Khi Tần Mạch nói cho tôi biết tin này, chúng tôi đang cùng ngồi bên bàn ăn bữa tối, hắn bình thản kể, còn tôi thì sợ ngớ cả người.
“Anh… Sao anh biết được?”. Tôi hỏi.
“Cái gã mưu đồ bắt cóc em bị bắt đưa tới đồn Cảnh sát cách đây không lâu, tôi nhờ cảnh sát quen biết chăm sóc gã một chút”. Tần Mạch thong thả nói, “Sau đó qua cuộc điều tra, mới phát hiện gã đó chỉ là người bị sai khiến, một ngườỉ đàn ông họ Mã bỏ tiền thuê gã bắt cóc em tới một căn nhà đổ nát ở ngoại thành, muốn làm gì thì gã cũng không biết, sau đó bên cảnh sát căn cứ vào manh mối do gã cung cấp, tới ngoại thành bắt tên họ Mã kia, lúc này mới dẫn tới vụ án Lâm Tuyết”.
Tôi nghi ngờ: “Sao mà dẫn tới được?”.
“Cô Hà ơi, sức liên tưởng của cô không hề phong phú chút nào”. Tần Mạch trêu chọc tôi một hồi mới nói, “Cái tên họ Mã kia chính là hung thủ đã giết Lâm Tuyết, sau khi bị cảnh sát bắt được thì thành thật khai ra mình đã nhận bao nhiêu tiền của Lục Khiêm, giết người như thế nào. Còn tại sao hắn muốn ra tay với em… là bởi cuộc điện thoại cuối cùng Lâm Tuyết gọi khi vẫn còn sống, hắn sợ em nghe được chuyện gì đó không nên nghe, thế nên lại tự ý thuê người, muốn kéo em tới ngoại thành… chôn sống”.
Tôi rùng mình, nghĩ đến tình cảnh trước đây của bản thân, nhất thời có chút sợ hãi.
“Nhưng có lẽ không ai ngờ được rằng cô Hà đây lại hung hãn như thế”. Tần Mạch ăn một miếng thịt, trong giọng nói mang theo chút hãnh diện không tên. Cứ như thể người một mình đánh ngã tên bắt cóc kia là hắn không bằng.
Nhưng lúc này suy nghĩ của tôi lại bị một vấn đề khác hoàn toàn chiếm cứ: “Tên Lục Khiêm ấy sao phải thuê người giết chị Lâm chứ? Dù không còn là vợ chồng, cũng đâu cần thiết phải đuổi cùng giết tận như thế”.
“Nghe đồn sau khi bị cảnh sát bắt giam thì hắn chỉ thừa nhận sự thực là sai người giết vợ cũ, những việc khác không chịu khai ra”.
Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà ăn cơm, để đũa bát xuống, nói: “Lúc nào bọn họ mở phiên tòa? Tôi muốn tới xem thế nào”. Tôi muốn xem thử rốt cuộc tên Lục Khiêm kia là người như thế nào.
Tần Mạch thong thả nói: “Vụ án này liên quan tới chuyện cá nhân, sẽ không được xử công khai”.
Tôi đảo mắt: “Tôi cứ lấy danh người bị hại để đi là được, tên họ Mã không phải muốn bắt cóc tôi sao? Tôi là người bị hại của vụ án lần này, cũng chịu sự sợ hãi rất lớn mà”.
Tần Mạch nghe tôi nói thế, nhếch mép cười: “Đã thế thì cô Hà cần tôi mời luật sư giúp cô không? Chúng ta tới đòi ít tiền bồi thường”.
“Tôi không phải kẻ có thù tất báo như anh”.
Ngày mở phiên tòa xét xử, tôi chạm mặt một người khá bất ngờ bên ngoài tòa án.
Phương Thư mặc một bộ vest, sải bước đi vào trong tòa án, khi thấy tôi, anh ta cũng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thản nhiên gật đầu với tôi, rồi đi thẳng không thèm ngoái lại.
Tôi vốn nghĩ rằng anh ta là luật sư được Lục Khiêm mời tới, nhưng sau khi phiên tòa xét xử bắt đầu, tôi mới biết Phương Thư chỉ là luật sư của bên công tố, được mời tới cho có, anh ta ngồi bàn trên, ngoài việc liệt kê ra những tội mà bị cáo đã phạm phải thì chẳng làm chuyện gì nữa. Vì Lục Khiêm căn bản không hề mời luật sư, cũng thành thật thừa nhận tội của mình.
Tôi càng cảm thấy nghi hoặc, một người đàn ông bốn mươi tuổi, đang độ tráng niên, sự nghiệp thành công, có lẽ sẽ chán nản sau khi ly hôn với vợ, nhưng cũng không tới mức phải ra tay giết người.
Nhưng khi công tố hỏi nguyên nhân Lục Khiêm giết người câu trả lời của y khiến tôi không kịp trở tay.
“Tôi yêu cô ấy”. Y nói, “Tôi không thể chịu được việc cô chung sống với người khác sau khi chia tay tôi”.
Tôi sững sờ, đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ sự lưu luyến nặng tình đằng sau vẻ buồn bã của chị Lâm khi nhắc tới người chồng cũ với tôi. Theo những gì tôi hiểu về chị Lâm khi chị còn sống, trọng tâm của ngườỉ phụ nữ ấy gần như chỉ xoay quanh chồng của chị, sao chị có thể sống chung với kẻ khác được.
Phiên tòa xét xử kết thúc, khi tòa án nghỉ, tôi xin được gặp Lục Khiêm, vừa lúc Phương Thư đang cầm giấy tờ gì đó giảng giải cho Lục Khiêm, trông thấy tôi đến, Phương Thư ngừng lại chốc lát, ánh mắt nhìn tôi có chút kỳ lạ.
Tôi không để ý tới anh ta, gật đầu với người phía sau song sắt: “Anh Lục”.
Y nhìn tôi một cái, cũng chào hỏi lịch sự: “Cô Hà”.
Tôi có chút ngạc nhiên: “Anh biết tôi sao?”.
“Tôi đã từng nghe nói, cô nhận hợp đồng trang hoàng lại nhà tôi. Chuyện lần này liên lụy tới cô, thật có lỗi quá. Tôi không ngờ người mình thuê sẽ ra tay với cô”. Thái độ của y khiến tôi không khỏi nhíu mày, thấy tôi im lặng, y lại chủ động lên tiếng, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”.
“Tôi…”. Ngừng một lát, tôi vẫn quyết định nói thẳng, “Anh Lục, theo hiểu biết của tôi về chị Lâm, sau khi chị ấy ly hôn với anh thì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm người nào khác, chị ấy…”. Tôi im lặng, thở dài nói: “Giờ tôi vẫn còn nhớ nét mặt dịu dàng của chị Lâm khi lần đầu tiên gặp chị ấy, chúng tôi chuyển đồ dùng trong nhà đi, chị ấy nói, anh yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu anh”.
Lục Khiêm sững người, lập tức nhếch môi cười khổ: “Cô ấy nói như thế… sao còn muốn ly hôn với tôi. Tôi biết, tuần nào cô ấy cũng phải ra ngoài gặp một người đàn ông, tôi vẫn luôn tin rằng cô ấy sẽ không làm việc có lỗi với tôi, thế nên chưa bao giờ tôi nhờ người điều tra, tôi tin tưởng cô ấy như thế, cuối cùng cô ấy vẫn muốn ly hôn với tôi. Tôi biết tính Lâm Tuyết, cô ấy tự đề nghị thì thật sự đã không thể chịu đựng nổi nữa…”.
Tôi im lặng một hồi, lên tiếng: “Anh Lục, anh có từng nghĩ lằng, có lẽ chị Lâm không hề muốn ly hôn với anh, có lẽ chị ấy chỉ muốn dùng cách này để vãn hồi cuộc hôn nhân của hai người không?”.
“Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hề có vấn đề gì”.
Tôi nghĩ, có lẽ mình đã hiểu chỗ khác biệt giữa hai người họ rồi. Lâm Tuyết khổ sở vùng vẫy tìm kiếm lý do để mình có thể tiếp tục ở bên Lục Khiêm, chị vẫn luôn lảo đảo bước theo sau chồng, thế nhưng Lục Khiêm hoàn toàn không hề phát hiện ra, thậm chí còn không nghĩ rằng mình vì công việc mà bỏ bê Lâm Tuyết.
“Anh Lục, anh có biết không? Khi chúng tôi dỡ bỏ đồ trong nhà anh, sàn nhà được lau dọn rất sạch sẽ, tựa như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để đón chủ nhân quay về, thế nhưng chẳng còn mấy bóng đèn trong phòng khách được sáng lên, chị Lâm không với lên được bóng đèn trần nên ở nhà một mình không thay được bóng khác. Tính chị ấy nhút nhát, làm nội trợ bao nhiêu năm như thế, bạn bè gần như chẳng có một ai.” Tôi hỏi, “Hai người ly hôn được bao lâu? Trước khi ly hôn đã bao lâu rồi anh không về nhà? Tối nào chị ấy cũng phải nhờ vào thuốc mới có thể ngủ được, anh có biết không? Thứ hai tuần nào chị ấy cũng phải đi gặp bác sĩ tâm lý, anh có biết hay không?”
Lục Khiêm nghe tôi nói, gương mặt như chết lặng.
“Ngay cả giây phút cuối đời mà chị ấy cũng chỉ có thể cầu cứu người mới quen chưa được bao lâu là tôi đây…” Tôi hỏi, “Cuộc hôn nhân của hai người có vấn đề gì hay không?”.
Phương Thư hắng giọng: “Phải tuyên án rồi”.
Tôi quay người rời đi, không ở lại nghe tuyên án mà đi thẳng ra khỏi tòa án. Những lời muốn nói tôi đã nói rồi, nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ, với Lục Khiêm mà nói, phán quyết của tòa án chẳng thể cho y giác ngộ ra được điều gì, còn với Lâm Tuyết mà nói, điều chị muốn hẳn cũng không phải là để Lục Khiêm bị tuyên án ở mức cao hơn.
Một câu xin lỗi có lẽ có thể tháo gỡ được kết mọi hiểu nhầm giữa hai người họ. Nhưng bây giờ người nên nói không có cơ hội nói, người nên nghe cũng chẳng thể nào nghe được.
Tôi ra khỏi tòa án, trong lòng nghèn nghẹn, tôi chậm rãi bước đi không mục đích, bất giác đã đi tớỉ trước cửa hàng đồ ngọt Phương Dĩnh đang làm thêm.
Cậu cửa hàng trưởng đẹp trai mỉm cười gọi món cho tôi, khi Phương Dĩnh bê bánh ngọt tới cô bé cười rất vui vẻ: “Chị, lâu rồi không gặp!”.
Nụ cười đầy sức sống của cô bé làm tôi vui lây, cũng không khỏi cong môi tủm tỉm cười: “Lâu rồi không gặp em, chú chó trắng mang thai đó ở nhà em vẫn tốt chứ?”. Nhắc tới chuyện này, Phương Dĩnh lại phấn khởi, thấy khách trong cửa hàng không nhiều lắm, bèn dứt khoát ngồi xuống nói chuyện với tôi.
“Bé ấy khỏe lắm chị, nhưng cứ hay gầm gừ với anh trai em, hình như nó ghim thù chị ạ, lần trước anh trai em ngồi trên ghế đọc tài liệu, nó cứ im im chạy tới dưới chân anh ấy mà tè, nước tiểu bắn vào giày da, anh trai em tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa lại vứt nó đi, em xin mãi mới được đó”.
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Phương Dĩnh lại kể: “Nhưng bụng bé ấy đã to lên nhiều lắm rồi, mấy hôm nay đi đứng hơi bất tiện, chị có muốn tới nhà em xem không?”.
Tôi xoa xoa lên hai cái dấu còn in trên tay mình, vội vàng lắc đầu.
“Đúng rồi”. Phương Dĩnh như chợt nhớ ra cái gì, chộp lấy tay tôi nói: “Cái anh lần trước tới nhà em là bạn trai của chị ạ?”. Thấy mặt tôi có vẻ hoang mang, Phương Dĩnh hớn hở nói: “Cái anh cực cao cực đẹp trai, mắt nhìn người ta như phóng dao ấy ạ”.
Khóe miệng tôi giật giật, đại khái cũng biết người cô nhóc nói tới là ai. Tôi day trán, không biết nên giải thích với Phương Dĩnh như thế nào về mối quan hệ giữa tôi và Tần Mạch.
“Thật đúng là người đàn ông tuyệt vời chị ạ, giỏi hơn trai em nhiều, chị này, lựa chọn của chị không sai đâu”.
Thấy Phương Dĩnh ra vẻ sùng bái, tôi buột miệng hỏi, “Anh ta tới nhà em làm gì thế?”.
“Thì tới nhà xin lỗi đó, anh ấy nói trước đây hiểu nhầm anh trai em có quan hệ với chị, kích động nên ra tay đánh người, sau đó lại nói không biết nên mua gì, bèn dứt khoát đưa phong bì…”. Phương Dĩnh nuốt nước bọt, “Phong bì cực to luôn…”.
Nghe xong, tôi lại sững sờ ra một lát: “Anh ta? Xin lỗi?”.
“Vâng ạ, quá khách sáo luôn, lễ lạt chu đáo, khiến bọn em cũng ngường ngượng. Vốn dĩ chuyện chú chó lần này cũng liên lụy tới chị bị cắn một nhát”. Phương Dĩnh nhìn đồng hồ, “Chờ lát nữa anh em tới đón em, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm chị nhé, coi như bồi thường cho chị”.
Tôi đang xua tay nói không cần, thì có bóng người đi ngang qua cửa kính ở bên ngoài, tôi quay đầu lại nhìn, Phương Thư đã đứng ở cửa rồi.
Khi ngồi trong một quán ăn Trung Quốc bình thường, Phương Dĩnh còn liên tục khen ngợi Tần Mạch, tôi cứ im lặng vùi đầu và cơm, trong lúc đó, Phương Thư cũng thi thoảng chêm vào một câu: “Cô Hà, nếu cô không quên được người như thế thì cũng rất bình thường”.
“Em thấy anh ấy cũng rất quan tâm tới chị, nói thật lòng, em thấy giờ chị thực sự không cần thiết phải đi xem mặt nữa đâu”.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, hai anh em nhà này chắc chắn là bị cái phong bì to lắm lắm kia của Tần Mạch mua chuộc rồi, bèn không thèm quan tâm tới họ nữa, bụng bảo dạ, tôi có rung động chút đỉnh trước Tần Mạch, nhưng vẫn chưa đủ rung rinh tới mức có thể làm lại từ đầu với hắn, dù mấy người có nói như thế nào thì tôi cũng phải giày vò hành hạ hắn trước cái đã.
Ăn cơm xong, Phương Thư lái con xe Benni đưa tôi về nhà trước. Tôi đọc địa chỉ nhà Tần Mạch, Phương Thư nheo mắt lại quan sát tôi hồi lâu.
Đến nơi, trước khi tôi xuống xe, anh ta vứt lại một câu chẳng mặn chẳng nhạt cho tôi: “Vụ án như hôm nay lúc nào cũng khiến người ta thấy tiếc nuối. Nhưng tôi thấy người tên Lục Khiêm kia vẫn không đủ tài lực, nếu là người như anh Tần thì chắc chắn có thể làm tới mức thần không biết quỷ không hay rồi”.
Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn Phương Thư. Anh ta quay đầu đi, lẳng lặng chờ tôi xuống xe.
Nhìn theo con Benni của anh ta quay đầu rời đi, tôi vào trong nhà, ấn chuông cửa mãi mà không thấy ai ra mở, tôi thầm thấy lạ, lúc này mới phát hiện xe Tần Mạch trong vườn đã không còn ở đó.
Hắn vẫn chưa về sao…
Tôi ngồi xổm trước cửa nhà, lôi di động ra định gọi một cú điện thoại cho Tần Mạch, vừa liếc một cái, tôi đã ngẩn tò te, hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, mười mấy tin nhắn, toàn bộ là tên của Tần Mạch, lúc này tôi mới nhớ ra, hôm nay khi vào tòa án tôi đã chuyển di động sang chế độ im lặng, sau đó thì không để ý tới nó nữa.
Tôi nhủ thầm, chắc chắn là hắn giận tới banh nhà rồi.
Vừa định gọi lại cho hắn thì di động kêu “đinh” một tiếng rồi tắt ngóm… Hết pin rồi. Tôi thở dài một tiếng, cào cào đầu rồi ngoan ngoãn ngồi ở cửa nhà, mở tròn mắt nhìn ra khoảng sân trống trải, chờ chủ nhân về nhặt tôi vào nhà.
Tôi nghĩ, nếu lát nữa Tần Mạch về mà phát hỏa lên thì mình sẽ giả vờ yếu đuối nũng nịu cho hắn xem, chắc chắn sẽ thoát nạn.