(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không biết sau này ngẩng mặt lên nhìn người trong công ty kiểu gì nữa."
Doãn Sam ngồi lột vỏ tôm với Cố Ngộ, nhân tiện hỏi: "À mà cậu có nói với
đồng nghiệp trong công ty là cậu có bạn gái không?"
Cố Ngộ sững người một giây rồi nhún vai: "Tôi thường chỉ nói mập mờ cho qua
chuyện, kiểu đang tìm hiểu hoặc chưa chắc chắn gì đó."
"Cậu cẩn thận kẻo ba mẹ cậu hỏi đồng nghiệp của cậu rồi bị lộ tẩy đấy."
"Nên tôi nói chuyện rất cẩn thận, không bao giờ nói mình độc thân." Cố Ngộ tỏ
vẻ không quan tâm: "Dù sao trong mắt người nhà tôi, tôi đã là kẻ tồi rồi, cũng
chẳng cần giữ gìn hình tượng gì nữa, thực sự không được thì cứ tạo hình tượng
có bạn gái nhưng lại muốn giả vờ độc thân ở công ty vậy, đằng nào cũng là kẻ
tồi, chi bằng tồi cho triệt để luôn."
Doãn Sam cười ha hả.
Khi chuẩn bị gần xong thì hai người còn lại cũng đến.
Trần Trác và Tiền Tư Châu cầm theo hai túi lớn đồ uống và hoa quả, vừa vào
cửa đã ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu: "Ồ, thơm quá."
"Vào đi." Cố Ngộ vừa cởi tạp dề vừa mời: "Đói rồi phải không?"
Trần Trác trêu: "Cố Ngộ, sao cậu giống bà chủ nhà thế?"
Cố Ngộ cười khẽ trong lồng ngực, lạnh lùng nói: "Cút đi."
"Hôm nay sao lại nghĩ đến việc ăn lẩu ở nhà vậy?" Tiền Tư Châu xếp gọn giày
của mình và Trần Trác.
"Vì náo nhiệt mà." Cố Ngộ nói: "Sau này chúng ta tụ tập ở nhà nhiều hơn đi, lần
sau đến nhà tôi nhé."
"Được thôi, nhà cậu rộng, tôi thích nhà cậu, căn hộ áp mái hai tầng, sành điệu!"
Trần Trác vỗ vai Cố Ngộ, xoa tay rồi ngồi thẳng vào bàn ăn.
Chuẩn bị xong xuôi, bốn người rót rượu và bắt đầu ăn.
Khi bọn họ tụ tập có một quy định bất thành văn, đó là không ai được lái xe.
Vì công việc bận rộn nên cơ hội gặp mặt không nhiều, vì vậy những lúc như thế
này tuyệt đối không được phá hỏng không khí, uống rượu thì không được bỏ sót
một giọt nào.
"Nào nào, anh em uống nhiều vào, tối nay tôi còn phải tăng ca, không uống chút
rượu không làm việc nổi!" Trần Trác là người giữ không khí trong bốn người,
bình thường trong nhóm chat cũng là người ồn ào nhất.
Anh ta là người địa phương Giang Thành, điều kiện gia đình và bản thân đều
không tệ, hiện đang làm nhà sản xuất ở một công ty game, tư duy của anh ta khá
linh hoạt, thường thích thảo luận với họ để lấy một số cảm hứng sáng tạo.
"Trùng hợp ghê, hôm nay tôi cũng tăng ca, nào! Cạn một ly!" Doãn Sam chạm
cốc với Trần Trác.
"Hai người cẩn thận kẻo uống say rồi viết code tào lao, tới ma mà cũng đọc
không hiểu." Cố Ngộ là người tương đối kiềm chế và lý trí nhất trong bốn
người, ba người còn lại thường uống say mất kiểm soát, lần nào Cố Ngộ cũng
đều là người dọn dẹp tàn cuộc cho bọn họ.
"Không sao đâu, ông chủ chúng tôi là người ngoài ngành haha, dù tôi có viết tào
lao ông ta cũng không hiểu đâu." Trần Trác vừa nói vừa vỗ bàn cười lớn.
Chủ đề thảo luận của bốn người khi ở cùng nhau chủ yếu là công việc và cuộc
sống.
Cả bốn người họ đều đã gần ba mươi tuổi, ngoại trừ Trần Trác có vài mối tình
ra, thì ba người còn lại đều độc thân từ trong trứng, gia đình Trần Trác đã giới
thiệu vài người nhưng đều không hợp lắm, nên hiện tại cũng vẫn độc thân.
Ngay cả đàn ông, lớn tuổi rồi thì vẫn thấy lo lo.
Trần Trác uống hết một chai bia rồi nói: "Mấy ngày nữa tôi phải đi dự họp lớp
cấp ba, nữ thần thời cấp ba của tôi cũng đi, nghe nói cô ấy vẫn còn độc thân,
anh em, các cậu nói coi, có phải mùa xuân của tôi sắp đến rồi không?"
Ba người còn lại nâng ly rượu lên, rất ăn ý nói: "Vậy chúc mừng trước, bọn tôi
sẽ chờ ăn cỗ.”
Trần Trác cười cười nói: "Thôi thôi thôi, nói vậy là tôi tin thật đó. Nói thật đi,
theo các cậu thì phụ nữ bây giờ thích kiểu đàn ông như thế nào?"
"Còn phải nói nữa sao?" Doãn Sam vỗ vai Cố Ngộ bên cạnh: "Chắc chắn là kiểu
như Cố Ngộ đây này, đẹp trai, thông minh lại còn có cơ bụng nữa." Nói rồi anh
ấy đưa tay về phía bụng Cố Ngộ.
Khóe miệng Cố Ngộ giật giật, gạt tay anh ấy ra: "Lượn đi."
"Đừng ngại, tôi có nói sai đâu. Hồi đại học ấy, ngày nào cũng có một đống gái
tỏ tình với cậu, tường tỏ tình dán đầy tên cậu rồi kia kìa." Doãn Sam nói.
"Đúng đúng đúng." Trần Trác tiếp lời: "Lúc đó thậm chí có không ít cô gái tìm
tôi, nhờ tôi chuyển quà gì đó, lúc đầu tôi còn tưởng mấy cổ để ý tôi, ai ngờ tất
cả đều là để theo đuổi Cố Ngộ."
Doãn Sam: "Phải đấy, ngày nào họ mong được tình cờ gặp Cố Ngộ."
Trần Trác: "Ồ, còn vần nữa à?! Skr~"
Hai người nhìn nhau đầy ăn ý rồi cụng ly.
Cố Ngộ lắc đầu bất lực: "Chuyện xưa không đáng nhắc lại."
"Sao thế? Bây giờ không còn ai theo đuổi cậu nữa à? Tôi không tin!" Mặt Trần
Trác như kiểu "Đừng hòng lừa tôi".
Cố Ngộ xoa xoa cằm và má, cảm thán: "Đúng vậy, tuổi tác lớn rồi, vóc dáng và
làn da đều không bằng trước kia."
"Đừng nghe cậu ta nói bậy, mấy ngày trước đi ăn cơm với cậu ta, có tận hai cô
gái tới làm quen xin WeChat cậu ta đấy." Doãn Sam lập tức vạch trần.
Cố Ngộ không cảm xúc đá Doãn Sam một cái, ra hiệu muốn bỏ qua chủ đề này.
Doãn Sam cố tình không hiểu ý, vạch trần ngay tại chỗ: "Cậu đá tôi làm gì?!"
"Không có gì.” Cố Ngộ thấy mục đích thất bại, buông xuôi ngả người ra sau tựa
vào ghế, uể oải nói: "Chân dài hơn 1m8 không biết để đâu."
"Chậc chậc chậc." Trần Trác vừa lắc đầu vừa cảm thán: "Ghen tị quá, nếu tôi có
điều kiện như Cố Ngộ, chắc chắn tôi sẽ đi làm tiểu bạch long, mỗi ngày thay
một cô bạn gái, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi."
"Có gì sướng đâu.” Cố Ngộ cười khổ: "Đôi khi cũng gặp không ít phiền phức..."
"Ôi, tôi cũng muốn có những phiền phức như vậy!" Trần Trác ngửa mặt lên trời
than thở: "Trời ơi, xin hãy ban cho tôi những phiền phức như thế đi mà!"
Thực ra Cố Ngộ không thích nói về chủ đề này lắm, nhưng thấy mấy người kia
đều rất hứng thú nói.
Nên anh cũng đành bất đắc dĩ nói đùa cùng họ.
Rượu qua tứ tuần, ăn no uống đủ, hiếm khi ở nhà nên bốn người dọn dẹp đồ đạc
rồi bày mạt chược ra bắt đầu đánh.
Bọn họ chơi mạt chược thường không ăn tiền, chơi khá tùy ý.
Nhân lúc Cố Ngộ đang xếp mạt chược, Trần Trác sáp lại gần, tay vắt qua vai
anh, cả người dựa hẳn vào: "Cố Ngộ, tôi nói thật với cậu nhé, cả đời này Trần
Trác tôi không phục ai, chỉ phục mỗi cậu, phục như Đông Hải vậy!"
Cố Ngộ kéo dài giọng: "Thành ngữ này dùng như vậy đúng không?"
"Đừng để ý mấy chi tiết này.” Trần Trác vẫy tay, dùng sức chọc chọc vai anh:
"Cố Ngộ, sao được nhiều phụ nữ thích mà cậu vẫn giữ tâm trong sạch không
động lòng chút nào được hay vậy?"
"Cậu đang khen tôi đấy à...?"
"Tất nhiên rồi~" Trần Trác bắt chước giọng nói của một nữ diễn viên nào đó, rồi
chuyển sang một nữ diễn viên khác: "Cố Ngộ, cậu là thần tượng của tôi đó."
Cố Ngộ rút một quân bài rồi đánh ra: "Không đến mức đó đâu, đừng nói như thể
tôi là hòa thượng vậy.”
"Phỗng!" Sau khi rút ra hai lá bài, Doãn Sam hô lên, sau thu một lá bài giống
hệt trên bàn về: "Đúng vậy, không đến nỗi, người ta vẫn xem phim AV bình
thường mà?!"
"Cậu biết cả chuyện này sao?" Trần Trác cất giọng, ngạc nhiên nói.
"Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao, nếu chưa từng xem thì còn là đàn
ông nữa không?!" Doãn Sam cũng đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng bừa bãi.
"Các cậu có thể nghiêm túc một chút không." Cố Ngộ bất lực: "Sao cứ uống
rượu vào là thích bàn về những chủ đề nhạy cảm này thế."
Dù sao Trần Trác cũng đã say, không sợ nói bậy nữa, trực tiếp hỏi thẳng: "Này,
nói thật đi, cậu đã từng thích con gái chưa? Đừng nói là cậu thích con trai
nhé?!" Nói xong vội anh ta che ngực mình lại: "Vậy thì tôi phải đề phòng cậu."
Cố Ngộ cúi đầu, tay nghịch ly rượu: "Cậu yên tâm, tôi chắc chắn là mình không
thích đàn ông."
Trần Trác: "Vậy còn con gái thì sao? Cậu đã từng thích con gái chưa?"
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc về câu hỏi này.
Có vẻ như từ nhỏ đến lớn, anh thực sự chưa từng có cảm xúc có thể gọi là
"Thích" đối với một cô gái nào.
Anh vừa định trả lời thì Trần Trác lại hỏi tiếp một câu: "Lần cậu rung động gần
đây nhất là khi nào?"
"Rung động?" Cố Ngộ ngừng tay, nheo mắt lại: "Định nghĩa rung động là gì?"
Doãn Sam giải thích: "Chính là cảm giác tim cậu "Thót" một cái, như thể bỏ lỡ
một nhịp vậy."
Cố Ngộ hồi tưởng lại.
Anh thực sự nhớ ra một giọng nói phù hợp với mô tả này.
Vừa nũng nịu vừa ngọt ngào, khoảnh khắc Cố Ngộ nghe thấy, toàn thân anh
bỗng như bị điện giật.
Thậm chí bây giờ nhớ lại, anh vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Khó có thể che giấu nụ cười sắp bật ra, khoảnh khắc Cố Ngộ cúi mắt xuống,
ngay cả đuôi mắt cũng nhuốm màu đào: "Có lẽ là khi có người gọi tôi là "Chồng"
đấy."
"Đệt! Tôi còn chưa có bạn gái, cậu đã được gọi là chồng rồi?" Trần Trác đấm
mạnh xuống bàn.
"Chuyện gì vậy? Không phải nói là không có bạn gái sao? Hay là cậu đã lén lút
đăng ký kết hôn rồi?" Mặt Doãn Sam như kiểu đang hỏi tội.
"Không phải, người ta gọi nhầm người thôi." Cố Ngộ tóm tắt ngắn gọn, nhạt
nhẽo nói: "Không phải gọi tôi."
"Trời, vậy là cậu rung động với người phụ nữ đã có chồng à?" Trần Trác nâng
giọng gào lên.
Cố Ngộ đùa cợt đánh một lá bài ra và nói: "Tôi cũng biết không nên rung động
mà, nhưng người ta gọi tôi là chồng đấy."
Trần Trác bị chọc trúng điểm cười, cả người cười đến nỗi rượu trong tay đổ
tung tóe khắp nơi, làm ướt cả người Cố Ngộ.
Cố Ngộ lập tức lấy khăn giấy thấm khô nước trên quần áo, nhưng vì là rượu
vang đỏ, màu quá đậm và rõ ràng, lại còn là chất liệu rất khó tẩy màu, chiếc áo
này xem như bỏ rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi." Lúc này Trần Trác mới tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi.
"Không sao, áo trắng vốn dễ bị thế này mà." Mặt Cố Ngộ rất bình tĩnh, như thể
gặp nhiều tình huống như vậy nhiều lần rồi, không lấy làm lạ.
Người nãy giờ vẫn không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện là Tiền Tư Châu
bỗng nói: "Nhưng tại sao cậu lại thích màu trắng dữ vậy, đồ trắng dễ bị bẩn
lắm."
"Cũng không có lý do đặc biệt gì... Chỉ là đơn thuần thích màu trắng thôi, với
lại thường ngày tôi lười mua quần áo, nên lần nào cũng mua những kiểu dáng
giống nhau." Thực ra Cố Ngộ là người có tính cách khá kiên định, một khi đã
thích thứ gì thì hoàn toàn không thích thay đổi.
Không phải là anh thực sự có chứng ám ảnh cưỡng chế phải mặc màu trắng, mà
là điều đó đã thành một thói quen, mỗi lần mua quần áo cùng một kiểu dáng
chắc chắn sẽ chọn màu trắng.
"Này anh bạn, tôi nghĩ cậu mặc đồ đen chắc chắn sẽ rất ngầu!" Trần Trác
nghiêm túc nhìn anh từ trên xuống dưới: "Thật đấy, cảm giác cậu mặc đồ đen sẽ
trông giống một ông chủ quyền lực ấy, hãy tin vào con mắt của tôi đi."
"Được thôi." Cố Ngộ đáp lại một cách qua loa.
Trần Trác nhìn vào số bài trước mặt Cố Ngộ, đếm rồi nói: "Cố Ngộ, sao cậu lại
"Tướng công" nữa rồi."
"Tướng công" là một thuật ngữ trong mạt chược, chỉ việc thiếu hoặc thừa một
quân bài.
Và thông thường, người chơi bị "Tướng công" sẽ phải rút một quân và đánh
một quân cho đến khi kết thúc, không thể thắng ván bài được nữa.
Mặc dù Cố Ngộ rất thông minh ở những lĩnh vực khác, nhưng dường như anh
luôn là một "Hố đen" trong trò mạt chược, hầu như lần nào chơi cũng bị tướng
công.
Có lẽ là do anh không tập trung vào việc đánh bài, một là quên đánh sau khi rút
bài, hai là quên rút sau khi đánh, thành ra bài luôn thừa một quân hoặc thiếu
một quân.
"Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của tôi, Cố Ngộ lại tướng công rồi!"
Doãn Sam vỗ bàn.
Cố Ngộ rất tùy ý úp những quân bài trước mặt mình xuống, lắc đầu: "Được rồi,
lần sau tôi mời các cậu ăn cơm."
"Đừng mời bọn tôi ăn cơm nữa, phạt cái gì khác đi." Trần Trác nhìn vào quần
áo của anh rồi nói: "Hay là bắt đầu từ ngày mai, cậu mặc đồ đen trong một
tháng đi, được không?"
"Được." Cố Ngộ chấp nhận đề nghị của Doãn Sam: "Cá cược phải chấp nhận
kết quả."
"Mỗi ngày đều phải chụp ảnh check-in đấy nhé!"
Cố Ngộ cười khổ: "Được..."
Từ ngày hôm sau, Cố Ngộ thực sự đổi sang một bộ đồ đen từ đầu tới chân, quả
thật trông có vẻ hơi khác so với bình thường.
Lúc Cố Ngộ mặc đồ trắng, trông anh rất giống cậu học sinh trong các tiểu
thuyết thanh xuân vườn trường, tóc nửa dài nửa ngắn, có một ít tóc mái rối
trước trán, nhưng vẫn để lộ phần lớn trán.
Mặc dù đường nét gương mặt vẫn còn nét thanh niên, nhưng do đường hàm
chắc khỏe, sống mũi cao, nên có cảm giác như một công tử lạnh lùng quý phái.
Sau bữa trưa vào hôm thứ tư, anh xuống tầng trệt của công ty để mua một cốc
cà phê tại Starbucks.
Cố Ngộ rất thích uống cà phê, thích đến mức không uống một ngày thôi là đã
thấy khó chịu trong người.
Trong lúc xếp hàng chờ cà phê, Cố Ngộ kiểm tra tin nhắn trên điện thoại và phát
hiện mình đã bị tag.
Cả buổi sáng anh hầu như không nhìn điện thoại, trong nhóm chat [503] đã có
gần một trăm tin nhắn rồi.
Ngón tay Cố Ngộ lướt nhanh trên màn hình, đọc lướt qua một lượt.
Cũng chẳng có nội dung gì cụ thể, chủ yếu là nói về trận bóng tối qua.
Còn về tin nhắn tag anh là do Doãn Sam gửi.
Doãn Sam: [@Cố Ngộ sao cả sáng không thấy động tĩnh gì vậy?]
Bên dưới, Trần Trác trả lời.
Trần Trác: [Chắc đang nghĩ về người phụ nữ có chồng đấy.]
Cố Ngộ cười, gõ vài chữ vào khung chat: Mấy cậu nghiện cái meme này rồi à.
Anh chưa kịp gửi đi thì bỗng nghe thấy giọng một cô gái đang gọi món ở quầy.
"Một bánh mì kẹp thịt gà panini, cảm ơn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Ngộ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, ánh nắng hôn lên xương mày của anh, tạo ra những bóng đổ đẹp
mắt trên gương mặt.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của cô gái, khuôn mặt nghiêng của cô nhỏ
nhắn tinh khôi, tóc búi tròn cao, trên đầu có một phụ kiện hình quả chanh. Mặc
dù không trang điểm, nhưng cô vẫn toát lên vẻ xinh đẹp thanh tao.
Tin nhắn đã soạn xong nhưng vẫn chưa được gửi đi, thanh chat màu xanh lá cứ
nhấp nháy như nhịp đập của trái tim.
Starbucks khá đông người, nhưng hầu hết đều cúi đầu nhìn điện thoại.
Thang Ninh cứ cảm thấy có một ánh mắt trong đám đông đang nhìn chằm chằm
vào mình.
Cô từ từ quay đầu, tìm kiếm ánh nhìn đó.
Nhưng ngay khi cô quay đầu, Cố Ngộ lập tức cúi mắt xuống, giả vờ nhìn điện
thoại.
Thang Ninh nhanh chóng quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở Cố Ngộ
thêm 0.1 giây.
Bởi vì anh quá nổi bật trong đám đông.
Một thân đồ đen, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh.
Dù đang cúi đầu, vẫn có thể cảm nhận được những đường nét rất tiêu chuẩn trên
gương mặt anh.
Anh đứng đó, tuy dáng vẻ có vẻ hơi uể oải, nhưng cái khí chất quý phái từ trong
xương tủy ấy hoàn toàn không thể giấu được.
Nhưng Thang Ninh không nghĩ nhiều, lấy đồ ăn của mình rồi đi.
Sau khi thấy Thang Ninh rời đi qua khóe mắt, Cố Ngộ bấm nút quay lại nhiều
lần, xóa hết những gì vừa gõ và soạn lại.
Cố Ngộ: [Hình như tôi có vô tình nghĩ tới chút xíu xiu]
Trần Trác: [Đồ cầm thú!!!!!!]
Cố Ngộ cầm cà phê lên, khi đi qua quầy, anh liếc nhìn bánh mì kẹp thịt gà
panini trong tủ kính, khóe miệng nở một nụ cười.
Hết cách rồi, ai bảo giọng nói giống quá làm gì?
Cũng khó trách anh vô tình nghĩ tới chút xíu xiu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");