Công việc bận sấp bận ngửa tới hơn nửa tháng trời, sau khi quyết định phương án thiết kế, tôi bèn vùi đầu vào việc trang trí một cách cụ thể.
Mấy hôm trước chạy thiết kế, làm mô hình như con ngơ, mấy hôm sau chạy qua chạy lại giữa mấy cửa hàng và nhà Tần Mạch, bàn bạc với đội thi công, thương lượng với bên cung ứng như con khùng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, về nhà chui lên giường là ngủ, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt đương nhiên cũng vô cùng xa xôi với tôi.
Tôi đã rất nhiều lần nói riêng với Tạ Bất Đình để ông ta tìm thực tập sinh tới giúp tôi, nhưng đều bị ông ta lấy lý do thiếu người để bác bỏ. Bởi vậy mà tôi chỉ thiếu điều nổi đóa lên ngay trước mặt Tạ Bất Đình.
Chẳng lẽ tôi không phải người của công ty chắc? Tôi là Kinh Kong hay là Transformer, mà có đi gánh phân tôi cũng có đôi quang gánh giúp mình chứ! Trước đây nhận hợp đồng cứ sai thực tập sinh tới vừa học vừa làm tiện lợi dễ dàng bao nhiêu! Sao giờ lại không có? Đúng là xem tôi như sinh vật ngoài hành tinh, không ai địch nổi chắc!
Nhưng tôi làm gì có thời gian và sức lực mà nổi khùng, thợ bên đội thi công vừa gọi điện tới, tôi bèn lập tức lao vào công việc.
Mà sau khi kinh qua chuyện này, tôi biết chắc chắn rằng có người đang giở trò sau lưng mình. Dù Tạ Bất Đình càm ràm nhiều chuyện, nhưng vẫn là lão sếp thông cảm cho nhân viên, điều cho tôi một thực tập sinh chẳng phải chuyện gì lớn lao, công ty có thiếu người đi chăng nữa cũng chẳng thiếu đến mức ấy. Không phải rõ ràng là làm khó tôi hay sao!
Thế nhưng Tạ Bất Đình có thể đưa tôi làm hợp đồng này, nửa là tin tưởng, nửa là quan tâm tới nhân viên lâu năm, ông ta tuyệt đối sẽ không đột nhiên nảy sinh thành kiến với tôi chỉ vì có ai đó nói mấy câu vớ vẩn sau lưng được.
Cách giải thích duy nhất là, người đã khiến Tạ Bất Đình có “thành kiến” với tôi có quan hệ lợi ích trực tiếp tới ông ta, tạo áp lực để ông ta gây khó dễ cho tôi.
Tôi chỉ cần động đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được người đó là ai.
Ngoài Tần Mạch ra, còn ai có thể có khúc mắc với tôi và có mối quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình chứ.
Thằng cha này cảm thấy bị tôi chơi một vố, trong lòng bất mãn, nhất quyết muốn đòi lại nợ nên mới nghĩ ra cách thiếu đạo đức như thế để chỉnh tôi.
Tôi nhận được hợp đồng như ý nguyện, nhưng mệt tới mức gần như đột tử vì hao tổn tâm sức quá độ!
Tần Mạch, anh quả là quá độc ác!
Hôm nay không ngoại lệ, lại đến đêm tôi mới vật vã trở về. Bước xuống chuyến xe bus cuối cùng, vừa đúng lúc Trần Thượng Ngôn nói ra bốn từ “nghỉ ngơi cho khỏe” với tôi.
Tôi ngắt điện thoại, đi từng bước chậm rãi về nhà.
Mấy hôm nay tôi không gặp Trần Thượng Ngôn, từ sau hôm ăn cơm với nhau đó, rất ít khi anh ta chủ động hẹn tôi. Dù có hẹn, tôi cũng lấy lý do công việc quá bận để từ chối. Nhưng ngày nào anh ta cũng kiên trì gọi tới cho tôi một cuộc điện thoại. Dẫu chỉ là chút quan tâm vụn vặt, nhưng cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng trong mùa đông cuối tháng mười hai, lại càng cho tôi một lý do để tạm thời không “buông tha” cho người đàn ông này.
Rẽ qua một khúc quanh, tôi liền trông thấy ngọn đèn đường yếu ớt dưới nhà mình, và người đàn ông mặc vest, đi giày da đột nhiên xuất hiện dưới ánh đèn đó.
Khi đã nhìn rõ mặt mũi người đàn ông đó, tôi bật cười lạnh lùng. Tỷ lệ gặp ma giờ càng lúc càng cao rồi.
Tôi nắm chặt lấy túi xách, xem gã là không khí, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng. Khi đi ngang qua, gã bất ngờ vươn tay kéo tôi lại: “Tịch Tịch”. Tôi lùi lại một bước, thoát khỏi bàn tay gã, tiếp tục đi vào trong tòa nhà.
“Hà Tịch!”. Gã cũng không cản tôi lại nữa, đút hai tay vào túi quần, cao giọng hô lên: “Chúng ta nói chuyện chút đi”. Bộ dáng cứ như thể đã chắc chắn rằng tôi sẽ không có ý kiến gì khác.
Nhếch mép, quay lưng về phía gã, tôi không nén nổi mà oán thầm: Dương Tử ơi là Dương Tử, tôi đui mù kiểu gì mà lại từng thích anh cơ chứ.
Tôi bấm mật mã cổng khu nhà, đẩy cửa bước vào trong.
“Hà Tịch!”. Gã có chút tức giận, bực bội vì tôi không nghe lời gã.
Tôi đứng bên trong, đưa tay kéo cửa lớn ra rồi ngoái lại nhìn gã: “Lại đây”. Gã sung sướng mỉm cười, ra vẻ đã biết là thế mà.
Tôi cũng dịu dàng mỉm cười.
Đợi tới khi gã đã bước lại gần, chống một tay lên khung cửa, đang định nói chuyện với tôi, tôi bèn cười lớn, thả tay ra.
Cửa lớn ở tòa nhà này có lực đàn hồi cực mạnh, tôi vừa buông tay ra, cánh cửa đã đóng “sầm” một cái, đập mạnh lên mu bàn tay gã.
“A!”.
Cả hàng hiên tòa nhà đều nghe thấy tiếng la hét thảm thương tới xé ruột xé gan của một người đàn ông.
Tôi đạp một chân lên trên cửa trước khi gã kịp rút tay, khiến cánh cửa khép lại thật chặt, không để gã có cơ hội rút bàn tay đang bị mắc kẹt giữa cánh cửa ra.
“Hà Tịch! Mẹ kiếp, cô điên rồi!”. Bên kia là tiếng kêu đau đớn không ngừng, dù tư thế lấy chân đạp lên cửa rất ngầu, nhưng không tiện thêm sức lắm, tôi ngả ngớn tựa người lên cửa, vừa ra sức chặn cửa, vừa lôi bút trong túi xách ra viết một chữ “Hèn” rất to lên mu bàn tay đang kẹt lại của gã.
Hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình một lát, tôi thản nhiên quăng bút đi. Hít sâu vào một hơi, tôi nói: “Đúng thế, tôi bị điên đấy. Lần trước tôi nói gì nhỉ, cắt cái ấy của anh mang đi bán, anh muốn thử không?”.
Tôi đứng thẳng người, tránh ra khỏi cánh cửa. Gã cuống cuồng rụt tay về.Cửa cũng theo đó mà đóng lại.
Gương mặt gã qua cánh cửa sắt bị chia thành những ô vuông nhỏ. Tôi lên tiếng: “Dương Tử, tôi đã nói rồi, cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng tới chọc vào tôi nữa”.
Gã ôm bàn tay, vô cùng đau đớn.
“Chúng ta đã kết thúc thì là thực sự kết thúc, nói gì cũng thối cả. Vả lại chia tay cũng đã lâu như thế rồi, giờ anh mới đến tìm tôi ‘nói chuyện’ sao? Hừ, không có việc thì sao phải lên điện Tam Bảo. Giờ tôi tuyệt đối sẽ không giúp anh nữa, không giậu đổ bìm leo là đã quá tốt với anh rồi, nhân lúc tôi chưa nghe được ba cái chuyện vớ vẩn của anh thì anh hãy tranh thủ sự nhân từ của tôi đi, tự anh biến đi, đừng lượn lờ ở đây làm hư mắt tôi nữa”.
“Hà Tịch, thứ tôi ghét nhất ở cô chính là cái tính khốn kiếp này đây, làm chuyện gì cũng quá cạn tình!”. Dương Tử gần như nghiến răng nghiến lợi nén đau: “Hôm nay tôi tới tìm cô, chẳng qua là vì về trường thăm thầy, nhớ lại những ký ức trước đây, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè…”.
“Phải rồi”. Tôi lạnh nhạt ngắt lời gã, “Ký ức trước đây rất đẹp. Nhưng Dương Tử à, ký ức trước đây càng đẹp, thì giờ tôi càng cảm thấy mình thảm hại. Làm bạn bè sau khi anh đã gây ra chuyện như thế sao?”. Tôi cười lạnh lùng, buồn bã thừa nhận sự yếu đuối của phụ nữ:
“Trừ phi tôi chưa từng yêu anh”.
Đã từng yêu, là vết thương trí mạng nhất.
Bên kia cánh cửa lặng im.
“Thế nên”. Tôi giơ ngón giữa lên với Dương Tử, “Anh cút ngay đi”.
Tôi lên nhà, mở cửa, vứt khóa. Không bật bất cứ bóng đèn nào trong nhà, tôi đi xuyên qua phòng khách trong căn hộ một cách quen thuộc, quẳng túi xách sang một bên, mệt rũ người ngã lên giường. Tôi mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động đậy nữa rồi.
Liệu ngày mai có thể trốn việc không nhỉ… Tôi nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng gào thét: Chị đây chịu hết nổi rồi! Tạ Bất Đình, ông đuổi tôi đi, đuổi tôi đi!
Tôi không ngờ được rằng, khi mình mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh. Tôi giật mình, vội vàng bò dậy, vừa chộp lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường lại xem đã thấy đau hết cả đầu, tám giờ bốn mươi lăm phút rồi, tôi đã hẹn gặp một nhà cung ứng lúc chín giờ!
Đánh răng rửa mặt qua loa, tôi vừa sửa sang lại quần áo mặc suốt từ hôm qua, vừa cầm túi xách chạy ra ngoài, đang lúc đi giày thì di động đổ chuông.
Là Trình Thần gọi tới, chị nói cuối tuần này công ty Thẩm Hy Nhiên mở vũ hội, hỏi tôi có tới tham gia không.
Tự dưng tôi nổi nóng, cứ mắng phủ đầu chị một chặp trước đã, đại ý là: Ngày nào em cũng mệt dở sống dở chết, chạy đi khắp nơi để kiếm ít tiền nuôi thân, còn chị suốt ngày chỉ suy nghĩ đi dự cái vũ hội nào đó. Chị cho là ai cũng được đàn ông nuôi như chị chắc? Đây không đi, không rảnh!
Trình Thần bị tôi mắng cho sững sờ, mãi một lúc sau mới phản ứng lại: “Em… Hôm nay em tới tháng hả?”.
“Mẹ kiếp! Tới tháng cũng không rảnh! Không nói với chị nữa, đang vội đây”.
“Chờ đã nào!”. Trình Thần vội vàng kêu lên, “Nhưng công ty Thẩm Hy Nhiên có mời cả Tần Mạch đó, anh ta có đi. Không phải lần trước em với anh ta có chút tiến triển à? Nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sức quyến rũ của em mà nắm chặt lấy anh ta đi”.
Trình Thần không biết chuyện của Trần Thượng Ngôn, vẫn khăng khăng giúp tôi bắc cầu quan hệ với Tần Mạch. Tôi rủa thầm trong bụng, nơi nào có tên ấy thì có tai vạ, tôi có ngu mới đi.
Không để tôi từ chối, Trình Thần đột ngột lên tiếng: “Đúng rồi! Dạo này thằng khốn Dương Tử không tới tìm em chứ?”.
Tôi nhướn mày: “Sao thế?”.
“Công ty Thẩm Hy Nhiên có hạng mục đang tìm người hợp tác, đúng lúc chuyện này được giao cho Thẩm Hy Nhiên phụ trách, hai công ty hiện giờ có sức cạnh tranh nhất là Tần Thị và công ty Sầm Dương. Nếu giờ nó tới tìm em thì chắc chắn là có ý đồ! Nó nói gì em cũng đừng mềm lòng nhé”.
Tôi im lặng: “Chị nghĩ là em ngốc hả”.
“Đương nhiên em không ngốc, nhưng chị sợ con gái trống vắng cô quạnh không chịu nổi cô đơn, không chống lại được sự mê hoặc! Thế nên em mau mau tóm lấy Tần Mạch đi!”.
“Chị khỏi mối lái cho em, em có bạn trai rồi, không phải Tần Mạch”.
Bên kia di động im lặng hồi lâu, sau đó là tiếng hít thở kinh ngạc. Tôi nhân lúc chị còn chưa nổi cáu thì ngắt máy, rồi dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Tôi cầm di động, cứ ngẩn người ra.
Ký ức trước đây?
Ký ức cái đầu ấy.
Tôi đến trễ cuộc hẹn với bên cung ứng mười phút, may mà người hôm nay tới gặp là một phụ nữ trung niên khá hiền lành, bà không trách móc gì tôi, cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi, khi tôi định đi thì bà chợt lên tiếng: “Là con gái thì phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận một chút”.
Tôi nghe mà thấy mù mờ, cười gượng nói vâng. Đến khi ra khỏi phòng hội nghị, tôi ngoái đầu lại nhìn gương mặt mình trên cửa kính phía đối diện, dưới mắt là hai quầng thâm còn cá tính hơn gấu trúc, tôi đành hít vào thật sâu.
Thực là một cuộc sống đau thương lao tâm khổ tứ!
Cả ngày bận bịu, tôi lại lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Cứ nghĩ rằng Trình Thần bị tôi đối xử như thế thì đêm nay nhất định sẽ tới nhà tôi giết người, không ngờ sau khi gọi cho tôi ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, chị lẳng lặng biến mất tăm.
Tôi vui vẻ thong dong, về nhà đánh một giấc yên ổn ngon lành.
Mấy ngày sau đó đều trôi qua vô cùng bình lặng, bình lặng tới nỗi có chút khó tin, không có sự phiền toái của Dương Tử, không có sự tra khảo của Trình Thần, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng mất hút.
Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình, ngày nào cũng bận công việc. Khi tôi cho rằng cuộc sống sẽ dần dần lắng xuống như thế thì Trình Thần đột ngột tới gõ cửa nhà tôi trong một đêm đông lạnh lẽo khuya khoắt.
Tôi mặc nguyên đồ ngủ mắt mũi kèm nhèm mở cửa cho Trình Thần, trông thấy chị ở ngoài cửa, tôi chợt có cảm giác sợ hãi:
“Giờ chị… làm trong cục Tình báo quốc gia à?”.
Trình Thần bỏ chiếc khẩu trang gần như che hết cả gương mặt, đẩy tôi ra để vào nhà, bật đèn lên, sau khi quét mắt nhìn quanh bèn vuốt phẳng cổ áo khoác đen, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà Tịch, sau mấy ngày theo dõi điều tra của chị, em nói có bạn trai chắc chắn là lừa chị”.
“Hả?”.
“Chị theo dõi em mấy ngày trời mà không hề thấy em tiếp xúc với tên đàn ông nào ngoài công viêc, không hề gọi điện cũng không hề hẹn hò. Yêu cái gì? Em yêu ma à?”
Tôi cào tóc, đè nén cái khao khát được đá Trình Thần ra khỏi nhà xuống.
Trình Thần chống nạnh: “Thế nên ngày mai hoặc em đưa bạn trai tới cho chị xem, hoặc đi dự vũ hội với chị. Tối nay chị ở lại nhà em, em đừng hòng chạy đi đâu được”.