Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 43: 43: Ở Lại Căn Biệt Thự




-Mời cô.

Đột nhiên tiếng gọi của người phụ nữ ban nãy khiến cô giật mình.

-Dạ, cảm ơn cô.

Cô không có ý định từ chối bữa sáng được chuẩn bị.

Vừa ngồi xuống cô đã thấy trên bàn có một phần cháo nóng hổi rất ngon mắt.

-Cô tên là gì ạ?

Cô lịch sự hỏi người phụ nữ.

-Dạ tôi là Quế, cô cứ gọi tôi là dì Quế ạ.

Nghe dì Quế cứ dạ dạ vâng vâng cô không quen lắm nhưng lại không dám nói.

-Cô làm công việc gì ở đây ạ.

-Dạ tôi là người giúp việc ở đây, tôi chỉ làm vào ban ngày, dọn dẹp nhà cửa chứ đa số cậu chủ sẽ không về nhà.

Đêm qua là lần đầu cậu về nhà trong tháng nên sáng nay căn bếp này mới có mùi thức ăn.

Người phụ nữ cười cười nói.

Cô khó hiểu nhìn qua, sau đó cũng không nói gì ăn hết tô cháo.

-Long Đại đi đâu rồi hả cô?

Ăn hết tô cháo cô mới nhớ đến Long Đại nên tiện miệng hỏi.

-Dạ cậu chủ lên công ty ạ, tối nay sẽ về.

Nghe thế cô gật nhẹ đầu, nếu không biết chắc ai cũng sẽ tưởng anh ta là một ông chủ công ty đàng hoàng chính trực lắm.Chợt bên ngoài có rất nhiều tiếng động.

Như đã được căn dặn từ trước, cô Quế chạy ra.

-Mọi người tới rồi, nào nào đêm vào đây.

Cô tò mò ngẩng đầu ra nhìn, ngoài rất nhiều vệ sĩ ra thì còn có một nhóm người khác bưng rất nhiều đồ vào.

Thấy cô họ cúi nhẹ đầu chào, cô cũng cúi đầu chào lại xong cũng không nói gì.

Cô Quế bảo họ đêm đến tầng hai rồi bảo họ mang vào phòng của Long Đại.

Một lát sau nhóm người đó rời đi, cô Quế theo đó cũng đi xuống.

-Họ mang gì nhiều thế hả cô?

Cô thắc mắc hỏi.

-Dạ là quần áo, túi xách, giày cho cô đó ạ.

-Hả?Cho con?

Cô bất ngờ trợn tròn mắt.

-Dạ, cậu chủ nói từ giờ cô sẽ ở đây nên mua quần đồ mới cho cô ạ.

Cô nghe thế thì chết lặng.

Sao cô lại không nghĩ đến, tối qua anh ta đồng ý để cô trở thành người phụ nữ của mình, không ngờ lại muốn cô sống ở đây luôn.

Bất ngờ một chút nhưng đôi mắt cô dần trở nên sắc lạnh lạ thường.

Mọi thứ đến đây xem như cô đã thành công thêm một bước.

Có ai lại như cô không chứ, tự mình tạo scandal cho chính mình.

Mấy tấm ảnh đó cô đã nhờ Tố Châu tìm người mua lại rồi đăng ẩn danh lên.

Cô biết cô làm thế là sai, là ích kỉ nhưng đó là cách nhanh nhất để cô có lý do chính đáng trở thành người phụ nữ của Long Đại.

Để anh ta thấy sự thất thế, dựa dẫm của cô vào anh.

Nhưng sự đề phòng của cô vẫn còn rất lớn.

Long Đại dễ dàng để cô vào nhà ở như thế quả thật khiến người ta đa nghi.

Ngày hôm đó cô quyết định ở yên trong biệt thự của Long Đại.

Dù sao "Tình không tan" cũng quay xong, scandal vừa mới chìm xuống,cô cũng không có việc gì để làm.

Đợi thời điểm thích hợp cô sẽ thông báo giải nghệ, kết thúc sự nghiệp của mình.

Rảnh rỗi, cô đi loanh quanh trong nhà, nói chuyện với cô Quế xong lại đi khám phá ngôi biệt thự.

Bước ra khỏi cửa lớn, một đám người canh gác liền nhìn cô gật đầu chào.

Cô cũng chào lại sau đó ra sân nhà.

Phải nói ngôi biệt thự có sân rất rộng, nhưng mọi thứ chỉ có cỏ, chẳng có lấy một bông hoa.

Vòng ra sau nhà cũng có một cái hồ bơi nhưng điều khiến cô giật mình là nó không có nước.

Nếu không thấy người trong nhà quả thật nơi đây chẳng khác gì cái nhà hoang.

Quá chán nản cô lại quanh vô nhà.

-Cô Quế, sao mọi thứ ở đây trơ trọi quá vậy ạ?

Cô Quế nghe thế thì cười.

-Dạ tại cậu chủ không có ở đây, nên cậu nói cứ để mọi thứ như thế.

Cô nghe thế thì gật đầu, cô Quế biết nay có cô ở lại nên đang chuẩn bị bữa trưa.

Một buổi sáng mà cô đã khám phá gần xong ngôi biệt thự, riêng một căn phòng khiến cô rất tò mò thế nhưng đã bị khóa.

Đó là thư phòng ở tầng 3, trên đó có phòng ngủ nhưng không ai ở, phòng to nhất làm thư phòng nhưng đóng im lìm.

-Cây đàn kia sao lại phải phủ khăn lên ạ?

Cô chạm vào cây đàn hỏi.

-Dạ tôi cũng không rõ chỉ biết cậu chủ dặn không động vào nó thôi ạ.

Cô nghe thế vội rụt tay lại.

Ngồi không ở nhà cũng buồn chán cô quyết định ra ngoài nhưng phải che chắn kĩ càng.

Biết đâu có người nhận ra lại lao vào đánh cô.

Dù đã được thanh minh nhưng chắc gì nhiều khán giả đã chịu để vụ đó chìm.

Một khi họ đã ghét mình thì dù thở thôi họ cũng không ưa.

Ra khỏi cửa đột nhiên cô bị vệ sĩ chặn lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta khó hiểu.

-Ngài Long Đại có dặn, cô muốn đi đâu chúng tôi sẽ đưa cô đi.

Cô khó hiểu, mới một đêm mà anh ta muốn quản tất cả cuộc sống của cô rồi hay sao?

Khẽ gật đầu cô ngoan ngoãn lên xe.

-Tôi muốn đến tiệm hoa.

Cô lãnh đạm nói.

Đến nơi cô ghét bỏ đi vào trong.

-Xin hỏi cô muốn chọn hoa gì ạ?

Người bán hàng niềm nở đón tiếp.

Cô nhìn những chậu hoa trong cửa hàng một cách say mê.

Dừng lại ở gian hàng hoa hồng.

-Gói cho tôi một bó hoa hồng đỏ.

Mua xong cô vui vẻ ra về.

Lâu lắm rồi cô không có thời gian nghỉ ngơi mà mua hoa như thế này.

Về đến nhà dì Quế thấy cô cầm theo bó hoa khẽ cười.

-Cô mua hoa ạ?

-Vâng ạ, thấy nhà trống trải quá nên con muốn cắm nó để lên bàn.

Lẽ ra cô sẽ không ngoan ngoãn ở nhà theo sự sắp xếp của Long Đại đâu nhưng dù sao anh ta đã để cô ở đây thì cô sẽ nắm bắt cơ hội.

Chờ đợi xem anh ta tính làm gì.

Hài lòng cắm xong bó hoa vào lọ cô mỉm cười.

Chiều tối khi đã nấu ăn xong xuôi, dì Quế xin ra về như mọi ngày.

Bình thường thì dọn dẹp xong dì đã về, nay có cô ở nên dì mới nấu ăn.

Dì Quế đi rồi căn biệt thự chỉ còn mình cô.

Nhìn ánh đèn vàng dì Quế thường bật cô hơi sợ sợ đành bật sang ánh đèn trắng.

Cô bật hết đèn từ trước nhà đến trong nhà.

Đám vệ sĩ bên ngoài thấy căn biệt thự sáng bừng chỉ dám nhìn nhau không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.