Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 32: 32: Danh Thiếp Đó Là Của Anh




-Long Đại, chào...chào ngài, không ngờ lại gặp ở đây.

Ông ta vừa đau đớn vừa run vì sợ, tay cũng không dám đưa ra bắt.

Xem ra trên thương trường, người có quyền lực nhất trong nước vẫn là Long Đại.

Đa số các ông lớn đều rất nể Long Đại, vừa nể lại còn vừa sợ.

-Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Long Đại vẫn lạnh lùng lên tiếng chẳng hề quan tâm đ ến lời chào hỏi gì đó.

-Tôi...tôi không có ý gì đâu, chỉ là đang xảy ra chút chuyện với cô gái này.

-Vậy bây giờ còn chuyện gì với cô gái này nữa không?

Long Đại vẫn kiên nhẫn ôm cô, nhưng mất kiên nhẫn với ông già đó.

-Cô gái này là...là người của Long Đại sao.

Tôi...tôi đúng là có mắt như mù, xin...xin ngài thứ lỗi.

Thấy Long Đại vẫn ôm cô, ông ta như nhận ra điều gì đó càng run rẩy.

Cứ tưởng tối nay sẽ có miếng mồi ngon ai ngờ lại động nhầm người để bị một cú đạp thấu trời, giờ còn phát hiện đó là người của Long Đại, số ông ta cũng thật đen.

Ông ta run rẩy, than trời trách phận trong lòng, rất tức giận và oán hận cô nhưng giờ Long Đại đang ở đây có 10 cái mạng ông ta cũng không dám động đến cô.

-Không...không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép đi trước.

Thấy đàn em của mình đã biến đi đâu mất, trán ông ta đổ đầy mồ hồi, ông ta liền cúi đầu xin phép rời đi, nhưng Long Đại chưa trả lời ông ta cũng chị biết đứng đó run rẩy chờ đợi.

Một hồi sau Long Đại chợt gật nhẹ đầu, ông ta liền co cẳng lên mà chạy, dáng chạy vì cú đá lúc nãy cũng không được bình thường.

Sau cú đá đó e rằng không đến bệnh viện sớm ông ta sẽ tuyệt tự tuyệt tôn, đáng đời cho trâu già khoái gặm cỏ non.

Không gian chợt im ắng, hành lang giờ chỉ còn mình cô và Long Đại.

Thấy ông ta đã bỏ chạy, cô cũng vùng ra khỏi Long Đại.

Thế nhưng rượu lại khiến cô choáng váng sắp ngã, một lần nữa cô được Long Đại ôm, mọi thứ quay lại như ban đầu.

-Cảm ơn anh.

Cô cô gắng đứng thẳng dậy nhỏ giọng nói.

-Một tiếng cảm ơn thôi sao?

Chất giọng trầm trầm của anh lại vang lên.

-Chưa đủ sao? Lẽ nào anh cũng giống ông già đó.

Cô chợt cười khinh bỉ.

Long Đại không nói gì, thấy cô cứ siêu vẹo anh liền cúi người bế cô lên.

Chưa kịp chuẩn bị cô mơ màng ôm chặt lấy cổ của anh.

Mai Hân không hỏi anh đang ôm mình đi đâu, cô ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh.Hơi thở mang mùi rượu cô đang phả vào ngực của Long Đại.

Cách một lớp áo sơ mi thế nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở đó, mày khẽ nhíu lại.

Anh ôm cô đi ra bằng một con đường khác, ngoài đó đã có xe đợi.

Xung quanh lại toàn là người của Long Đại bao vây thế nên không hề có một người nào khác xuất hiện, vô cùng an toàn và riêng tư.

Trên xe, phía trước là một tài xế, kế bên là Mã Phi, anh đang ngồi đợi Long Đại.

Khi Long Đại bước ra trên tay còn bế theo cô, Mã Phi vô cùng ngỡ ngàng thế nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường vội xuống xe mở cửa cho hai người.

Xe lăn bánh, Long Đại vẫn không thả cô xuống ghế, đặt cô ngay trên đùi mình.

Mai Hân mơ màng chỉ biết mình đang trên xe, đang ngồi trên đùi Long Đại.

Cô từ từ buông tay ra khỏi cổ anh, đầu vẫn tựa vào ngực.

-Đã giải quyết xong chưa?

Long Đại lại lạnh lùng lên tiếng.

-Đã xong rồi ạ.

Mã Phi nhìn qua gương chiếu hậu nói với Long Đại, mắt lại đảo qua Mai Hân đang ở trên đùi anh.

-Hạ vách ngăn xuống.

Long Đại đột ngột ra lệnh, tài xế liền vâng một cái liền bấm nút, vách ngăn liền hạ xuống, tách biệt với hai người phía trước.

Giây phút vách ngăn từ từ che khuất đi Long đại và Mai Hân, Mã Phi vẫn nhìn theo.

-Danh thiếp đó là của anh?

Mai Hân trong ngực Long đại đột nhiên ngẩng đầu nói.

-Đúng.

-Tờ giấy đó cũng là của anh.

Cô biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.

-Tờ giấy nào?

Long Đại đột nhiên hỏi lại.

-Tờ giấy ghi "Tôi đợi câu trả lời của em"

Cô ngây thơ đáp lại.

-Nhớ rồi, nhưng giờ không cần câu trả lời của cô nữa.

Long Đại chợt bật cười, lạnh lùng nói.

Cô nghe thế thì không nói gì chỉ tựa đầu vào ngực Long Đại.

-Nhanh thật đấy! Anh không kiên nhẫn gì cả.

Chung cư N, đường X, cảm ơn.

Cô nhỏ giọng, chẳng buồn ngẩng đầu nói.

Cô đọc địa chỉ nhà của mình, chẳng biết Long Đại có thật sự chở cô về không nhưng cô vẫn nói.

Một lát sau xe dừng lại, nãy đến giờ cô và Long Đại đều im lăng.

Cô chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Long Đại nhắm mắt hờ.

Còn anh thì liên tục vuốt tóc cô như đang làm điều gì đó thú vị lắm.

-Đến rồi sao, cảm ơn anh.

Chợt ngẩng đầu thấy bảng đèn lớn ghi tên chung cư cô mới nhận ra anh ta chở cô về nhà thật.

Cô giờ không có ý định tiếp tục ở lại trên xe nữa, cô nhích người thoát ra khỏi vòng tay Long Đại, mở cửa xe, cô dứt khoát bước xuống.

Long Đại đang vuốt tóc cô chợt thấy cô xuống xe liền nhíu mày.

Hơi ấm cùng hương thơm trong lòng đột nhiên biến mất.

Cô xuống xe liền tiến về phía chung cư, Long Đại vẫn yên lặng nhìn theo cô, thấy cô cứ loạng choạng suýt ngã mấy lần, anh liền xuống xe.

Long Đại không nói không rằng bế cô lên lần nữa.

-Anh là ai thế, sao dám ôm tôi hả?

Cô như không nhận ra Long Đại, nói lớn.

-Yên lặng nếu không tôi sẽ ném cô vào thùng rác.

-Cái giọng có thù với thế giới này chỉ có thể là...

Cô nói tới đó liền cười, làm bộ nguy hiểm không nói nữa.

Phía xa,Mã Phi ngồi trên xe nhìn theo bóng lưng to lớn của Long Đại đang ôm cô mà đầy tâm trạng, anh khẽ cúi đầu gọi thêm vài người tới canh chừng gần chung cư rồi bảo tài xế lái xe đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.