Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 49




Thẩm Gia Trạch và Cố Khê thực ra cũng là người bị hại.

Tuy rằng ngay thời điểm ấy, Cố Khê cảm giác như trời sập xuống, nhưng sau bình tĩnh nghĩ lại, anh ta liền phát hiện ra điểm bất thường.

Anh ta đi hỏi mẹ mình, dăm ba câu đã khiến bà nói ra tất cả.

Quả nhiên… Là do không chấp nhận được việc Cố Khê comeout, cho nên cha Cố đã đồng ý bắt tay với bà của Thẩm Gia Trạch dựng chuyện.

Nghĩ lại thì, bà của Thẩm Gia Trạch làm sao có thể để cháu trai bảo bối của mình ngủ với một đứa con gái không danh không phận cơ chứ? Mà kể cả có danh có phận cũng không được. Vì trong tư tưởng phong kiến của bà, không kết hôn tức là không được!

Bên cạnh đó, một kẻ bị chuốc cho say bí tỉ như Thẩm Gia Trạch, liệu có sức mà tỉnh dậy làm chắc?

Cố Khê về sau còn cho người đi tra xét. Lúc ấy, anh Tinh Hải hãy đang ở trong nước, cho nên chẳng bao lâu đã tra xong.

Đúng là chưa làm! Thẩm Gia Trạch trời sinh nhạy bén, dù say bất tỉnh nhân sự thì vẫn phân biệt được đối phương không phải Cố Khê.

Cô nàng kia có lẽ cũng là người mưu mô, muốn mượn cơ hội này chuyện giả làm thật. Nhưng Thẩm Gia Trạch là thẳng thắn đẩy người ra, mắng “Cố Khê không thối như cô!”

Cố Khê xem xong đoạn băng ghi lại cảnh này từ camera hành lang, ấm lòng lên rất nhiều.

Nếu chuyện đã rõ ràng, anh ta cũng chẳng việc gì phải giận hờn Thẩm Gia Trạch nữa. Cả hai chỉ cần cùng nhau vượt qua áp lực từ gia đình là ổn.

Vậy mà, Cố Khê không truy cứu, thậm chí không nhắc tới, Thẩm Gia Trạch lại bắt đầu phát điên…

“Về nhà đi.” Cố Khê mở miệng. Dạ Sâm vội thu hồi ý thức, hỏi “Hay là tôi với anh đi làm vài chén nhé?”

Cố Khê liếc xéo cậu “Dựa vào cái tửu lượng của cậu á?”

Dạ Sâm giả bộ hung hăng “Làm sao? Không được hả?

Cố Khê đáp lấy lệ “Âu cây, được được được!”

Dạ Sâm cũng rất biết thân biết phận là chính mình không uống lại được Cố Khê, cho nên uyển chuyển nói “Chúng ta có thể uống kiểu anh uống ba ly thì tôi uống nửa ly thôi…”

“Cút!” Cố Khê cười mắng “Có tí cái tiền đồ!”

Mặc dù nụ cười không hiện ra nơi đáy mắt, nhưng tốt xấu gì, Cố Khê trông cũng không còn âm u nữa. Dạ Sâm thoáng an tâm.

Cậu lái xe đưa Cố Khê về nhà. Lúc đến trước cửa, Cố Khê nói “Không sao đâu, chuyện qua lâu rồi, còn gì mà không nghĩ thông được nữa cơ chứ.”

Thật sự nghĩ thông sao?

Nếu như Thẩm Gia Trạch chỉ là một tên cặn bã bình thường, Cố Khê hẳn đã sớm ném cậu ta ra sau đầu. Thế nhưng, Thẩm Gia Trạch không phải! Cậu ta là mối tình đầu nồng cháy đã cướp đi toàn bộ cảm tình của Cố Khê… Dù cho cậu ta cũng đã hiến dâng cả đời mình để yêu anh…

Chỉ tiếc là, đoạn tình này, đến cùng, không ngờ lại kết thúc như vậy.

Tuyệt vọng thật sự không phải là một đao cắt đứt, mà là đau đớn chậm rãi không cách nào né tránh.

Biết là nó đang thối rữa ra đấy, nhưng bản thân lại vô lực ngăn cản.

Cãi nhau, chiến tranh lạnh, rồi làm hòa cứ lặp lại lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Cố Khê nhường rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhường, bỏ qua vô số nguyên tắc của bản thân, chỉ thầm mong được ở bên Thẩm Gia Trạch.

Nhưng thế cũng vô dụng.

Cuối cùng, anh nhận ra… Trên thực tế, anh và Thẩm Gia Trạch hoàn toàn không thích hợp.

Dù có yêu, thì cũng không hợp.

Nếu nhìn từ góc độ của Dạ Sâm, thì mọi việc đều là Thẩm Gia Trạch cố tình gây sự, còn Cố Khê thì luôn luôn nhường nhịn. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thấy Cố Khê phải hạ mình như thế bao giờ, cho nên, cậu nghĩ, Thẩm Gia Trạch thật sự quá đáng, thật sự quá cặn bã!

Nhưng trên thực tế, điều khiến Cố Khê chân chính tan vỡ không phải là những thứ này.

Mà là cảm giác bản thân đã chiếm được một tình yêu hoàn mỹ, cũng như nghĩ rằng mình sẽ có nó cả đời, nhưng đến cùng, vẫn tránh không được thất lạc.

Giả như hết thảy hoàn mỹ đều bị phá hư, thì với tính cách của Cố Khê, anh ta sẽ kiêu ngạo mà buông tay.

Nhưng không!

Nó vẫn đang ở trước mắt anh ta, ở một vị trí chỉ cần đưa tay ra là tới nhưng không chạm được.

Nó khiến anh ta chỉ có thể nhìn, nhìn cả một đời.

Anh ta sẽ cam tâm sao?

Tích tiểu thì thành đại, nỗi tuyệt vọng trong Cố Khê cứ không ngừng chất chồng, rốt cuộc cũng đến ngày hoàn toàn bạo phát.

Dạ Sâm vỗ vai Cố Khê, nhỏ giọng nói “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để ý đến cậu ta nữa.”

Cố Khê không muốn làm cậu lo lắng, cho nên đáp “Yên tâm.”

Dạ Sâm hỏi tiếp “Hay là tôi ở lại cùng anh nhé?”

Cố Khê bật cười “Ở lại cùng tôi làm gì? Khóc hộ tôi à?”

Dạ Sâm “…”

“Mau cút về đi.” Cố Khê đuổi người như đuổi tà “Cút nhanh lên.”

Dạ Sâm nghĩ nghĩ, rồi cũng về thật.

Cố Khê quá mạnh mẽ, chỉ e mình mà ở lại cùng anh ta, anh ta càng không được tự nhiên.

Trên đường về, Dạ Sâm nhận được điện thoại của Dụ Tinh Triết.

Hai người nói chuyện một lúc, Dụ Tinh Triết khó nhịn hỏi “Cái tên béo chết dẫm kia không sao chứ?”

Cái giọng thèm đòn này! Dạ Sâm mặc dù bĩu bĩu môi, vẫn thành thật đáp “Không cần lo lắng quá, chuyện cũng qua lâu rồi.”

Dụ Tinh Triết “Mấy năm nay, Thẩm Gia Trạch liều mạng làm việc, tạo được thành tích không tồi ở Mỹ. Lần này, tôi nghĩ cậu ta không phải về tạm thời đâu, mà là về hẳn đấy.”

Dạ Sâm “…”

“Cậu khuyên tên mập kia nhìn xa trông rộng một chút, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bản thân vẫn là nên buông bỏ đi.”

Dạ Sâm cũng hết sức đau đầu “Sao cậu ta lại về cơ chứ.”

Dụ Tinh Triết nói “Dã tâm của cậu ta không nhỏ.” Thế lực của nhà họ Thẩm chủ yếu nằm trong quốc nội, nên cho dù Thẩm Gia Trạch có sang Mỹ, cậu ta trước giờ cũng chỉ ở sát vùng biên giới.

Dạ Sâm thở dài.

Dụ Tinh Triết ngừng một chút rồi lại nói “Nếu Cố Khê thật sự không muốn thấy cậu ta nữa, thì ra nước ngoài phát triển đi.”

Dạ Sâm đảo mắt “Dựa vào cái gì chứ!” Rõ ràng là tên Thẩm Gia Trạch kia không tốt, sao Cố Khê lại phải vì cậu ta mà rời bỏ tổ quốc!

Dụ Tinh Triết xâu xa hỏi “Không phải tôi cũng ra nước ngoài đấy ư?”

Dạ Sâm “Thế không phải anh thích về thì về à!”

Dụ Tinh Triết “…”

Hai người nói chuyện đến lúc Dụ Tinh Triết có việc mới cúp máy.

Tiểu Lưu đến đón Dạ Sâm, Dạ Sâm nhìn thời gian, cảm thấy thực buồn chán.

Cả ngày nay, cậu đều để tâm đến chuyện của Cố Khê, cho nên không thấy gì, nhưng giờ rảnh rỗi rồi, Dạ Sâm lại bỗng nhiên thấy như thiêu thiếu cái gì.

Đúng rồi… Hôm nay cậu chưa gặp Nhậm Cảnh, cũng chưa liên lạc với anh! Đã thế, Nhậm Cảnh cũng không liên lạc với cậu!

Dạ Sâm nhìn điện thoại, ngón tay xoa vuốt nửa ngày, ngây ngẩn không ấn xuống.

Đi chết đi khinh bỉ “Muốn liên lạc thì liên lạc đi, chần chừ cái rắm gì.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi tiếp tục “Đừng nhìn tôi, không có nhiệm vụ đâu, có thì tôi đã tuyên bố từ sớm rồi.”

Dạ Sâm hỏi “Nhiệm vụ thật sự không phải do cậu thích cho thì cho hả?”

Đi chết đi ha ha cười “Nếu như tôi có thể thích cho thì cho, vậy thì tôi chắc chắn sẽ cho hai người lên giường đại chiến ba trăm hiệp luôn!”

Dạ Sâm “…” Cậu không thèm chấp mấy lời này, quay qua hỏi “Thế nhiệm vụ kia có kiểu gì?”

Đi chết đi bí hiểm nói “Bí mật.”

Dạ Sâm cả giận “Bí mật em gái cậu! Bí mật của anh đây thì cậu biết, thế mà bí mật của cậu, cậu lại không nói cho tôi biết.”

Đi chết đi không biết xấu hổ tiến vào tình trạng giả rớt mạng!

Dạ Sâm còn có thể làm gì? Đành như một người cha già dung túng tha lỗi cho nó chứ sao!

Dạ Sâm về nhà, nhàn rỗi không có việc gì làm, lôi máy ra chơi trò chơi. Đến tối, cậu muốn đến thăm Cố Khê nhưng Cố Khê đã ra ngoài xã giao.

Xem ra không có chuyện gì rồi?

Dạ Sâm yên tâm quay về tiếp tục chơi game đến tận hai ba giờ sáng cũng chưa thấy buồn ngủ, nhưng càng chơi lại càng tụt hạng. Còn không chơi… Cậu kiểu gì cũng sẽ ôm điện thoại chờ đợi một mẩu tin nhắn!

Sau đó, Dạ Sâm ngủ quên. Trong lúc ngủ, cậu vẫn ôm điện thoại không nỡ rời. Đến tầm năm giờ sáng thì bật dậy.

Dạ Sâm nhìn thời gian, không khỏi thất vọng. Cậu nằm vật ra giường muốn ngủ tiếp, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Khó lắm mới nhịn được đến tầm bảy giờ, cậu gọi đi chết đi “Một ngày mới tới rồi.”

Đi chết đi ngẩn ra. Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng nó vẫn thật thà nói “Nhiệm vụ hàng ngày: Không có nhiệm vụ.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi an ủi “Yên tâm đi, điểm sinh mệnh của cậu còn thừa đầy ra, một hai ngày không có nhiệm vụ, cậu cũng đừng lo, coi như nghỉ ngơi đi.”

Dạ Sâm không muốn nghỉ!

Cậu im lặng ngồi trên giường một lúc lại nghe đi chết đi nói “Cậu chủ động liên lạc với anh ta cũng được mà.”

Dạ Sâm “Lần nào chả là tôi chủ động!”

Đi chết đi “…”

Dạ Sâm “Hay là anh ấy không muốn liên lạc với tôi?”

Từ trước đến nay, do có nhiệm vụ hệ thống, cho nên toàn là cậu chủ động liên lạc. Mà kể ra, dùng chủ động có phần hơi nhẹ, phải nói là cậu mặt dày mày dạn sáp tới.

Dạ Sâm không thể không liên lạc với Nhậm Cảnh, vì thế, cậu không biết, rốt cuộc, Nhậm Cảnh có muốn liên lạc với cậu hay không.

Lỡ như Nhậm Cảnh chỉ là không muốn đắc tội với người khác, chỉ là bất đắc dĩ hùa theo cậu, chỉ là đã phiền cậu nhưng ngại không dám nói, chỉ là…

Dạ Sâm thấy mình suy nghĩ thật nhiều, nhưng mọi chuyện mà là thật thì…

Dù sao cũng đã hai ngày, Nhậm Cảnh đến cả một tin nhắn cũng chưa từng gửi cho cậu.

Dạ Sâm không biết trong lòng mình là mùi vị gì.

Đi chết đi cũng im lặng không lên tiếng nữa.

Dạ Sâm trải qua một buổi sáng vô nghĩa. Đến trưa, cậu dứt khoát ép bản thân đi ngủ. Giấc ngủ này kéo dài một mạch đến tận bốn giờ chiều.

Lúc tỉnh, Dạ Sâm theo thói quen mò điện thoại nhìn, kết quả, thông tin nhận được khiến cậu nhất thời trợn tròn hai mắt.

“Thương Nhậm Nhậm của tôi, sốt cao bốn mươi độ mà vẫn kiên trì làm việc… Ảnh đế thực không phải danh hão!”

Nhậm Cảnh sốt?

Dạ Sâm lo lắng, vội vàng ấn số gọi cho Nhậm Cảnh.

Nhưng người nghe lại là Dương Sâm, cậu hỏi “Anh ấy sao rồi?”

Dương Sâm nói rất nhỏ rất nhỏ “Anh ấy uống thuốc rồi, vừa mới đi ngủ.”

Dạ Sâm nóng ruột “Các anh đang ở đâu?”

Dương Sâm đọc địa chỉ xong, Dạ Sâm nói “Tôi lập tức qua đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.