Không Yêu Thì Biến

Chương 25




Thành phố A gần thành phố C, về nhà chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Trước đây khi tôi vừa đi làm thì tháng nào cũng phải chạy về nhà, sau này Dương Tử ở nước ngoài mãi không về, bố mẹ lo cho chuyện kết hôn của tôi, về lần nào là hỏi lần ấy, bà mẹ tính tình nóng nảy đang tuổi mãn kinh của tôi chẳng quan tâm xem tôi có chia tay với Dương Tử không, quăng tuột tôi vào bữa tiệc xem mặt.

Lâu dần, công việc đi vào quỹ đạo, càng lúc càng bận rộn, tôi cũng không muốn về nhà chịu sự càm ràm của mẹ, khi nào lễ Tết mới về.

Năm nay…

Tôi gõ cửa, xách túi ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài. Lỗ mắt mèo trên cửa chính tối om, tiếng mẹ vang lên từ trong nhà: “Ai thế này? Còn biết về nhà cơ đấy”.

“Mẹ, con đây”. Tôi ngoan ngoãn đáp lại.

Cửa mở ra kêu kẹt một tiếng, mẹ tôi khoanh tay đứng ngay cửa nhà: “Không hết năm là không biết về nhà phải không, chẳng quan tâm tới sự sống chết của bố mẹ hả?”.

Tôi cười tí tởn xán lại làm nũng: “Hì hì, mẹ, không phải vì công việc của con bận rộn sao, chờ lát nữa cho mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con, nếu không phải con chăm chỉ làm việc thì sếp làm gì thưởng cho con nhiều tiền thế? Con làm vậy là để về nhà đón Tết vui vẻ với bố mẹ mà”.

Mẹ tôi không giả vờ tức giận được nữa, bèn vỗ vỗ tay tôi: “Chỉ có mày nghèo, vào nhà đi. Tối nay ăn sủi cảo, bố mày tự nhào vỏ bánh, mẹ làm nhân, cả nhà tự gói”.

“Vâng vâng vâng, về nhà con muốn ăn nhất là sủi cảo của mẹ mà”.

“Tịch Tịch về rồi hả con?”. Bố tôi cười hì hì bước ra khỏi bếp, miệng chóp chép nhai thứ gì đó.

Mẹ tôi vừa thấy đã phát cáu lên: “Hà Đại Đông, con gái còn chưa về nhà, có một lát mà ông cũng không đợi được hả?”.

Bố tôi tiếp tục cười: “Không phải đã về rồi sao, tôi nghe bà mở cửa mới bỏ vào miệng đó chứ”.

“Tôi xem xem ông đang ăn nhân gì nào?”.

“Bánh chay mà”.

“Ông lừa được tôi chắc? Mỡ trong mồm ông sắp chảy ra hết rồi kia kìa! Hà Tịch, mày về nói chuyện với bố mày đi, mỡ máu cao như thế mà cứ ăn thịt! Hà Đại Đông! Ông còn ăn nữa, ông nhìn thử cái bụng như chửa tám tháng của mình đi”.

“Không thấy tướng này có phúc hả”.

Tôi nghe bố mẹ đấu khẩu, rửa tay rồi vào bếp, sủi cảo trong nồi đã nổi lên, múc đầy hai đĩa to, tôi bưng đĩa đặt lên bàn, mẹ vẫn còn càm ràm đâm chọc cái bụng của bố, bố thì vừa nuốt sủi cảo, vừa phá ra cười.

“Mẹ, ăn cơm, ăn cơm nào, con đói rồi”.

Bữa cơm đầu tiên khi về nhà vô cùng náo nhiệt.

Hôm sau tôi và bố mẹ ra ngoài mua sắm đồ Tết, chiều thì tới nhà ông nội ăn cơm tất niên.

Ông nội tôi ở trong khu tập thể của một nhà máy, nhà cửa không rộng rãi lắm, con cái cháu chắt cứ ngày một đông, năm này qua năm khác, căn nhà trông lại càng chật chội hơn, nhưng nhà tôi có truyền thống ăn cơm tất niên ở nhà ông nội, ông lại không chịu chuyển nhà, thế nên mọi người đành chen chúc, chẳng mấy khi náo nhiệt như vậy.

Tiếng đốt pháo ở bên ngoài rung cả đất trời, con trai anh họ tôi năm nay đã ba tuổi, sắp thành thằng giặc con, bên ngoài đốt pháo ồn, nó nhất định phải thi ai làm ồn hơn với người đốt pháo, gào thét làm cho cả nhà không được yên ổn, anh họ tôi bắt ép dụ dỗ mãi mà không có hiệu quả, thằng nhóc càng gào càng vui. Tôi chịu hết nổi, bèn nhét luôn cả hai cây kẹo que vào miệng nó, đe dọa rằng nếu còn làm ồn nữa, tôi sẽ nhét hai cây kẹo que vào trong mũi nó.

Cuối cùng cu cậu cũng ngừng hét, nhìn gương mặt hung ác của tôi có chút rụt rè sợ hãi.

Cả nhà bày tỏ sự tán thành sâu sắc với hành vi này của tôi, rồi hùa vào với tôi dọa thằng bé, bảo nó không làm ồn nữa.

“Tịch Tịch giỏi đối phó với bọn trẻ con thật đấy”. Chị nhà anh họ, cũng là chị dâu của tôi cười nói, “Cái thằng giặc trời nhà chị chẳng ai quát được nó, hôm nay em quản được nó rồi”.

Tôi cười gượng lau mồ hôi.

Chị dâu cười cười ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch năm nay chắc tròn hai mươi lăm rồi nhỉ?”.

“À… ha ha, năm ngoái vừa tròn chị ạ”.

“Hả, đã hai mươi lăm rồi, thế có ý trung nhân nào chưa, sao không nghe thấy tin tức gì của em hết vậy?”.

Tới rồi, tới rồi! Tôi thầm thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng không tránh được kiếp nạn này…

“Ha ha”. Tôi dồn sức nặn ra nụ cười, “Vẫn còn sớm mà chị, công việc của em bận rộn, chẳng bới đâu ra được thời gian nữa”.

“Có bận đi nữa cũng không thể để lỡ việc chung thân đại sự được”. Chị dâu nói, “Tuổi này của em kết hôn thì hơi sớm, nhưng cũng nên có đối tượng rồi, hai người cứ gắn bó bên nhau, tìm hiểu qua lại thì sau này mới có thể sống cùng nhau được”.

“Ha ha, không vội, không vội ạ”. Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ đang trừng mắt lườm mình.

Trước khi ăn cơm tất niên tôi cực kỳ thấp thỏm, chỉ sợ có vị họ hàng nào đó rảnh quá không có việc gì làm đột ngột nói câu, “Ai da, Tịch Tịch à, bác có quen người nào người nào được lắm, có cần giới thiệu cho hai đứa quen nhau không”. Nhưng sau khi đã ngồi vào bàn tiệc, tôi mới nhận ra, tiêu điểm của bữa tất niên này là người khác.

Người đó là chị họ của tôi, chị hơn tôi nửa tuổi, từ nhỏ hai đứa đã nhiều lần giành giật đồ với nhau, cũng khá thân thiết, sau này lớn lên, hai nhà đều dọn đi xa nhau, dần dần ít liên lạc hẳn, đặc biệt là sau khi tôi tìm được việc ở thành phố khác thì càng ít hơn nữa.

Sở dĩ hôm nay chị trở thành tiêu điểm là bởi chị nói mình chuẩn bị làm đám cưới với anh bạn trai đã quen nhau hai năm, tháng ba năm nay tổ chức tiệc mời khách.

Nghe tin này mà tôi vui buồn lẫn lộn, kích động tới nỗi suýt nữa không thở được. Vui vì Tết năm nay chắc chắn mọi người sẽ bỏ lơ sự tồn tại của tôi, buồn vì trong họ Hà nhà tôi chỉ còn một đứa con gái vẫn còn ế dài là tôi đây…

Tôi cầm đũa lên vùi đầu gắp thịt ăn, không bận tâm tới ánh mắt cực kỳ có sức xuyên thủng liên tục hướng tới tôi của mẹ.

Khỏi cần đoán tôi cũng biết hôm nay về nhà lại được một bữa ca cẩm rồi.

Với một cô gái Trung Quốc, áp lực do gia đình gây ra là cực kỳ lớn, không cần thân bằng cố hữu tranh nhau tới “hỏi thăm ân cần”, chỉ cần mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ ai oán cũng khiến tôi run rẩy hết lòng mề.

Sau khi về nhà, mẹ không thèm nói lấy một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi rồi thở dài, tôi phát hoảng, tự bộc bạch: “Không phải con không muốn tìm, thực sự là vì con không tìm được! Chuyện này cứ để kệ cho duyên số đi mà. Có phải không bố?”. Tôi túm lấy bố, ông cười hì hì nói: “Đúng đấy đúng đấy, chuyện thế này gấp không được, gấp không được”. Bố vừa nói vừa bắt đầu kéo mẹ tôi lại:

“Bà đừng gây áp lực cho con bé nhiều như thế, đến lúc đó nó mà tìm bừa một mối để cưới thì cả đời cũng khổ”.

“Ai bảo nó cưới bừa hả?”. Mẹ tôi vừa bốc hỏa quay đầu lại, nhìn thấy tôi có vẻ đáng thương, lại thở dài não ruột, “Mắt mấy đứa con trai giờ đều bị nắng độc chiếu mù hết rồi à? Tôi đẻ được đứa cô gái tốt thế này mà sao chúng nó không nhìn thấy hả?”.

Lần đầu tiên nghe mẹ khen con gái như thế, tôi có chút kinh ngạc xem lẫn mừng vui. Nhưng bà không nói gì thêm nữa, rửa mặt mũi tay chân rồi về phòng ngủ xem tivi.

Tôi gãi đầu cũng về phòng mình.

Mẹ thế này còn làm tôi phiền não hơn cả khi bà càm ràm, nghĩ bà vất vả nuôi nấng tôi bao nhiêu năm như thế, vốn còn nghĩ rằng đã nắm được cổ phiếu tiềm năng, rốt cuộc đưa lên sàn rồi mới phát hiện ra, người cảm thấy tôi là cổ phiếu tiềm năng chỉ có một mình bà, đả kích mà bà phải chịu quả tình có hơi lớn.

Tôi lôi di động ra, mở phần danh bạ, dừng lại ở cái tên “Cầm Thú”, suy nghĩ lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn không có can đảm ấn xuống. Đầu óc tôi không thể tự chủ được, đã bắt đầu nghĩ, giờ Tần Mạch đang ở đâu nhỉ? Có đón Tết cùng với gia đình không? Nhà bọn họ sẽ đón Tết như thế nào? Liệu khi hắn bị người ta hỏi tới chuyện riêng tư có nhớ tới tôi không…

Mãi tới rất lâu sau đó tôi mới biết, Tết năm nay khi tôi vẫn đang lưỡng lự có nên nhận lời Tần Mạch không, hắn đã tuyên bố thẳng thừng với cả nhà chuyện hắn sắp kết hôn. Hơn nữa còn lấy lý do này để từ chối thành công hơn N đám mối lái được đưa tới tận cửa, đón một cái Tết thoải mái vui vẻ…

Đương nhiên, nhiều năm sau đó, khi tôi biết chuyện đã quả quyết ôm mộng trả thù, nhưng hiện giờ, tôi vẫn đang ngập trong sầu não.

Trung thành với lý trí, tôi cảm thấy mình nên dứt khoát nói không với Tần Mạch.

Tính tình của tôi khác xa với hắn, hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn cũng không giống nhau, thói quen của chúng tôi, thậm chí cả giá trị quan cũng khác. Hơn nữa đúng như Dương Tử nói, tôi và hắn quá kiêu ngạo, chúng tôi rất dễ đối đầu với nhau, mà khi hai người sống bên nhau, điều đáng sợ nhất là ương bướng.

Hai chúng tôi ở bên nhau, một khi tình cảm của tôi không còn, lòng kiên nhẫn của hắn đã cạn, chúng tôi thế là hết.

Tôi không nên đồng ý.

Nhưng ngoài lý trí ra, cả tình cảm lẫn áp lực đều ra sức mê hoặc tôi, mày nên đồng ý, chẳng lẽ mày không nhận ra sao? Hắn có cảm giác với mày, chỉ là người như hắn vẫn chưa biết bản thân đã rung động mà thôi. Mày nên đồng ý, mày nhìn thử xem bên cạnh mày còn có người đàn ông nào có thể so sánh được với Tần Mạch? Còn có người đàn ông nào chấp nhận thuộc về mày ngay lập tức, chỉ cần một cái gật đầu của mày? Mày nên đồng ý, vì mày thích hắn, không ở bên cạnh hắn, thì tình cảm này của mày phải chôn vùi ở chỗ nào đây?

Tôi chợt nghĩ, không có hắn, rung động trong tim tôi hẳn là sẽ kết thúc một cách thê thảm – chết không có chỗ chôn.

Vậy thì đánh cược một lần… đồng ý đi.

Đầu ngón tay của tôi dừng lại cứng nhắc trên màn hình di động, ấn… hay không ấn…

“Reng reng!”. Di động đột ngột rung, tiếng chuông vang lên rất lớn, tôi giật mình run người vứt thẳng di động xuống đất. Mãi một lúc sau, khi tôi đã thở được một lát, tỉnh táo lại, nhặt chiếc di động may mắn vẫn chưa bị sứt mẻ gì lên, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi tới đã chợt ngẩn người ra.

Đúng lúc này tiếng chuông ngừng lại.

Mọi thứ cảm giác đang cuộn dâng trong lòng đều biến thành cảm giác mất mát, vừa ảo não sao hắn không gọi lâu thêm một tý nữa đi, vừa trách móc bàn tay đê tiện này của mình!

“Reng reng!”.

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn hiển thị cuộc gọi tới, nín thở nhận điện thoại: “Alo?”.

“Sao lúc nãy không nhận máy?”. Câu này chẳng có gì khác với giọng điệu lạnh lùng thường ngày của hắn, không nhận ra được chút xíu trách móc nào.

“Lúc nãy, lúc nãy…”. Tôi vẫn không thể nói với hắn là tôi đang nghĩ có nên đồng ý với cái đề nghị vớ vẩn của hắn hay không, tình thế cấp bách đành bịa ra một lý do mà tôi chỉ muốn tự bóp chết mình, “Tôi vừa đi nặng, di động rơi vào trong bồn cầu”.

“… Thế rồi sao…”. Bên kia bỗng nhiên im lặng, tôi nghe thấy có tiếng gió lướt qua ống nghe, cứ như hắn đang cười khẽ bên tai tôi, dù nụ cười này mang theo ý mỉa mai: “Thế là giờ em đang cầm di động vừa vớt từ trong bồn cầu ra để nói chuyện với tôi đấy à?”.

Tôi câm nín.

“Thật đúng là lý do ngốc nghếch chỉ em mới có thể tìm ra được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.