“Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi.
“Hôm nay cùng đồng nghiệp đến Đài Nam công tác, vừa xong việc, em ra ngoài đi loanh quanh một mình.” Cô ấy nói.
Theo những kiến thức thu hoạch được từ những tiết “Tâm lý học tính cách” trước đây, nếu như cô ấy dùng chữ “đến Đài Nam” mà không phải là “về Đài Nam”, điều đó chứng tỏ đối với cô ấy, Đài Nam đã không còn là nhà.
Tôi bỗng rất cảm khái, không biết nên nói gì.
“Anh ở đây à?” Cô ấy chỉ vào cánh cổng mà Vinh An vừa đi vào.
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Sau khi anh dọn tới đây ba ngày thì em tới Đài Bắc làm việc.”
“Ồ.” Cô ấy hơi trầm tư, “Vậy anh ở đây cũng hơn ba năm rồi.”
“Vậy sao?”
“Sao đến mình ở được bao lâu mà anh cũng không biết?”
Vỹ Đình cười cười, nụ cười tuy ngọt ngào, nhưng lại có vài phần khách khí.
Trong lòng tôi bắt đầu tính toán xem đã bao lâu rồi không nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Tháng bảy trước khi học tiến sĩ năm thứ nhất dọn đến đây, tháng tám trước khi lên năm thứ hai chúng tôi chia tay.
Bây giờ là tháng mười, tôi đang học học kỳ một năm thứ tư, nếu tính như vậy…
“Thì ra đã hai năm hai tháng rồi.” Tôi thở dài.
Vỹ Đình hơi sững người, sau đó hạ giọng nói: “Đúng vậy.”
Chúng tôi không biết nên nói chuyện gì, chỉ đành im lặng.
Tôi cảm thấy cứ đứng đây mãi cũng không phải là cách, mời cô ấy vào nhà cũng rất đường đột; nhưng nếu cứ thế mà từ biệt, tôi lo sau này sẽ lại ân hận và tiếc nuối.
Đấu tranh một hồi, tôi nói: “Lát nữa em có bận gì không?”
“Có.” Cô ấy gật đầu, “Bảy giờ còn có bữa tiệc.”
“Bây giờ mới năm giờ,” tôi nhìn đồng hồ, “chúng ta đến biển An Bình ngắm mặt trời lặn được không?”
Cô ấy trầm lặng một lúc lâu, nói: “Được.”
Đang chuẩn bị cắm chìa khoá nổ máy, nghe thấy cô ấy nói: “Có chuyện này em muốn nói trước.”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Chúng ta đã lâu không gặp rồi, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói.” Cô ấy nhìn tôi, “nhưng chỉ là nói chuyện, hy vọng… hy vọng anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cô ấy nói xong, nở một nụ cười áy náy.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, vô thức nắm chặt chìa khoá trong tay.
Lúc lòng bàn tay bị chìa khoá đâm vào đau nhói, tôi bỗng nhớ ra Vỹ Đình là người chọn dê.
Cô ấy nói như vậy là không muốn tôi vì cô ấy đồng ý cùng đi ngắm mặt trời lặn mà nảy sinh ý nghĩa muốn hàn gắn, vì thế nói rõ ngay từ đầu để tránh tôi thất vọng thậm chí bị tổn thương.
Tôi có thể hiểu Vỹ Đình, cũng biết rằng đó là thiện ý của người chọn dê.
Nhưng dù tôi có mang theo một tia hy vọng muốn hàn gắn nào hay không, cô ấy nói như vậy đều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Tuy tôi chọn khổng tước chứ không chọn hổ, nhưng lòng tự trọng của tôi vẫn rất cao.
Tự trọng bị đả kích, trong lòng ngược lại lại thản nhiên, mới nhớ ra một chuyện muốn hoàn thành.
“Em đợi một lát, anh đi lấy cái này.”
Tôi mở cửa nhà, chạy lên cầu thang, đến thẳng căn phòng ở tầng trên.
Vinh An đang nằm trên giường đọc sách, thấy tôi đột ngột xông vào, giật bắn cả mình.
Tôi bò rạp người xuống, quét mắt tìm một lượt dưới gầm giường, rồi thò tay phải lấy ra một cái túi.
Vinh An há hốc mồm muốn nói lại thôi, tôi mặc kệ cậu ta, xách chiếc túi chạy xuống dưới nhà.
Tôi nhét cái túi vào trong hộp đựng đồ trên xe, nổ máy.
“Em phải ngồi thế nào đây?” Cô ấy không lên xe, nét mặt bối rối.
“Ngồi thế nào?” Tôi liếc thấy cô ấy mặc váy, bèn nói: “Cứ ngồi nghiêng một bên.”
“Nhưng ở Đài Bắc ngồi nghiêng sẽ bị phạt.”
“Chị hai, đây là Đài Nam.” Tôi nói, “Hơn nữa hồi trước em cũng hay ngồi nghiêng.”
“Ờ, em quên mất.” Cô ấy cười cười, “Đến Đài Bắc rồi, không ngồi xe máy nữa.”
Nói xong, cô ấy lên xe, lấy ngón tay phải móc nhẹ vào đai quần tôi.
Xe nổ máy, cô ấy hỏi tôi sao vừa rồi lại gọi cô ấy là chị hai?
Tôi cười cười bảo không có gì, chỉ là buột miệng mà thôi.
Có thể vì tôi là người chọn khổng tước, khi biết dù có làm thế nào cũng không thể níu kéo cô ấy, vì thế “vô dục tắc cương”(1), ngược lại càng tự nhiên tự tại đối diện với cô ấy; còn cô ấy là người chọn dê, để tránh tôi tự mình đa tình, nên hết sức thận trọng duy trì khoảng cách.
Như bây giờ, cô ấy chỉ dùng một đầu ngón tay miễn cưỡng duy trì sự tiếp xúc với tôi.
Không nói đến khi chúng tôi còn là người yêu, lúc nào cô ấy cũng ngồi đằng sau ôm eo tôi; cho dù là lần đầu tiên chở cô ấy, ít nhất tay phải của cô ấy cũng đặt trên vai phải của tôi.
Tôi thầm thở dài, nói: “Đến rồi.”
“Cảm ơn.” Cô ấy nói.
Sau đó cô ấy dẫm chân trái lên ống bô làm điểm tựa, chân phải nhẹ nhàng tiếp đất.