Tống Minh Trạch nghe đến tim đập rộn lên, đầu óc lần nữa trống rỗng.
Sau đó anh phát hiện bỗng nhiên Lâu Tử An vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Lúc này Tống Minh Trạch mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng bản thân mình vừa nói gì —
(hiểu mà không biết giải thích văn vẻ thế nào, chung chung là một điều là ai cũng biết trừ mình ra, mãi về sau mình mới biết)
“Chúng ta kết hôn đi!”
Cả thế giới cũng chỉ có một mình Lâu Tử An là có thể khiến đầu óc anh không sáng suốt đến trình độ này.
“Có thật không?”
Lâu Tử An dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Tống Minh Trạch thở dài một hơi, “Thật, chúng ta kết hôn đi!”
Lâu Tử An nhìn anh một hồi, đỏ mặt, cẩn thận nắm tay anh, gật đầu.
“Được.”