Tóng Minh Trạch lưu ý điều này, cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Sau khi kết thúc làm việc, anh duỗi người, khóe mắt liếc qua phát hiện Lâu Tử An đứng ở cửa, một đôi mắt ra sức nhìn lên bầu trời. Anh nhìn theo ánh mắt, chẳng qua là một con bọ rùa. Lâu Tử An nhìn đến hăng say, cuối cùng con bọ rùa kia dừng trên mái tóc xõa tung mềm mại của cậu, cả người Lâu Tử An cứng lại, tròng mắt lại cố gắng hướng lên trên, giống như muốn nhìn con bọ rùa kia cho rõ ràng, dáng dấp cực kỳ khôi hài buồn cười.
Vì vậy Tống Minh Trạch tâm huyết dâng trào nhẹ bước đi đến bên cạnh cậu, trầm giọng hỏi: “Cậu nhìn gì đó?”
Đổi lại là người khác đã sớm bị ông chủ meo meo lặng lẽ đi tới dọa cho giật mình, Lâu Tử An chỉ chuyên chú nhìn lên chòng chọc, thanh âm run rẩy: “Giúp, giúp tôi lấy xuống.”
Tống Minh Trạch mấp máy môi, “Lấy thứ gì?”
Trong chốc lát Lâu Tử An thanh âm mang theo nức nở nói: “Côn trùng.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Minh Trạch khiếp sợ, sao một người đàn ông cao lớn lại có thể sợ côn trùng?
Lâu Tử An im lặng, mím chặt đôi môi tái nhợt, giống như rất dùng sức nhẫn nại chịu đựng.
Kiềm chế cái gì? — Thậm chí Tống Minh Trạch có cảm giác rằng giây tiếp theo cậu sẽ bật khóc.
Cuối cùng anh vẫn bị loại suy nghĩ này của mình dọa sợ, trầm mặt lấy bọ rùa trên đầu Lâu Tử An xuống.
“Cảm ơn.” Lâu Tử An rõ ràng thở phảo một hơi, nhưng ánh mắt vô cùng uể oải.
“Ừ.” Tống Minh Trạch gật đầu, trầm mặt xoay người đang muốn bước đi thì bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cậu nói: “Hôm nay cậu pha trà rất ngon.”
Ánh mắt Lâu Tử An lập tức sáng lên, “Có thật không?”
“Thật.”