Kaori khép mắt lại, không muốn theo dõi trận chiến kia nữa.
Dường như đã quá muộn để ngăn chặn một bi kịch nào đó xảy ra... Nếu như hiện tại cô có thể 'làm điều đó', như vậy có lẽ...
Nhưng không được.
Fukawa Kaori xiết chặt nắm tay.
Bây giờ không được.
Byakuran Gesso đang nhìn trò chơi diễn ra, híp mắt lại cười. Sau đó hắn lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy Kaori không biết đã ngủ từ lúc nào, chép chép miệng lấy áo khoác khoác lên người cô.
Còn chưa thấy đủ, hắn rướn người lên kề sát mặt của cô, thoả mãn cọ cọ vài cái:
"Kao-chan thấy nhàm chán quá hả? Yên tâm đi, trò chơi này sẽ đi đến hồi kết nhanh thôi."
Kaori vốn còn chưa ngủ, nhưng xét thấy hành động bất nhã này của hắn, cô tự thôi miên là mình đã ngủ rồi.
Nhưng mà...
Mẹ nó, thằng nhãi Byakuran Gesso này, bôi đầy đường vào mặt bà rồi!!!
.
.
Kaori mở mắt ra khi nghe thấy tiếng nổ ầm ĩ.
Cô thở dài một hơi, chăm chú nhìn lên màn hình. Byakuran thấy cô đã 'tỉnh' liền đưa tay qua: "Kao-chan, ăn kẹo đi."
Kaori không nhận.
"Xem phim mà không ăn kẹo thì còn gì là vui nữa?"
Nghe lời này của hắn, hô hấp của Kaori cứng lại. Nhưng rốt cuộc, thiếu nữ tóc bạc cũng không nói ra bất kì lời nào không liên quan, chỉ là trả lời:
"Tôi thích ăn bắp rang bơ cơ."
"Hể?" Byakuran xụ mặt xuống: "Hiện tại không có bắp rang bơ..."
"Không sao." Cô vỗ vỗ đầu hắn: "Lúc nào về nhà ăn cũng được."
Thanh niên nghe đến chữ 'nhà' hai mắt liền sáng rực lên. Hắn cười cười, hình xăm dưới khoé mắt cũng cong lên theo.
"Ừ, về nhà."
Nhưng không khí ấm áp theo suy nghĩ của Byakuran không còn kéo dài lâu nữa.
Bởi vì Genkishi thất bại, Kikyo đã gieo rắc hạt giống vào người hắn.
Kaori còn muốn nói gì, thế nhưng rất nhanh, cô đã bị lời nói của Kikyo hấp dẫn. Hắn nói:
"Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, đi chết đi."
Giá trị...lợi dụng?
Fukawa Kaori quay đầu lại. Thanh niên tóc trắng vẫn cười híp mắt, không có ý muốn ngăn cản. Hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên, Kaori hít sâu một hơi, tiếp tục theo dõi diễn biến.
"Ngươi, ngươi đừng có xằng bậy! Nếu để Byakuran đại nhân biết, ngươi không xong đâu!"
"Ha ha." Kikyo cười hai tiếng: "Rất tiếc. Đây chính là lệnh của Byakuran đại nhân."
Kaori thấy Genkishi càng thêm phẫn nộ, đôi mắt màu vàng của hắn như có thể loé ra tia lửa. Và Kaori biết rõ, đó không phải là cảm xúc hắn đối với Byakuran.
Tại sao vẫn còn tin tưởng như thế?
"Byakuran đại nhân sẽ đến cứu ta thôi."
Tại sao đến giờ phút này vẫn còn tin tưởng?
Genkishi...
Kaori ngửa đầu nhìn màn hình, vươn tay ra. Trong ánh mắt đầy nghi vấn của bọn họ, cô gái khẽ thở dài, rụt bàn tay ấy lại.
Genkishi...
【Vì sao ngươi lại khóc? Cái chết đáng sợ đến thế ư?】
【Đáng sợ... hức.. Vô cùng đáng sợ...】Đứa trẻ với đôi mắt hệt như một loài rắn độc lại mang vẻ nhu nhược yếu đuối, co rúc người lại trong một góc tường: 【Đáng sợ... Thật đáng sợ... Tôi không muốn...】
【Nếu sợ hãi thì...】
"Kao-chan, sao thế?"
Kaori giật mình quay đầu qua, hơi há miệng. Cô chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Phản bội, luôn luôn đi đầu niềm tin nhỉ?
Mà Byakuran hắn... Có lẽ chưa bao giờ đặt niềm tin vào ai.
Hệt như...
【Sao ngươi phải thế? Nếu làm vậy ngươi sẽ chết.】
【Vì ngài, cho dù hiến dâng cả sinh mạng này ta vẫn cam lòng.】
Sao phải thế chứ?
【Ngươi không sợ chết sao?】
【Có chứ. Sợ chứ.】Người đó cười rộ lên, giữa biển máu tanh nồng: 【Nhưng ngài ở đây mà.】
Kí ức bị phủi bụi dần dần hiển lộ ra trước mắt. Kaori lặng người nhìn những đoá hoa xinh đẹp nở rộ trên người của Genkishi, nở rộ, nở rộ, nở rộ....
Ta đã không còn sợ cái chết nữa rồi.
Vì ta biết rằng, chúa trời sẽ luôn bên cạnh ta.
Ra là...
Fukawa Kaori cúi đầu cười.
"Ngươi đã... không còn sợ cái chết nữa sao?"