Không Yêu Thì Biến

Chương 26




Tôi bĩu môi: “Đúng đấy, tôi ngốc, con ngốc tôi đây còn phải nhọc công ngài gọi điện tới thăm hỏi thật đúng là có lỗi”.

Bên kia đường hoàng chấp nhận lời xin lỗi móc mỉa của tôi không hề khách sáo: “Ừ, tôi tha lỗi cho em đó”.

Giọng điệu của hắn cứ như vừa ban cho tôi ân huệ lớn lao nào đó, tôi tức tới ngứa cả răng: “Anh có chuyện gì hả?”.

Ngữ khí hung dữ của tôi khiến bên kia khựng lại một lát, rồi một tiếng hừ khe khẽ vang lên, tôi có thể tưởng tượng được cảnh Tần Mạch đang khẽ cau mày, hắn nói: “Hà Tịch, là em ngốc hay tôi ngốc hả? Trước đó tôi đã nói với em rồi mà, sao em còn hỏi câu này? Một thằng đàn ông như tôi nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho em, ngoài việc muốn theo đuổi em, em cảm thấy còn có thể có chuyện gì?”.

Câu này thẳng thắn quá mức cho phép, khiến tôi chấn động, toàn thân cứng đờ, sau một thoáng đầu óc trống rỗng thì cảm giác nong nóng chậm rãi bò lên trên má, mặt tôi nóng lên bừng bừng trong đêm đông lạnh lẽo.

“Anh, anh, anh…”. Tôi vất vả lắm mới ổn định lại tâm trạng nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của hắn, “Anh Tần, anh không thích tôi, xin đừng nói ra những lời khiến người ta hiểu nhầm…”.

“Tôi cần em”. Giọng nói thản nhiên của hắn khuấy đông trái tim tôi khiến nó nhảy lên thùm thụp, hắn hơi dừng lại, rồi khẽ cười nói, “Có lẽ giờ em cũng cần tôi”.

Câu nói này của hắn rất mờ ám, mùi khêu gợi trong giọng nói chắc chắn là ám chỉ cái đó, nhưng tôi cũng không phủ nhận, giờ tôi quả thực cần một người đàn ông, một người bạn trai nghiêm túc, một người đàn ông có thể kết hôn cùng tôi.

Tôi bị hiện thực trầm lặng mà nặng nề ép tới nỗi thở dài một tiếng: “Anh nói đúng, tôi cần”.

Hắn không trêu tôi nữa, im lặng cùng tôi được một chốc, lát sau bèn lên tiếng: “Nhà em ép cưới hả?”.

Tôi bật lại: “Mẹ kiếp Tần Mạch, anh có thể đừng sắc bén thế được không?”.

Hắn nói như bất đắc dĩ: “Tình cờ là tôi hiểu em một chút thôi”. Hắn nói, “Phải thông cảm cho sự quan tâm của người lớn, trong mắt họ thì con gái nên kết hôn sớm một chút”.

Không ngờ hắn lại an ủi tôi, tôi không kìm được lại mềm lòng, tôi ngồi trên giường ngắm những nét trang trí quen thuộc trong phòng, nhớ hồi cấp hai, cấp ba cho tới tận đại học, cả nhà đều bảo tôi đừng yêu, nhưng vừa bước chân ra khỏi trường thì họ lại muốn gả tôi ra ngoài ngay lập tức, nhưng người đáng để tôi gửi gắm cả cuộc đời này đâu dễ tìm như thế? Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một nỗi ấm ức, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại kể hết sạch mấy chuyện đã xảy ra trong ngày, nhỏ nhặt tới không thể nhỏ nhặt hơn cho hắn nghe, thằng nhóc con anh họ nghịch ngợm nhưng đáng yêu, chuyện cưới xin của chị họ, bài ca cẩm của mẹ, tôi cứ thao thao bất tuyệt, hắn im lặng lắng nghe, nói tới cuối cùng, tôi đừng một tiếng: “Đều là lỗi của chuyện trai gái trời đánh”.

Nhưng hắn bật cười: “Có một người dâng lên tận cửa, em không cần à?”.

“Tôi là người có nguyên tắc”.

“À, được rồi, nguyên tắc”. Hắn nói mơ hồ, tôi không nghe rõ, cũng chẳng thèm truy hỏi, bĩu môi nói buồn ngủ, chúc ngủ ngon, rồi ngắt máy.

Cả đêm, tôi ngủ ngon tới không ngờ.

Đánh một giấc tới mười một giờ sáng hôm sau, cửa phòng tôi đột nhiên bị mẹ đẩy mạnh ra, tôi chẳng thèm mở mắt, kéo chăn phủ quá đầu mình, làu bàu: “Lát nữa mà mẹ… để con ngủ thêm lát nữa đi, ngoài kia lạnh lắm”.

“Có người tìm con”. Trong giọng mẹ còn mang theo sự kích động muốn nén lại mà không nén nổi, “Dậy nhanh lên, con xem cái bộ dạng con kìa”.

Tôi cuộn chăn lại, ngọ ngoạy như sâu mấy cái, làm nũng: “Ngủ thêm lát nữa thôi mẹ”.

“Hà Tịch!”. m cuối của mẹ cao vút lên, cứ như sắp đánh người tới nơi.

“Cứ để em ấy ngủ thêm lát nữa đi, không sao ạ”.

Giọng nói này…

Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy, khi nhìn thấy bóng người ở cửa phòng ngủ, tôi chợt ngẩn tò te, cốc mạnh lên đầu mình mấy cái, sau khi tin chắc rằng đây không phải là mơ, thì kinh ngạc thốt ra tiếng: “Anh! Anh chui từ chỗ nào ra thế?”.

Tần Mạch, anh đang muốn triệt phá hang ổ của tôi đấy à?

Tần Mạch nhướn mày, trong ánh mắt thoáng qua chút không vui, nhưng mẹ tôi còn đang ở đó nên hắn không nổi giận. Mẹ nghe tôi nói thế thì bực mình: “Chui cái gì mà chui? Con nhìn thử xem con giống cái gì hả? Đi đánh răng rửa mặt nhanh lên!”.

Tôi cào cào tóc: “Mẹ, anh ta…”.

Ánh mắt mẹ dịu lại, bước tới xoa đầu tôi, nói: “Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng năm hết Tết đến, Tiểu Mạch cũng phải về thăm nhà cậu ấy chứ, cứ chạy theo con thì đâu có được? Mẹ cậu ấy cũng chỉ có một đứa con trai, con gái phải thấu tình đạt lý một chút. Con xem, không phải hôm nay Tiểu Mạch tới tìm con rồi sao?”.

Tôi đần ra: “Dạ?”.

“Thanh niên trẻ tuổi cãi nhau vài bận là rất bình thường, con cũng đừng bướng nữa, người ta đã nhận sai suốt, tới nỗi mẹ cũng thấy ngượng. Con sửa soạn nhanh lên, nói chuyện tử tế với Tiểu Mạch nhé”.

Đầu óc chậm rãi tiêu hóa lời mẹ vừa nói, tôi lạnh lùng cười, gian thương ơi là gian thương, anh lừa người, lừa tới tận nhà tôi đấy hả. Tôi trợn mắt trừng Tần Mạch, nhưng thấy hắn đang thừ người ra nhìn mấy bức ảnh nghệ thuật của tôi treo trên tường, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần như cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của tôi, hắn thản nhiên đưa mắt nhìn lại, ra vẻ chuyện chẳng liên quan gì tới mình, nhưng tôi thì nhìn thấy rõ ràng ý cười xấu xa trong đáy mắt hắn.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi mượn cớ xuống nhà mua bữa sáng, kéo theo cả Tần Mạch. Rời khỏi phạm vi có thể quan sát được từ ban công nhà mình, tôi lạnh lùng nhìn hắn một lát, hỏi: “Sao anh biết địa chỉ nhà tôi hả?”.

Hắn hờ hững trả lời: “Em có cô bạn rất thân, tôi nói tôi muốn đến tỏ tình với em, có bao nhiêu cô ấy khai ra hết”.

Trình Thần, chị đúng là đồ ngốc tư thông với địch phản quốc!

Tôi đỡ trán: “Anh Tần, anh muốn ép tôi tới đường cùng à?”.

Hắn nói: “Nếu cuối đường cùng là tôi, em cứ to gan mà bước lên, chẳng sao cả”.

“Anh biết hậu quả khi làm như thế là gì không? Mẹ tôi sẽ xem anh là đối tượng kết hôn sau này của tôi! Chuyện này và chuyện chúng ta đến với nhau hoàn toàn là hai chuyện khác biệt”.

“Đương nhiên là thế rồi, mẹ tôi cũng nghĩ như thế”.

Cằm tôi lặng lẽ rớt ra, tôi lừ mắt nhìn hắn: “Anh chơi thật à?”.

Hắn cau mày đánh giá tôi, khóe môi hơi mím lại tỏ ý hắn không hề vui, im lặng một hồi, hắn nặng nề lên tiếng: “Em vẫn luôn cho rằng tôi đang đùa giỡn sao?”.

“Không thì sao?”.

Hắn khoanh tay lại, làm ra vẻ thanh tao: “Bạn Hà này, Mao chủ tịch đã từng nói, tình yêu mà không lấy hôn nhân làm mục đích thì chỉ là đùa giỡn lưu manh. Tôi là quý ông, chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh”.

Tôi thở dài thườn thượt, lần đầu tiên cảm thấy mình lại có thể bó tay bất lực trước một chuyện nào đó như vậy…

“Thôi bỏ đi”. Tôi lắc đầu, “Trước tiên đi ăn sáng cái đã, tôi trám đầy bao tử mới có sức lực đối phó với anh”. Tôi quay người định đi thì chợt dừng bước, “Tần Mạch, anh lái xe tới đây à?”.

“Ừ”.

Từ thành phố A tới thành phố C, lái xe mất ít nhất cũng phải bốn tiếng, giờ là mười một giờ, vậy thì chắc chắn anh ta đã xuất phát từ bảy giờ sáng nay rồi…

“Anh chưa ăn sáng hả?”. Trong lòng tôi có hơi bực bội, “Anh coi mình là King Kong thật đấy hả? Cứ hành hạ thỏa thuê không sợ đau chắc? Mắc bệnh dạ dày cũng không biết chăm sóc cho bản thân”.

Hắn bị tôi mắng cho một chập, sững người đằng hắng một tiếng mà chẳng phản kháng gì. Tôi kéo tay hắn ra khỏi khu nhà, định tìm chỗ mua bát cháo, nhưng năm hết Tết đến, gần như chẳng có hàng quán nào mở cửa buôn bán, tôi lại đành lôi hắn về nhà.

Suốt đường đi Tần Mạch đều im lặng. Lúc mới đầu còn là tôi nắm ngón tay khô ráo ấm áp của hắn, nhưng tới cuối cùng lại là hắn nắm trọn lấy cả tay tôi, truyền cho tôi sự ấm áp trong ngày đông gió rét, khiến cả người tôi mềm đi.

“Hà Tịch”. Trong không gian kín bưng của thang máy chỉ còn lại hai người chúng tôi, hắn chợt dịu dàng gọi tôi, “Mấy hôm nữa tới nhà thăm bố mẹ tôi nhé”.

Tôi hiểu được ý tứ đằng sau câu nói này của hắn.

Tôi im lặng không trả lời, ngón tay hắn siết lại, mở lòng bàn tay của tôi ra, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tôi có thể từ chối không?”. Tôi hỏi.

“Không thể”. Hắn bướng bỉnh lại ngang phè phè.

Tôi trợn mắt: “Thế anh còn hỏi làm gì?”. Cửa thang máy kêu “tinh” một tiếng rồi mở ra, tôi bước ra ngoài. Ra khỏi thang máy, trong hành lang hơi tối, hắn kéo giật tôi lại phía sau: “Hà Tịch”.

Tôi không để hắn nói hết câu, cũng chẳng đè nén nổi tâm tình của mình nữa, bèn quay người lại thô lỗ đẩy Tần Mạch lên tường, cướp lấy đôi môi hắn, lưỡi xộc vào giữa môi răng hắn, đây là nụ hôn sâu đầy xâm lược.

Khi hắn còn chưa phản ứng lại, tôi bỏ dở công việc chiếm thành đoạt đất, rút lui toàn vẹn.

Trong đôi mắt nâu của hắn lóe lên tia sáng lạ lùng. Tôi lên tiếng: “Tần Mạch, rồi có một ngày anh sẽ phải hối hận vì đã trêu chọc tôi”.

“Không phải anh đã nói giờ anh không thích tôi sao?”. Tôi nheo mắt, cười nói, “Một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ khiến anh khóc lóc nói rằng anh yêu tôi”.

Trong hành lang tối vô cùng yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn dần dần bình ổn lại.

“Cô Hà, tôi cũng mong chờ tới ngày ấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.