Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 61: 61: Em Xuất Hiện Rồi Anh Làm Sao Buông Tay Đây




Đôi mắt ấy dù có ảm đạm đến mức nào chỉ cần nhìn đến cô liền thay đổi như có ánh sáng xoẹt qua khiến nó sáng ngời trong mắt cô.

Một trận chiến kí ức như đang đánh nhau trong đầu cô, kí ức năm 7 tuổi đầy vui vẻ cùng cậu bé đó,kí ức năm 19 tuổi gặp Tuấn Phong, kí ức năm 22 tuổi kết hôn cùng Tuấn Phong, kí ức suốt 5 năm tìm cách trả thù cho Tuấn Phong.

Kể từ ngày Tuấn Phong mất, mục đích sống tiếp của cô chỉ có "trả thù",từ lúc gặp và tiếp cận Long Đại đến nay trong lòng cô chưa một lần dao động,chúng tĩnh lặng,chết đi cùng Tuấn Phong trong đêm đó mất rồi.

Đối với Long đại,mọi thứ anh thấy về cô chẳng khác đang xem cô diễn xuất chỉ có điều anh là một khán giả quá trung thành, cô thì diễn xuất quá giỏi.

Cứ như thế một người diễn một người xem chưa biết khi nào sẽ ngừng lại nhưng hôm nay đứng trước Long Đại nghe anh kể về câu chuyện từ 20 năm về trước, cảm xúc cô lại thành thật ngoài ý muốn.

Chẳng biết Long Đại đã đưa cô trở về phòng từ lúc nào,cô đang chiến đấu với những suy nghĩ của mình chẳng còn để tâm gì nữa, từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng.

Long Đại đưa cô về phòng,cả hai hiện tại đang nằm trên giường, không ai nói lời nào.

Anh ôm cô vào lòng để đầu cô nằm trên cánh tay khẽ tựa vào ngực mình, nhè nhẹ vuốt tóc cô.Thấy cô im lặng như thế anh lại tưởng cô nhớ lại chuyện năm xưa mà hỗn loạn cảm xúc,nhất thời đồng cảm với cô.

- Tại sao anh lại nhận ra em?

Đêm đã khuya,trong căn phòng kín đáo ấm áp lạ thường, sự vật theo màn đêm cũng về đúng trạng thái yên tĩnh vốn có .Lúc này thanh âm của cô phát ra rất nhỏ,khuôn mặt thất thần,hai mắt cứ nhìn vào khoảng không trên trần.

- Ở đây...vết sẹo này đã khiến anh hoài nghi.

Long Đại chợt đưa tay luồng vào mái tóc cô,cho đến gần ót anh khẽ dừng lại,xoa xoa phần da đầu có phần gồ ghề so với những chỗ da đầu trơn tru khác.Vết sẹo không quá lớn,nằm trên da đầu được tóc bao phủ nên sẽ không ai phát hiện ra nếu không chạm vào đầu của cô.

Kí ức năm xưa lại ùa về,còn nhớ lúc đó trong lúc mãi chạy đuổi bắt mấy con bướm ngoài vườn trong trại trẻ mồ côi, vì mãi nhìn lên trời đuổi theo chúng cô vô tình té ngã ra sau,phần đầu không may va vào một thanh nhôm khiến nơi đó chảy máu, phải khâu tận 4 mũi.

Khi trở về từ bệnh viện cậu bé đó đã lén lúc vào phòng cô đưa cho cô một nắm kẹo, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh nhưng trên đó vẫn còn vài giọt nước mắt chưa khô trông rất buồn cười.

Cậu bé đó nhìn cô,sau lại chạm nhẹ lên miếng băng quấn ngay vết thương,hốc mắt đỏ ửng.

Miệng cứ lẩm bẩm

" Đừng sợ ", trong lúc mơ màng vì đau cô vẫn kịp nhìn thấy biểu cam của cậu bé ấy.

- Anh...vẫn còn nhớ.

Trong lúc hồi tưởng cô vô thức nói.

-Những chuyện ngày xưa anh chưa bao giờ quên chỉ là nó vốn đã được anh giấu đi nhưng khi thấy vết sẹo đó của em, kí ức năm đó lại trở về mãnh liệt.

Anh vốn không định tìm lại cô bé năm đó, anh cảm thấy bản thân không xứng,cô bé đó thanh thuần,trong sáng, xinh xắn như một bông hoa không nên bị vấy bẩn bởi một người như anh.

Nhưng...!cô bé đó lại tìm đến anh,là em xuất hiện trước mặt anh...Mai Hân, anh không muốn kéo em xuống đầm lầy,không muốn em sống trong bóng tối cùng anh...nhưng em xuất hiện rồi anh làm sao buông tay đây.

Nói đến đây vòng tay của anh theo đó mà siết chặt cô,đem cô áp sát vào thân thể mình không dám buông lỏng.

Mai Hân nghe thế nhất thời chẳng biết nên làm gì,ánh mắt đang vô hồn lại vô tình hiện lên sự bối rối.

- Vậy tại sao...!anh không thử thoát ra khỏi bóng tối.

Mai Hân cố gắng ổn định cảm xúc,nằm trong lòng anh khẽ lên tiếng.

- Bóng tối đã nuốt chửng, biến anh thành bộ dạng méo mó như thế này rồi, làm sao...có thể thoát khỏi chứ? Thế nhưng là anh tự nguyện đi vào bóng tối,bị bóp đến méo mó hình dạng cũng là quyết định của anh,đổ lỗi cho bóng tối thì có ích gì?

Giọng Long Đại vẫn trầm ổn,khi nhắc đến con đường sai trái của mình chẳng hề có sự biến đổi trong giọng nói,ánh mắt vẫn lạnh băng bình thản nhìn lên trần.

Nghe đến đây, lòng cô bỗng nảy lên một cái, những lời Long Đại như thức tỉnh lấy cô.

Đúng như thế,con đường sai trái là do anh chọn, bị bóng tối nuốt lấy cũng là do anh chọn, những việc anh làm nếu không muốn anh cũng đã không làm,trở thành tội phạm,làm chuyện phạm pháp,nhẫn tâm giết người...!Tất cả là do anh chọn...là anh mãi chẳng chịu quay đầu.

Sự bình tĩnh dần quay lại,lí trí mạnh mẽ cũng quay lại,trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo,sự hận thù lại bùng lên mạnh mẽ.

Cả hai dần rơi vào trầm tư,mỗi người theo đuổi một luồng suy nghĩ của mình.

- Sau khi thấy được vết sẹo của em,làm sao anh biết chính xác là em?

Mãi một lúc sau Mai Hân mới lên tiếng trước, hiện giờ cô đã trở lại là cô của trước đó,trước khi nhớ lại kí ức năm xưa,biết được anh là cậu bé năm đó.

Cô tiếp tục diễn,anh lại tiếp tục xem.

Việc anh biết được vết sẹo của cô cũng chẳng có gì lạ,sau những lần thân mật,đụng chạm giữa cả hai,người đặc biệt thích vuốt mái tóc cô như anh cũng dễ hiểu.

- Anh đã trở lại cô nhi viện, tìm hiểu một chút.

Những cô giáo lâu năm ở đó cho anh xem hình của em năm 18 tuổi,tuy rất khác bây giờ nhưng anh vẫn nhận ra em.

Nhưng năm lên đại học,họ nói em đã chuyển khỏi đó, khoảng 1 năm sau vẫn hay về lại đó chơi nhưng mấy năm sau lại chẳng còn tung tích gì của em nữa, suốt những năm rời khỏi cô nhi viện,em đã trải qua chuyện gì?

Nghe Long Đại hỏi, tim cô bỗng nảy lên một cái.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện,cô ở kí túc xá vừa học vừa làm tự nuôi bản thân,tự đóng học phí, vì là trẻ mồ côi nên cô vẫn được miễn giảm khi học đại học nhưng cô vẫn nỗ lực vừa học vừa làm mong thay đổi được hoàn cảnh của mình.

Một, hai năm đầu cô vẫn thường xuyên ghé lại cô nhi viện thăm lại những cô giáo cũ nhưng dần về sau vì bộn bề cuộc sống mà cô ít khi quay về.

Việc cô có bạn trai rồi kết hôn cô không định để quá nhiều người biết, cô định khi nào kết hôn xong mới cùng Tuấn Phong trở về cô nhi viện.

Thế nhưng chuyện không may đó đã xảy ra, từ đó cô cũng cắt đứt liên lạc với cô nhi viện.

Những thông tin khác của cô, về việc đã từng lấy chồng,bất kể điều gì liên quan đến Tuấn Phong cô đều đã giải quyết,giấu nhẹm thậm chí là xóa bỏ nó đi đề phòng trường hợp ngày hôm nay.

Đương nhiên một mình cô không thể làm một mình, cô đã nhờ sự giúp đỡ của những người có chức quyền hơn.

- Mấy năm sau,cuộc sống không tốt lắm nên em không trở về cô nhi viện nữa,cũng lâu rồi không về đó.

Mọi thứ lại rơi vào trầm tư.

- Đúng rồi, kí ức của em năm 7 tuổi không rõ ràng cho lắm nhưng em vẫn nhớ năm em 9 tuổi, anh không còn ở cô nhi viện nữa.

Hôm đó lúc đi học về,em không thấy anh đâu,những cô giáo nói rằng anh...anh được người khác nhận nuôi dẫn đi rồi.

Bỗng nhớ ra gì đó,cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng liền cao lên một chút.

Long Đại nghe thế cúi xuống nhìn cô,anh mắt hiện dần lên sự buồn bã lạ kì, sự chua xót ,tĩnh lặng, hận thù ,phẫn nộ cứ chen chúc nhau trong đôi mắt anh.

Nhìn vào mắt anh,cô có chút hoảng hốt.

Ngày hôm đó, cô cùng các bạn khác đi học còn anh thì ở lại vì có người muốn nhận nuôi anh.

Biết anh được nhận nuôi cô vừa mừng vừa buồn, ngày đó cô vùng vẫy không muốn đi học, muốn ở cô nhi viện để tạm biệt anh nhưng những cô giáo ở đó không cho.

Ai ngờ sau khi đi học về anh đã được ba mẹ nuôi dẫn đi mất, suốt mấy ngày sau đó, ngày nào cô cũng khóc vì nhớ người anh của mình nhưng theo thời gian nỗi buồn nhất thời cũng nguôi đi, cô cũng quên dần cậu bé năm nào.

Kể từ khi anh được nhận nuôi cô cũng mất liên lạc với anh, người trong cô nhi viện cũng không có thông tin của anh nữa, anh theo đó mà mờ dần trong tâm trí cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.