Khu Vườn Bí Mật

Chương 2-2: Nội tâm của Yoon Seul




Em tò mò không biết một ngày của anh thường trôi qua thế nào.

Sớm mai thức dậy, anh sẽ nghĩ đến điều gì, hay người nào, đầu tiên.

Trời mỗi ngày một lạnh. Những hàng cây hai bên đường như được khoác lên bộ cánh mới. Anh cũng nhìn thấy cảnh tượng này chứ? Lá cây đã nhuốm màu đỏ rực. Nỗi đau sâu thẳm dâng ngập cõi lòng, như muốn nhấn chìm em giữa màu đỏ của máu.

Không biết anh còn nhớ hay đã quên, rằng trước đây em là cô gái rất thích mùa xuân. Em yêu không khí tươi mát và trong lành của nó. Nhưng đó là trước khi anh rời bỏ em. Bây giờ em lại thấy mùa thu thật dễ chịu. Chỉ cần nhìn những thân cây mạnh mẽ vươn mình chờ đón cái rét thấu xương sắp đến, em lại như được tiếp thêm sức mạnh và dũng khí.

Từ khi chia tay anh và đến New York xa lạ trong bộ dạng thất bại, em đã trải qua một thời gian dài đau khổ. Những sóng gió em chưa từng gặp phải trong đời, ngay cả ở thời kỳ nổi loạn nhất, đều ập đến vào đúng thời điểm ấy. Lúc nào thiên hạ cũng coi em là đứa con gái sống xa xỉ nhờ sự giàu có của cha mẹ, đầu óc chứa đầy phân nên mới cun cút chạy theo đuôi một tên ca sĩ. Để thoát khỏi cái danh đáng xấu hổ đó, em đã mất ngủ nhiều đêm, tự hỏi mình nên làm thế nào. Em phải khôi phục lòng tự tôn đã bị anh giẫm đạp không thương tiếc. Em đã cố gắng, hạ quyết tâm. Nhất định em sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt anh, trở thành người phụ nữ mà anh hoàn toàn không thể làm lơ và không thể đối xử tùy tiện.

Hôm nay em đã gặp anh Dong Gyu. Anh ấy chẳng khác trước là mấy. Vẫn thấp người, vẫn mập mạp, ngay cả chòm râu lún phún dưới cằm cũng không thay đổi. Lúc đó em đã nghĩ, thật đáng ngạc nhiên khi gương mặt anh ấy không có lấy một nếp nhăn, có lẽ năm tháng đã bỏ qua người đàn ông này. Dĩ nhiên anh ấy cũng ngạc nhiên không kém khi gặp lại em. Làm sao anh ấy có thể tưởng tượng được cô nhóc hai mươi tuổi suốt ngày chạy theo chàng ca sĩ trước kia nay lại trở thành một đạo diễn có tương lai xán lạn.

Thay vì cẩn trọng đi từng bước một, em quyết định sẽ sải những bước dài và nhanh chóng. Chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau. Dĩ nhiên là với tư cách ca sĩ và đạo diễn video âm nhạc. Giờ đây không ai ngăn cản được em tiến tới.

Dù là gia đình, anh Dong Gyu, hay ngay cả anh, cũng đều không thể.

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Nhà riêng. 11 giờ tối, thứ Tư

Tôi phát điên với cái kiểu nói chuyện lung tung của thằng nhóc Kim Joo Won. Tôi muốn biết về Park Chae Rin nhưng nó chỉ toàn nói đến Gil Ra Im. Gil Ra Im đi taxi hay đi xe buýt thì có liên quan quái gì đến mình cơ chứ. Nó định hút cạn máu của tôi mà không trả ơn gì hết cả hay sao? Thật không thể tin nổi, tên tiểu tử vênh váo!

Dẫu sao thì vụ Park Chae Rin có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa. Thằng nhóc độc ác!

Nhưng mà, Kim Joo Won, không lẽ nó đang theo đuổi cô nàng diễn viên đóng thế kia?

Hội trường ký tặng người hâm mộ, Trung tâm Thương mại LOEL. 2 giờ chiều, thứ Năm

Tôi có buổi ký tặng cho người hâm mộ tại Trung tâm Thương mại LOEL nhân dịp khai trương nhãn hiệu thời trang thể thao mới. Tôi là người mẫu đại diện cho thương hiệu này, và cũng vì nể tình anh em với Joo Won, tôi mới tổ chức ký tặng tại đây. Tuyệt đối không có chuyện tôi bị tên nhãi đó uy hiếp mà miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ như thế cũng tốt, vì tâm trạng lẫn thể chất của tôi hiện đang rất dễ chịu.

Những người muốn gặp tôi đứng thành một hàng dài dằng dặc, xem ra Oska vẫn chưa hết thời. Hãy, hãy, cố lên nào!

Nhà riêng. 6 giờ tối, thứ Năm

Nghe nói anh Dong Gyu đã ra ngoài nói chuyện với đạo diễn. Từ hôm đó đến giờ, tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích nào từ anh ấy. Hỏi người khác thì ai cũng trả lời vòng vo, thật không hiểu nổi.

Cơ mặt tôi như bị tê liệt vì phải nhoẻn miệng cười cả buổi. Đi mát xa cho thoải mái thôi.

Nhà riêng. 9 giờ tối, thứ Năm

Mát xa mặt xong, tôi ngồi trong phòng khách vừa uống bia vừa xem DVD. Đúng lúc ấy Joo Won bước vào. Không biết đau khổ cái gì mà mặt mày âu sầu, miệng trễ dài cả thước thế kia. Hơn ba mươi rồi mà vẫn không sửa được thói quen trẻ con đó. Tôi lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy, lại liên quan đến cô Gil Ra Im kia à?” Lần này, nó nhìn tôi rồi hỏi xin số điện thoại của Gil Ra Im, cũng hỏi cả số của Park Chae Rin nữa. Không biết định bày mưu tính kế gì mà tỏ vẻ thần bí như thế. Thật là tên tiểu tử thâm sâu khó lường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.