Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 17




Thân thể ông nội Dạ thật ra cũng không phải mắc phải bệnh nặng gì, chẳng qua chỉ là bệnh người già, tới tuổi, thân thể cũng như linh kiện bị rỉ sét, chỗ nào cũng không ổn nữa.

Nhà họ Dạ có tiền có thế, nhưng chạm đến việc này, có nhiều tiền hơn cũng vô dụng.

Lời hệ thống đi chết đi nói, Dạ Sâm hiểu.

Điểm sinh mệnh của cậu không thể khiến ông nội sống lâu trăm tuổi, nhưng vẫn có thể giúp ông thọ thêm được mười năm. Hơn nữa, trong mười năm này, ông còn có thể sống mà rời xa đau ốm.

Đây đã là kỳ tích rồi!

Dạ Sâm sao có thể không rung động? Để người thân được sống thoải mái vui vẻ thêm mười năm, bảo cậu cắt đi một cánh tay, cậu cũng cam tâm tình nguyện ấy chứ!

Vậy mà, giờ lại chỉ cần có 10 điểm sinh mệnh, 10 điểm sinh mệnh mà thôi!

Đúng rồi…

Dạ Sâm nhớ ra hỏi “Không phải nhiệm vụ tháng thưởng 10 điểm sinh mệnh sao?”

Hệ thống đi chết đi “Đúng rồi đấy, khéo quá!”

Dạ Sâm “…”

Có thể giả dối hơn nữa không! Cơ mà chẳng sao, giờ cậu chỉ hận không thể hôn hệ thống một phát! Đê tiện thì đê tiện thôi, ai mà chả có tí tật xấu chứ? Quan trọng đáng tin là được!

Không chỉ cứu cậu một mạng, giờ còn có thể giúp cho ông nội sống khỏe mạnh thêm mười năm, từ rày về sau, bảo cậu gọi nó một tiếng ba ba đi chết đi cũng được!

Dạ ba ba đích thực ở nước Mỹ xa xôi hắt xì một cái rõ to!

Dạ Sâm ngủ rất ngon. Sau khi tỉnh dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, chỉ hận không thể bay ngay đến bên cạnh Nhậm Cảnh, điên cuồng chà sát điểm sinh mệnh.

Dạ Sâm ăn sáng xong mới quay lại thành phố. Vừa đến nơi, Tiểu Lưu liền tìm cậu nói “Anh Sâm, có chuyện rồi! Anh Sâm, có chuyện rồi!”

Dạ Sâm hỏi cậu ta “Chuyện gì?”

Tiểu Lưu “Chị Đỗ bị tai nạn xe!”

“Hả?” Dạ Sâm kéo tay cậu ta “Sư tỷ á?”

Tiểu Lưu đáp “Đúng đúng đúng, Cố đạo diễn đã đến bệnh viện rồi, anh cũng mau đến đó một chút đi.”

Dạ Sâm “Viện nào?”

Tiểu Lưu “Để em lái xe đưa anh đi!”

Dạ Sâm vội đồng ý.

Trên đường đi, cậu hỏi Tiểu Lưu tình huống cụ thể, Tiểu Lưu không rõ lắm, chỉ nói hiện trường có phần đáng sợ. Tin tức được phong tỏa rất nhanh, nhưng dù tránh được giới truyền thông tiếp cận, thì vẫn không tránh được đám người Tiểu Lưu biết chuyện.

Dạ Sâm với Đỗ Khả khá thân thiết, nên cậu cũng quen chồng của cô. Cậu vội vã gọi đến số máy của Hạ Tư Thành, người nghe là trợ lí của anh.

Dạ Sâm hỏi thăm. Nghe trợ lí nói giờ người vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, không rõ tình hình cụ thể, thì tim Dạ Sâm nhói lên.

Hệ thống đi chết đi “Xin lỗi, điểm sinh mệnh của cậu chỉ có thể dùng cho người thân mà thôi.”

Dạ Sâm nói “Tôi hiểu.”

Nếu như điểm sinh mệnh có thể chia sẻ bừa bãi, thì quá hỗn loạn rồi!

Dạ Sâm chạy vội đến bệnh viện, thấy chồng Đỗ Khả là Hạ Tư Thành đang đứng chờ bên ngoài. Hai mắt anh đỏ ngầu. Người đàn ông to lớn là vậy, mà lúc này lại yếu đuối giống như một cành trúc gãy.

Dạ Sâm động viên anh ta “Anh Thành, anh đừng lo quá, sư tỷ chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Hạ Tư Thành miễn cưỡng nói “Để em lo lắng rồi…”

Lúc này, Cố Khê cũng tới. Anh cầm chai nước nóng đưa cho Hạ Tư Thành “Uống chút nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi lát đã.”

Hạ Tư Thành lắc đầu “Tôi không sao, tôi đợi em ấy.”

Bốn chữ kia thật khiến lòng người khắc khoải. Cố Khê và Dạ Sâm nghe xong mà lòng chua xót.

Người mình yêu thương sống chết không rõ, nếu thay bản thân vào vị trí ấy, e là khổ sở đến cả an ủi cũng không nói được thành lời.

Những gì mà Cố Khê và Dạ Sâm có thể làm chỉ là ở lại cùng anh.

Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ vừa bước ra, bọn họ đã vội vây đến hỏi.

Bác sĩ chữa trị chính tháo khẩu trang nói “Người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, xương bắp chân bị gãy chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là lành. Chỉ là…” Ông nhìn sang Hạ Tư Thành “Đứa bé trong bụng cô ấy không giữ được.”

Hạ Tư Thành cứng người, nhưng rất nhanh, anh nói “A Khả không sao là được, em ấy không sao là được rồi.”

Dạ Sâm sửng sốt, cậu không hề biết Đỗ Khả mang thai!

Thực chất, chuyện này chẳng ai biết cả. Đến bản thân Đỗ Khả cũng không biết. Sinh mạng nhỏ bé mới được một tháng tuổi, còn chưa kịp lớn đã phải rời đi…

Tuy vừa tiếc nuối vừa đau lòng, nhưng may là Đỗ Khả đã thoát khỏi nguy hiểm.

Chỉ cần cha mẹ còn, tiểu thiên sứ nhất định sẽ có ngày quay về!

Cố Khê nhỏ giọng an ủi Hạ Tư Thành. Hạ Tư Thành cũng đã ổn định lại tinh thần.

Bọn họ đến phòng bệnh thăm Đỗ Khả. Sắc mặt Đỗ Khả hơi tái, nhưng tình trạng thân thể không tồi. Xem ra chỉ bị sợ hãi chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

Đến lúc này, Dạ Sâm mới được nghe tình huống cụ thể.

Tối qua, Đỗ Khả có buổi xã giao kết thúc khá muộn. Vì bản thân không uống rượu, cộng thêm chỗ gặp mặt cách nhà không xa, cho nên cô không muốn phiền trợ lí phải đi đi lại lại, tự mình lái xe ra về. Ai ngờ, chỉ đi một quãng ngắn như vậy, lại bị một chiếc xe phát điên đâm cho văng xa 3-4m. Đúng là xui xẻo muốn chết.

Tài xế gây tai nạn lái xe trong tình trạng say xỉn, bản thân đã tử vong tại chỗ.

Chỉ là anh sống đủ rồi, tại sao còn muốn kéo người chết chung? May mà đêm khuya, trên đường ít xe, chứ không nhiều thêm mấy cái, thì có khi chẳng những Đỗ Khả, mà còn ối người phải chết theo.

Đỗ Khả sợ Hạ Tư Thành và Dạ Sâm chờ đợi lo lắng, nở nụ cười nói “Mới quay xong quảng cáo công ích nói không với rượu bia khi lái xe, còn chưa kịp phát mà mình đã đụng phải luôn rồi…”

Hạ Tư Thành không nói nổi thành lời, chỉ biết nắm tay vợ.

Đỗ Khả nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng “Em không sao, thật đấy.”

Hạ Tư Thành vẫn không lên tiếng, chỉ có bàn tay run run. Anh muốn dùng lực nắm chặt tay cô nhưng lại không dám dùng lực. Trông rất đáng thương.

Dạ Sâm và Cố Khê thức thời rời đi. Cả hai sóng vai nhau đi đến cuối hành lang.

Dạ Sâm nói “Cũng may chỉ bị kinh hãi, không nguy hiểm gì. Làm tôi sợ muốn chết.”

Nghe thế, Cố Khê không những không lên tiếng mà còn châm điếu thuốc.

Dạ Sâm trợn mắt “Không phải anh bỏ rồi à?”

Cố Khê không dập, cầm trên tay nhìn nó cháy hết, cháy đến không còn một mảnh.

Dạ Sâm thở dài, lời đến bên miệng lại chẳng cách nào nói ra.

Đều là tình yêu bắt đầu từ cấp ba, nhưng Hạ Tư Thành để ý quan tâm Đỗ Khả mười năm như một. Còn Cố Khê thì sao? Bị người kia chà đạp đến bụi đất đầy mình…

Không so thì không sao, vừa so, vết thương cũ liền bị bới lên một cách tàn nhẫn, làm cho máu chảy đầm đìa.

Dạ Sâm vỗ vai anh.

Cố Khê dụi thuốc vào gạt tàn, cười “Không sao, qua lâu rồi.”

Đáng tiếc, cho dù có qua lâu hơn nữa, thì chuyện không thể quên vẫn sẽ không thể quên!

Dạ Sâm không biết nên an ủi thế nào. Cố Khê là người rất kiêu ngạo. Anh ta thà đứng trên thảm gai để gai đâm đầy chân cũng không thèm quỳ gối khóc lóc cầu xin một cách hèn mọn.

Qua một lúc lâu, Hạ Tư Thành ra gọi Cố Khê và Dạ Sâm.

Đỗ Khả nói với cả hai “”Tình đầu” sắp khai máy rồi mà tôi lại thế này…” Ý cô là muốn hủy hợp đồng với đoàn phim, tạo điều kiện cho Cố Khê tìm nữ chính mới.

Theo lí, chuyện này rất bình thường. Kể cả khi vai diễn đã được quyết định xong xuôi, thì khi phim chưa khai máy, tổn thất cũng sẽ không lớn, chỉ cần đổi diễn viên là có thể quay tiếp.

Có điều, Cố Khê từ chối “Cô dưỡng bệnh cho tốt, đợi thân thể khỏe lên, chúng ta lại khai máy.”

Đỗ Khả lo lắng “Chuyện này…”

Cố Khê nói “Trừ cô ra, tôi không cần ai cả. Với cả, bộ phim này, tôi đã đợi ba năm rồi, đợi thêm nửa năm nữa cũng không sao.”

“Nhưng còn bên nhà sản xuất…”

“Không sao.” Cố Khê đảm bảo “Tôi nói chuyện với Nhậm Cảnh rồi, ý anh ấy cũng giống tôi.” Nhậm Cảnh vừa là nam chính vừa là nhà đầu tư, nói chuyện tương đối dễ.

Đỗ Khả lắc đầu “Các cậu, haiz.”

Cố Khê “Tịnh dưỡng cho tốt, chúng tôi chờ cô.”

Đỗ Khả cười cười “Được.”

Nhậm Cảnh không đích thân đến thăm Đỗ Khả ngay. Tuy anh và Đỗ Khả thân thiết thật, nhưng chưa thân đến mức như Cố Khê và Dạ Sâm, cho nên chỉ gọi điện hỏi thăm cô theo phép lịch sự.

Ra khỏi bệnh viện, tâm tình của Cố Khê và Dạ Sâm đều không tệ.

Cả buổi sáng thấp thỏm không yên, cuối cùng biết Đỗ Khả không sao, ai cũng yên lòng hẳn.

Cố Khê trêu ghẹo nói với Dạ Sâm “Cậu nói xem, vất vả lắm cậu mới có cơ hội nổi tiếng. Kết quả còn chưa kịp bắt đầu đã phải tạm gác lại… Đúng là tôi có lỗi với cậu nha người anh em.”

Dạ Sâm liếc mắt “Ông muốn nổi còn cần dựa vào anh?”

Cố Khê cười sâu xa “Cũng đúng, giờ có chỗ dựa là Nhậm ảnh đế rồi, đủ mạnh rồi!”

Dạ Sâm đỏ mặt, giải thích “Ai… Ai nói anh ta!” Rõ ràng ý cậu là bản thân cậu lắm tiền nhiều quan hệ, nếu như thật sự muốn nổi tiếng thì thiếu gì cách? Cho dù không thể nổi tiếng theo hướng tốt, thì cũng có thể nổi tiếng theo hướng xấu!

Vậy nhưng, Cố Khê trêu cậu lại trêu đến nghiện “Cậu không nói anh ta, cậu chỉ là nhớ anh ta thôi.”

Dạ Sâm bùng nổ “Ai nhớ anh ta!”

“Không nhớ?” Cố Khê cong cong mắt phượng, cười yêu nghiệt “Không nhớ người trong lòng, cậu đỏ mặt làm cái mông gì?”

Dạ Sâm “…” Mẹ ơi, thật không thể để cho tên này biết chuyện gì mà!

Dạ Sâm thẹn quá hóa giận, bỏ lại bạn xấu nghênh ngang rời đi.

Đợi cậu lên xe xong xuôi, hệ thống đi chết đi mới yếu ớt mở miệng “Nhiệm vụ hàng ngày…”

Hôm nay, đi chết đi rất tâm lí. Nó biết Dạ Sâm lo lắng cho Đỗ Khả, cho nên lúc sáng không hề tuyên bố nhiệm vụ mà chờ cho đến tận bây giờ.

“Nhiệm vụ hàng ngày: Đi xem phim cùng Nhậm Cảnh, còn phải ăn chung một hộp bỏng ngô, uống chung một ly coca, ngồi lên đùi Nhậm Cảnh đút anh ta ăn ít nhất là ba hạt bỏng ngô.”

Dạ Sâm “… Cái còn của cậu có phải hơi nhiều không?”

Hệ thống đi chết đi ngượng ngùng nói “Thật ra xem phim này ấy mà, toàn là chuyện mấy đôi yêu nhau hay làm.”

Khóe miệng Dạ Sâm giật giật.

Đoạn trước của nhiệm vụ này không khó. Chẳng qua là xem một bộ phim. Tuy Nhậm Cảnh là nhân vật công chúng, nhưng Dạ Sâm hoàn toàn có thể bao rạp, khiến cho cả rạp chỉ còn duy nhất hai người bọn họ.

Ăn chung một hộp bỏng ngô, uống chung một ly coca cũng không tính là khó. Mấu chốt là cái cuối cùng ý! Gì mà ngồi lên đùi Nhậm Cảnh đút anh ta ăn ít nhất ba hạt bỏng ngô??

Sao cậu phải ngồi lên đùi anh ta đút anh ta ăn mà không phải anh ta ngồi lên đùi cậu đút cậu ăn chứ?

Nhưng vừa nghĩ thế, Dạ Sâm lại rùng mình, thầm sợ có khi mình lại bị đè chết!

Giờ cậu là người có 2 điểm sinh mệnh, nếu thật sự không muốn làm thì hoàn toàn có thể không làm.

Nhưng… Cậu cần điểm sinh mệnh nha! Cậu cần nhanh chóng thu đủ 10 điểm nha! Thế nên là… Nhiệm vụ này không thể không làm!

Dạ Sâm nghiến răng, quyết liều mạng!

Cậu tính gọi điện cho Nhậm Cảnh, ai ngờ điện thoại đã vang lên trước.

Sáng ngày ra, ai vậy chứ?

Dạ Sâm lôi máy ra, thấy hai chữ “Nhậm Cảnh”.

Gì đây? Làm nhiệm vụ làm đến tâm tư tương thông luôn rồi hả? Cậu còn đang định gọi, anh ta đã gọi luôn rồi?

Dạ Sâm thận trọng chờ đến hồi chuông thứ năm thứ sáu mới ấn nghe.

“Alo.” Thanh âm cực kì bình tĩnh, tuyệt đối không lộ ra sự kinh hỉ nào.

Nhậm Cảnh hỏi “Em vẫn đang ở bệnh viện sao?”

Dạ Sâm đáp “Tôi về rồi.”

Nhậm Cảnh hỏi thăm tình hình của Đỗ Khả, Dạ Sâm thành thật kể hết.

Kể xong, Dạ Sâm có chút hồi hộp. Trực tiếp hẹn được không ta? Trực tiếp hẹn không? Trực tiếp…

Trong lúc cậu do dự, Nhậm Cảnh mở miệng lên tiếng trước. Anh nói “Tôi bất ngờ có việc phải đi Pháp một chuyến.”

Dạ Sâm mở to mắt “Hả?”

Nhậm Cảnh “Sáng mới đặt vé xong, không đi không được. Tôi sẽ về sớm thôi.”

Giọng Dạ Sâm run rẩy “Bao lâu? Bao lâu anh mới về? Về ngay không?” Tuy hỏi thế, nhưng trong lòng cậu đã có sẵn câu trả lời. Đi Pháp ít nhất cũng phải mất 11 tiếng đồng hồ, cho dù anh về ngay thì tối thiểu cũng cần 1 ngày! Vậy nhiệm vụ của cậu phải làm sao đây?

Nhậm Cảnh dịu dàng nói “Tối đa là ba ngày sẽ về.”

Ba ngày!!!

Dạ Sâm thầm nghĩ, chờ anh về, anh có thể nhặt xác cho tôi rồi đấy!

Cậu vội hỏi “Giờ anh đang ở đâu? Mấy giờ bay?”

Nhậm Cảnh đáp xong, Dạ Sâm nhìn đồng hồ, quả là tối tăm mặt mày!

Còn chưa đến hai tiếng nữa là Nhậm Cảnh lên máy bay!

Dạ Sâm “Tôi cúp máy trước đây, tôi có việc gấp.” Rồi chẳng đợi Nhậm Cảnh nói gì, cậu đã cúp máy cái rụp.

Dạ Sâm gọi cho Tiểu Lưu “Anh Minh anh Minh, đặt vé máy bay đi Pháp cho em đi, chuyến bay số XXXXX, khoang phổ thông cũng không sao, có chỗ ngồi là được!”

Tiểu Lưu bị Dạ Sâm tôn lên thành “anh” có chút run rẩy “Chuyện gì vậy? Sao vội thế?”

Dạ Sâm “Nhanh đặt giúp tôi, gấp lắm rồi, không kịp nữa rồi!”

Một tiếng trước giờ máy bay cất cánh không thể đặt vé, kể cả còn chỗ cũng không được. Nhưng do Tiểu Lưu có quan hệ, lại cộng thêm thời gian chưa trễ quá, nên sau khi vất vả một hồi, cậu ta vẫn đặt được vé cho Dạ Sâm!

Chỉ là vé khoang phổ thông không thể so được với vé khoang hạng nhất…

Dạ Sâm chẳng quan tâm nhiều thế. Cậu thu dọn mấy bộ quần áo và ít vật phẩm quan trọng xong liền chạy thẳng ra sân bay.

May không bị tắc đường, nhà cậu lại gần đó nên chỉ cần nửa tiếng, Dạ Sâm đã thành công chạm đất sân bay.

Cậu thở không ra hơi. Thật không dễ dàng gì mà!

Dạ Sâm thở hổn hển gọi cho Nhậm Cảnh “Anh ở đâu?”

Tim Nhậm Cảnh hơi lệch nhịp, hỏi lại “Em tới sân bay à?”

Dạ Sâm “Ừm, vừa tới, anh qua cửa an ninh chưa?”

“Chưa…” Tim Nhậm Cảnh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi! Dạ Sâm đến tiễn anh? Chỉ xa nhau có ba ngày mà cậu cũng tới sân bay tiễn anh?

Nghĩ vậy, khóe miệng Nhậm ảnh đế không nhịn được giương lên. Nhóm phụ tá đi cùng nhìn mà toàn thân như bị điện cao áp giật cho dựng đứng cả đầu tóc.

Dạ Sâm chạy tới, đứng trước mặt Nhậm Cảnh thở dốc “A… May mà kịp…”

Ánh mắt Nhậm Cảnh ngọt đến mức có thể hòa tan người “Tôi sẽ về nhanh mà, em không cần phải cố ý đến tiễn tôi đâu.”

Dạ Sâm nghe thế, nhất thời xấu hổ.

Hiểu nhầm… Càng ngày càng lớn nha…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.