Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 29: Chuột hamster được thỏ bảo vệ




*

“Tae Myung Ha! Thằng ranh này. Sao hôm qua không đi học hả?”

Giáo viên chủ nhiệm vừa đập vào đầu tôi một cái. Dạo này ở trường học, giáo viên mà đánh học sinh là rắc rối to, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn bị đánh như hồi xưa đi học thế nhỉ. Nếu không phải đang vội thì tôi đã đi tố cáo rồi.

“Em bị ốm ạ.”

Thay vì kháng nghị, tôi đáp lại chủ nhiệm một cách lịch sự. Tất nhiên là chủ nhiệm thì không thèm giữ phép lịch sự với tôi rồi.

“Cậu tự nhìn lại mình xem, thằng ranh này. Cái mặt cậu là mặt người vừa ốm dậy đấy hả?”

“Hôm qua em bị ốm thật mà.”

“Ahn Kyung Hoon à! Em đừng có chơi với thằng ranh này. Học sinh ngoan cũng bị nhiễm đấy!”

Nhận được nụ cười ngượng nghịu đáp lại của Ahn Kyung Hoon, chủ nhiệm cũng rời khỏi lớp trong chớp mắt giống như lúc đến. Ngoài tôi ra, cũng có mấy tên cá biệt trong lớp bị phê bình vì đồng phục hoặc đi muộn.

Lạ lùng thật đấy. Với tôi như vậy đã đi một lẽ, còn thái độ của chủ nhiệm với Ahn Kyung Hoon không hiểu sao lại lộ vẻ thận trọng thấy rõ.

Vì nhà cậu ấy tương đối khá giả nên thế sao? Hay là vì cậu ấy học giỏi? Cơn tò mò của tôi trỗi dậy một thoáng rồi nhanh chóng nhạt đi. Thầy mà hành hạ Ahn Kyung Hoon thì mới đáng lo, chứ đây lại là ngược lại mà.

Những lúc thế này, người ta thường gọi là “không được ngày” thì phải. Cho tới tận giờ ăn trưa, tôi vẫn chưa nói được với cậu ấy chuyện học ôn thi cùng với Cha Yeo Woon.

Bởi vì tiếp sau chủ nhiệm là đến lượt mấy tên phá đám xuất hiện.

“Nghe nói Ahn Shi Ah với Cha Yeo Woon sắp gặp nhau phải không ạ?”

Đầu tiên là tên trùm phá đám trong số những tên phá đám – Cheon Sang Won. Chỗ ngồi trong lớp của tôi mà cậu ta làm như là cái tổ cúc cu của riêng mình vậy.

“Đã kịp nghe rồi cơ à? Rút cuộc sao Shi Ah lại chơi với cái thằng đầu gấu như cậu cơ chứ.”

“Anh nhìn thế nào mà lại bảo em là đầu gấu vậy. Trông anh còn giống đầu gấu hơn ấy.”

“Chịu khó soi gương đi. Cậu chuẩn đầu gấu thứ thiệt luôn. Một thằng cưỡi mô tô nói luôn mồm.”

“Dù vậy thì nhờ có em ở bên nên Tak Joon Ho mới không giở trò gì với hyung đấy. Hyung không biết ơn em à?”. 𝒯ruyệ𝑛 chí𝑛h ở { 𝒯𝙍uM𝒯𝙍UYe𝙽.v𝑛 }

“Ờ. Thà cứ bị nó giở trò còn hơn.”

Hyung đúng là chỉ gạt mỗi mình em ra. Bỏ ngoài tai câu lảm nhảm đó của Cheon Sang Won, tôi tập trung nhắn tin cho Cha Yeo Woon, bảo cậu ấy hôm nay học xong thì cùng về. Và lúc đó, tôi đã không nhận thấy. Rằng tất cả những chuyện này mới chỉ là màn giới thiệu mà thôi.

“Hôm qua tao qua kiếm thì không thấy mày nhỉ, Tae Myung Ha.”

Tất nhiên là chính miệng tôi đã nói rằng thà cứ bị Tak Joon Ho giở trò còn hơn, nhưng tôi không có ý bảo nó phải lập tức đích thân tới ngay lập tức như thế này.

Tèn ten! Tak Joon Ho xuất hiện trước mặt tôi theo kiểu rất hợp với hiệu ứng âm thanh ba xu như thế, nhìn thằng này mà tôi thầm ngẫm lại lời thánh hiền khi xưa. Lời nói gieo mầm cho hiện thực. Từ nay tôi phải cẩn thận cái mồm mình mới được.

“Hôm qua tao ốm.”

“Trông khỏe thế này?”

“Ờ. Trông khỏe vậy thôi. Đáng lẽ mày phải đến thăm tao chứ.”

Vừa tặc lưỡi vẻ trách móc, tôi vừa nhẩm đếm mấy thằng ăn theo vừa ập vào qua lối cửa sau lớp.

Sau lưng Tak Joon Ho có khoảng năm thằng thì phải. Một đám năm học sinh nam mặt mũi hầm hầm ùn ùn kéo vào, không khí trong lớp cảm giác u ám hẳn đi.

“Không đến thăm mày ốm được, xin lỗi nhá. Lần này tao sẽ đi thăm. Để tao làm mày ốm lại đã nhé?”

“Đâu cần phải làm tới mức đó. Tao đã nói chuyện giải quyết với Joon Kyung xong xuôi rồi, sao mày lại thế này hả Joon Ho?”

Mới đây tôi còn hỏi ý kiến về việc mua quà cho Cha Yeo Woon, lúc đó tôi với Joon Kyung còn nói chuyện vui vẻ mà.

“Hay là lần này không phải là vì em mày, mà là vì lần trước thua tao nên mới thế?”

“Tao thua mày hồi nào hả?”

Tak Joon Ho gào toáng lên. Xem ra đúng là vì thế rồi. Nói thẳng ra, lần trước tôi đâu có đánh Tak Joon Ho, mà cũng chẳng có việc gì xảy ra, sao nó lại ôm hận mà đến kiếm tôi thế này chứ.

Hồi tôi 19 tuổi thật thì thế nào nhỉ?

Thế nào cái gì, còn thế nào nữa? Chẳng thèm chơi với bạn bè gì, suốt ngày chỉ một mình, mặt mũi khó ưa, tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì, không dính phải rắc rối mới là lạ đó.

Tôi đã gặp vô số tình huống còn gay go hơn thế này nhiều. Toàn mấy thằng không phải đầu gấu, mà là côn đồ thật sự, tên dính với chữ “đại ca”, kéo tới dí gậy đánh bóng chày vào mặt tôi… kiểu như vậy, đủ cả.

“Joon Ho à, dễ thương thật đấy.”

Cậu ấm bị chạm tự ái nên kéo bè kéo lũ tới hằm hè thì mới chỉ là ở mức dễ thương thôi. Bởi vì vốn dĩ những thằng không còn gì để mất mới là đáng sợ nhất. Khi những cuộc đời dưới đáy không thấy tương lai mà bị xáo trộn thì sẽ có sự đổi thay về chất.

Có phải vì tôi đã sống mềm mại nhẹ nhàng hơn so với cuộc sống thực sự ngoài đời nên mới thế? Vì ở trong tiểu thuyết nên tôi đã được chỉnh sửa một chút chăng?

“Mẹ kiếp! Mày coi tao là trò hề hả?”

“Giống trò hề thật luôn ấy chứ.”

Người ta bảo cứ tươi cười là giữ được hòa khí, vậy nhưng tôi cười như vậy mà Tak Joon Ho lại chụp ngay lấy cổ áo tôi.

Xem ra thằng này định cứ thế mà túm cổ áo lôi tôi lên, nhưng tôi không chịu đứng dậy nên rút cuộc chỉ có mỗi vạt áo tôi bị kéo lên đầy lọng cọng. Nhìn kiểu gì cũng thấy vụng về với buồn cười.

“A thật tình, mẹ kiếp.”

“Joon Ho à, phải hai tay thì vỗ mới nên kêu, đánh nhau phải hai người thì mới đánh được chứ. Muốn chọc giận tao thì chửi gì sáng tạo hơn chút đi.”

Chắc do tình huống lúc này khác hẳn với bức tranh mà cậu ta hình dung sẵn trong đầu nên Tak Joon Ho điên tiết vung nắm đấm lên, môi giật giật. Mặt cậu ta đầy vẻ đắn đo không biết có nên ra tay đánh tôi trước không. Nghĩ ngợi lắm thế kia thì bao giờ mới thành người lớn được cơ chứ.

“Đừng… đừng mà.”

Nắm đấm còn chưa kịp bay tới thì đã vang lên một giọng can ngăn mà tôi chưa từng ngờ tới.

Ahn Kyung Hoon đã tiến tới đứng cạnh tôi, mặt còn đỏ hơn cả Tak Joon Ho.

Ngoài tôi với Tak Joon Ho, đây là học sinh đầu tiên trong lớp lên tiếng.

Cả một đám đông học sinh như thế chỉ đứng trố mắt mà xem, nhưng cậu ấy lại bênh tôi vì tôi là bạn sao? Tôi thấy ngực mình thắt lại. Chuột hamster được thỏ bảo vệ, phải chăng là cảm giác này sao?

Tak Joon Ho cũng cảm thấy như vậy hay sao mà cái mặt vốn đã tức tối vì chẳng biết phải làm sao lúc này lại càng thêm méo mó.

“Cheon Sang Won dạo này mải dặt dẹo đủ trò rồi để mặc kệ không để ý, nên cái thứ này lại lén lút được thể phải không? Cái thằng bê đê này.”

Thằng bê đê. Dính chặt vào câu chửi này như bã kẹo cao su là một thứ gì đó không đơn thuần chỉ là sự ác ý nhằm cố ý xúc phạm. Sắc mặt Ahn Kyung Hoon trắng bệch.

“Đáng lẽ phải bị nhốt trong bệnh viện tâm thần rồi chứ, sao lại chui vào trường nam sinh làm gì, ngứa hết cả mắt …”

“Ai mới là người được thể làm càn, ai mới là đứa ăn nói láo lếu đây hả?”

Lúc đầu thấy dễ thương, tôi đã định bỏ qua cho rồi mà lại…

Tôi gạt phăng cái tay Tak Joon Ho đang túm cổ áo mình, Tak Joon Ho bị đẩy về sau một bước.

Tôi tiến lại gần tới mức cậu ta loạng choạng, mặt chúng tôi sát nhau tới mức trán như chạm vào nhau. Trong đánh nhau, quan trọng là phải trấn áp phủ đầu.

“Ở đâu ra cái trò ăn nói như thằng vô học với bạn của người khác thế hả? Joon Ho à, vốn dĩ mấy thằng yếu nhớt thường lắm mồm lắm đấy.”

“Cái… cái gì, mẹ nó. Tae Myung Ha, mày cũng là bê đê hả? Tự nhiên khùng lên vậy?”

“Bê đê thì sao nào?”

“Hả… cái… cái gì?”

Tak Joon Ho len lén lùi lại đằng sau, tôi cũng tiến theo sát sạt. Cả hai cứ dính sát như vậy mà tiến dần về phía bức tường trong lớp.

Thằng ranh này đang giở trò mất dạy, nhưng dù vậy đi nữa, tôi làm sao có thể đánh một đứa trẻ 19 tuổi cơ chứ. Dù là một đứa tuổi teen đang cần phải uốn nắn về đầu óc đến đâu đi nữa mà cũng chỉ dám đánh bằng một cành hoa, như vậy thì liệu có ích gì?

Nếu như bằng môi thì còn có thể.

“Ặc…”

“Ha, điên rồi…”

Trong lớp đồng loạt ồ lên những tiếng th ở dốc đầy kinh ngạc. Môi dí vào môi Tak Joon Ho, tôi ngắm đôi mắt trợn tròn như thể sắp bắn vọt ra ngoài của cậu ta. Trong đồng tử mắt phản chiếu hình ảnh của tôi, hóa ra cũng chẳng lãng mạn gì.

Chụt. Môi tôi rời ra với một tiếng kêu đầy khó chịu.

Một sự im lặng khủng khiếp bao trùm.

Tôi đưa tay lau miệng, Tak Joon Ho đưa tay luống cuống chỉ tôi lia lịa. Cái miệng cậu ta ngáp ngáp nói không ra tiếng, trông khá là buồn cười.

“Mày… mày… mày…”

“Thích lắm hả?”

“Aaaaa! Mẹ kiếp thằng bê đê này!”

Tiếng gào bùng lên như bom nổ. Tak Joon Ho vung nắm đấm lên.

Không phải vung nắm đấm, phải nói là cậu ta loạng quạng thì đúng hơn. Động tác vô cùng thừa thãi, tôi chỉ cần tránh một bước là cậu ta đấm hụt. Vậy nên mới nói trong lúc đánh nhau, cần phải chú ý không để bị kích động quá mức.

“Hôn nhau là cả hai cùng hôn, sao lại có mình tao là bê đê hả? Mày cũng bê đê nữa chứ.”

“Tại mày hôn cơ mà?”

“Một mình tao làm sao mà hôn được. Tóm lại là có hai cái miệng nên mày cũng hôn nhé. Với lại bê đê là sao chứ? Cứ lảm nhảm bê đê bê đê cái gì. Tao cấm mày nói bậy.”

“Câm mồm! Thằng chó bê đê này!”

“Còn nói bê đê thêm lần nữa là tao hôn mày kiểu Pháp luôn đấy.”

Tôi cảnh cáo rồi dí miệng lại gần, Tak Joon Ho lập tức mắt trợn ngược.

“Á á á áaaaa!”

Cái thằng tức cười. Giờ thì cậu ta điên cuồng đấm loạn xạ cả hai tay luôn rồi. Bàn ghế va vào đầu gối cậu ta loảng xoảng dạt hết sang hai bên.

Hay là cứ để cậu ta đấm trúng một phát nhỉ? Đang chậm rãi tránh, tôi dừng lại và nhắm một cú đấm đang bay tới. Một cú đấm mà bố trí để nó trúng mình không khó bằng so với tránh nó.

Bốp một tiếng, đầu tôi nghiêng qua một bên. Cảm giác đau rát lan từ cằm bên phải lên đến trên gò má. Tiếng cú đấm vang lên khá to, nhưng cảm giác đau thì vẫn chịu đựng được.

Thấy mình đánh trúng, chính Tak Joon Ho cũng bất ngờ tới há hốc cả miệng. Đã nghĩ là tôi bị trúng cú đó thật rồi mà vẫn còn đánh tiếp thì đúng là không có lương tâm.

Trúng một cú rồi nên ít nhất tôi cũng kiếm được cái cớ. Với mức độ này, có lên đồn cảnh sát thì cũng được coi như là hai bên cùng đánh.

Không để cho Tak Joon Ho kịp hoàn hồn, tôi túm lấy cổ áo đẩy cậu ta dính trở lại tường.

Lưng đập vào tường, Tak Joon Ho bật kêu lên vì đau. Trình chịu đòn còn yếu thì phải chịu thôi chứ sao giờ. Tôi vừa dí sát mặt lại như hồi nãy, cậu ta lập tức nín rên ngay.

“Tưởng tao hôn nên rén hả?”

Tak Joon Ho mấp máy môi lẩm bẩm gì đó. Chắc đang chửi tôi đây mà. Nói to lên chứ, đúng là còn chẳng có gan như Ahn Kyung Hoon.

Cánh tay đang tì vào xương sườn đau nhói, tôi đè mạnh thêm chút nữa, Tak Joon Ho kêu lên nghèn nghẹt. Bị chẹt cổ không thở được hẳn hoi hay sao mà ngay cả tiếng hổn hển của cậu ta cũng đầy yếu ớt.

“Joon Ho à, mày tóm lại là đánh nhau dở tệ luôn.”

Xin lỗi chứ tao nói thật lòng đấy. Đừng có cậy nhà mình có của một tí mà bạ đâu cũng vung nắm đấm, kẻo lại rước nhục thêm. Liệu mà sống cho tử tế chút đi.

“Vậy nên cái gì không làm được thì đừng có cố mà làm, sống cho ngoan ngoãn vào. Ra dáng học sinh vào. Thật lặng lẽ vào. Thật hiền hòa vào. Mày không định lên đại học hả? Đâu phải đâu.”

Tôi vốn không định làm tới mức này, nhưng giờ tôi lại nghĩ hay là mình cứ đấm cho thằng này một phát nhỉ. Cũng chẳng phải vì tự nhiên tôi lại bị một thằng trẻ con chọc cho điên tiết…

Mà là vì Ahn Kyung Hoon đã đứng về phía tôi. Vậy nên tôi thấy ít ra mình cũng phải làm tới mức này chăng.

Không biết có phải trông mặt tôi rõ ràng là có vẻ định đấm hay sao mà Tak Joon Ho trợn ngược mắt, cố vùng vẫy để thoát khỏi tay tôi.

Đúng lúc tôi dí cái thằng Tak Joon Ho đang giẫy giụa vào tường thì…

“Gì vậy mấy đứa này?”

Chắc có ai đó đã bỏ ngang cả cuộc xem đánh nhau thú vị này mà chạy đi gọi giáo viên, nên lúc này, chủ nhiệm lớp tôi mở cửa bước vào.

Đôi mắt sáng quắc của chủ nhiệm lập tức xoáy thẳng vào tôi với Tak Joon Ho. Dù đã lĩnh trọn ánh mắt hầm hầm đó, tôi vẫn không kịp nhìn thầy một cái cho đàng hoàng. Lý do là tôi còn bận nhìn Cheon Sang Won, lúc này đang thò mỗi đầu vào mà vẫy tay nơi cánh cửa cuối lớp mở hé một nửa.

Không lẽ là cậu hả? Thấy tôi dùng mắt để hỏi như vậy, Cheon Sang Won liền nở một nụ cười xấu xa.

Thằng ranh kia, hồi ở trên sân thượng, cậu ta cũng bị giáo viên bắt quả tang kiểu này, vậy mà bây giờ lại làm theo y hệt. Cái thằng đúng là giỏi thật.

Tay tôi bị giật giật như sợi dây câu vừa câu trúng cá. Hóa ra nãy giờ Tak Joon Ho vẫn đang vùng vẫy.

Úi, quên béng đi mất.

Tay vẫn túm cổ áo Tak Joon Ho, tôi chạm phải ánh mắt của chủ nhiệm. Tôi vội buông tay, Tak Joon Ho ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt chủ nhiệm đang phóng tới luồng tia laser còn ghê hơn cả hồi sáng lúc tra khảo tôi về tội nghỉ học.

“Tae Myung Ha. Thằng ranh này, ra đây!”

Tiêu rồi.

*

[Tiền bối đang ở đâu vậy ạ?]

[Tiền bối]

[Anh đang ở đâu vậy?]

[HẾT CHƯƠNG 29]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.