây xanh May Mắn” – Năm chữ to đùng được cậu viết ra đặt thành bảng hiệu treo trên nóc nhà, chữ viết non nớt mà nghiêm túc. Tủ kính sáng lóa, xem qua ở mục công năng là hiểu ngay.

Giang Lê nhìn cửa hàng cây xanh chính mình tự tay thiết kế mới ra lò, ý chí chiến đấu tràn đầy.

Tiến hành quét hình khu vườn quây trong rào tre nhỏ, từng cây lập tức xuất hiện trong cửa hàng, màu xanh biếc dịu dàng tràn ngập nơi đây.

“Cửa hàng cây xanh May Mắn” thuận lợi khai trương rồi nha!

Giang Lê ngồi trong cửa hàng đợi đủ hai giờ, mắt lom lom nhìn mọi người trước mắt mình đi tới đi lui.

Bọn họ tựa hồ không chú ý ở bên này có một cửa hàng cây xanh mới khai trương, cửa hàng quạnh quẽ bên cạnh với những cửa hàng nườm nượp người hai bên trái phải tạo thành so sánh rõ ràng.

Mãi đến khi Giang Lê bị cưỡng chế logout, tiệm của cậu vẫn không có được một vị khách hàng nào.

Giang Lê lấy quang não xuống, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu vài giây, một lát sau đi ra phòng ngủ tới vườn cây xanh ở sân sau.

Nhóm thực vật vẫy vẫy lá cây, quét qua gò má cùng góc áo của cậu, phảng phất nhảy cẫng hoan hô cậu đến, trái ngược hoàn toàn với Giang Lê rầu rĩ không vui.

Giang Lê ngối xổm trước mảnh đất chôn Tiểu May Mắn, hai tay chống cằm, nhìn một chốc rồi thở dài một hơi.

Ngày hôm nay, Giang Lê có chút buồn.

Cậu còn có thể kiếm đủ lộ phí đi chủ thành không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.