Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 65: 65: Anh Yêu Em




Cô bị trêu chọc đến bủn rủn tay chân, cả cơ thể không còn chỗ nào không có dấu vết Long Đại để lại.

Long Đại nhẹ nhàng tách hai chân cô mạnh mẽ đi vào, giây phút đó hai chân cô co quắp lại quấn chặt lấy hông anh, từng cú th úc mạnh khiến cô mất dần thăng bằng toàn thân ngã ra sau, lưng chỉ cách mặt bàn một khoảng nhỏ.

Cả hai cơ thể lắc lư ngày một mạnh dần, chiếc váy ngủ mỏng manh không được cởi ra giờ đây đã bị kéo lên tới bụng hoàn toàn nhàu nhĩ, dây áo theo động tác mạnh mẽ bên dưới mà tụt xuống để lộ cảnh xuân tươi đẹp.

Mai Hân không nhịn được liền phát ra thanh âm rên rỉ khe khẽ.

- Phi...Long anh...chậm lại.

Cô dần đã đổi cách xưng hô, thường xuyên gọi anh với cái tên Hoàng Phi Long khiến anh rất hài lòng, đặc biệt là những lúc thân mật, giây phút thăng hoa Mai Hân gọi cái tên này khiến d*c vọng càng tăng cao, chất giọng ngọt ngào liên tục nỉ non bên tai khiến anh hoàn toàn chìm đắm trong tình ái.

Mặc kệ cô nỉ non cầu xin Long Đại không hề chậm lại mà càng đẩy nhanh tốc độ thế nhưng động tác không vì thế mà thô bạo khiến cô đau đớn mà ngược lại càng khiến cô tăng sư kh0ái cảm, từng nụ hôn liên tục rải rác trên khuôn mặt cô, hai bàn tay cũng chẳng ngừng nghỉ liên tục tìm kiếm nơi đồi núi mềm mại không ngừng x0a nắn.

Hai tay cô bấu chặt lên vai anh, theo từng động tác lắc lư mà đầu móng tay để lại trên ấy vài vết xước đỏ rực.

Mồ hôi bắt đầu tuôn ra khiến chiếc váy ngủ nửa cởi nửa không kia dính lên người khiến cô có chút khó chịu, mồ hôi còn khiến vài cọng tóc dính lên bên sườn mặt cô thế nhưng điệu bộ "xộc xệch" này của cô trong mắt Long Đại lại vô cùng xinh đẹp và quyến rũ khiến cho bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn chiếm đoạt thế nhưng cô lúc này chỉ có thể là của riêng anh.

Nghĩ tới đó động tác lại càng ngày càng nhanh, kh0ái cảm sau đó liền ập tới cùng lúc khiến không gian tĩnh lặng thoáng chút khuấy động bởi âm thanh rên rỉ ngọt ngào của cô và chất giọng trầm trầm đầy nam tính của anh.

Đợt sóng tình vừa qua đi, cô khó nhọc th ở dốc, đầu gục lên vòm ng ực rắn chắc, trong lúc này cô có thể ghe rõ nhịp tim bất ổn của Long Đại.

Long Đại đưa tay xoa đầu cô, môi liền cong lên,vừa mới trải qua trận thăng hoa kịch liệt nhưng anh vẫn trông chẳng hề mệt mỏi, gân xanh trên trán nổi lên lúc nãy vẫn chưa kịp xuống.

- Mới màn dạo đầu mà em đã không chịu nổi rồi.

Anh khẽ hôn lên tóc cô, trêu đùa nói.

- Anh đúng là không phải người.

Cô tựa đầu lên ngực anh, miệng nhỏ trách móc.

- Em...còn sợ anh mệt nữa không?

Nghe thế cô liền lắc đầu nguầy nguậy khiến anh khẽ bật cười thành tiếng.

- Em rút lại lời nói...còn kịp không?

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cằm vẫn lười biếng tựa lên ngực anh, khẽ cất giọng.

- Không kịp nữa rồi.

Khóe môi liền cong lên, sau câu nói anh liền bế thốc cô lên trong tư thế không thể ái muội hơn.

Long Đại ôm cô lên khỏi mặt bàn để hai chân cô vòng qua hông anh, từng bước bước qua đống đồ dưới đất tiến về phía cửa, điều quan trọng là trên người anh không còn gì, riêng cô thì vẫn còn chiếc váy ngủ nhàu nhĩ, hai cơ thể chẳng khác nào không một mảnh vải ôm lấy nhau khiến da thịt liên tục cọ xát.

- Anh...đi đâu?

Thấy anh đột ngột ôm mình tiến về phía cửa thư phòng cô liền hốt hoảng vội hỏi.

- Về phòng.

- Đi ngủ sao?

Cô ngây thơ hỏi, tay vẫn vòng lên cổ anh.

Anh nghe thế không vội trả lời chân vẫn tiếp tục cất bước ra khỏi thư phòng từng bước đi xuống cầu thang, cho đến khi vào phòng đặt cô xuống giường, môi anh mới nhếch lên, khẽ nhướng mày.

- Không, tiếp tục.

Sau lời nói thì sau đó, từng âm thanh ái muội lại vang lên trong căn phòng, những tiếng va chạm giữa da thịt cứ đều đều phát ra lúc nhanh lúc chậm, những tiếng nỉ non khi đạt đến khoái cảm không có dấu hiệu dừng lại.

Hai thân thể quấn chặt lấy nhau không kẻ hở như muốn xác nhập làm một,những cái lắc lư như muốn rung chuyển cả căn phòng.

D*c vọng tỏa ra như ngọn lửa thiêu đốt cả căn phòng, d*c vọng khiến con người sinh ra cảm giác chiếm hữu, d*c vọng khiến con người cảm giác được yêu thương, d*c vọng có tầm thường nhưng cũng có cao thượng, và d*c vọng lúc này của Long Đại khiến anh cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cô, khiến anh cảm nhận được mỗi hơi thở, mỗi tấc da thịt, cơ thể và trái tim của cô đang hoàn toàn thuộc về anh.

- Phi Long, anh đúng là không phải con người, mau dừng lại...em không chịu nổi nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô giờ đã hoàn toàn vô lực, tay chân mềm nhũn, mệt mỏi không thể tả.

- Lúc nãy, là em muốn anh ở lại.

Anh cuối cùng cũng dừng lại, nhìn xuống cô dưới thân mình đang nhắm nghiền hai mắt liên nhỏ giọng trêu chọc.

- Anh...

Cô cứng miệng không nói được thêm tiếng nào.

- Em nói một chút...không chừng anh sẽ để em ngủ.

Chất giọng "chết người" lại vang lên bên tai, vừa nói anh lại cắn nhẹ lên vành tai cô, không quên hôn lên đó.

- Phi Long...xin anh.

Cô đành hạ giọng xin anh tha cho mình để đi ngủ bởi cô thật sự chẳng còn tí sức lực nào để chịu thêm sức mạnh như vô hạn của Long Đại nữa.

Nghe cô nói anh liền mỉm cười, hôn lên môi cô một cái sau đó liền bế cô vào nhà vệ sinh lau sơ người.

- Vào nhà vệ sinh, anh không được cưỡng đoạt em đâu đó.

Biết anh định bế mình đi đâu nên trước khi vào trong đó cô liền lên tiếng nhắc nhở, hai mắt lười biếng nhắm nghiền.

Long Đại nghe thế liền bật cười sau đó bế cô vào lau người thay tạm một chiếc váy ngủ rồi lại bế cô ra đặt lên giường cẩn thận đắp chăn lại.

Lúc lên giường, cô vẫn trong trạng thái ôm chặt anh, đầu dựa vào ngực anh không buông.

Long Đại theo đó mà nằm lên giường ôm lấy cô, khóe môi không nhịn được liền cong lên, khuôn mặt không giấu được hạnh phúc.

Trong lúc mê man sắp chìm vào giấc ngủ cô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Long Đại trên đỉnh đầu mình.

- Anh yêu em.

Chẳng biết có nghe lầm hay không cô đành mặc kệ, im lặng chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.