(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); May mà cô bé này có cách suy nghĩ khác người bình thường, Cố Ngộ tạm thời
thoát được vài kiếp nạn.
"Nhưng mà anh cũng gần 30 rồi phải không, đã đến lúc nên yêu đương nghiêm
túc rồi, không thể cứ đùa giỡn mãi được!" Cố Lê đột nhiên biến thành người chỉ
đạo nhân sinh.
"Sinh nhật anh chưa đến, hiện giờ mới 28 tuổi thôi, cảm ơn." Cố Ngộ đính
chính.
"Ôi, dù sao cũng sắp thành ông chú rồi, tóm lại là, anh nên có một mối quan hệ
nghiêm túc đi, em thấy bạn gái hiện tại của anh cũng khá tốt đấy, bây giờ những
cô gái rộng lượng và tính tình tốt không nhiều đâu, anh phải biết trân trọng!"
"Đừng nói nhiều nữa!" Cố Ngộ đưa cô ấy đến dưới tòa nhà rồi dừng xe: "Em về
trước đi, anh còn phải quay lại hẹn hò tiếp."
Cố Lê xuống xe, đi được vài bước rồi lại quay về, thò đầu vào cửa sổ xe đã hạ
xuống, xòe tay về phía Cố Ngộ: "Có ảnh chị ấy không? Em muốn xem!"
"Không cho." Cố Ngộ lạnh lùng từ chối.
"Hừ! Keo kiệt!" Cố Lê chu môi tỏ vẻ giận dỗi.
"Em cũng đâu có cho anh xem ảnh vợ em đâu." Cố Ngộ nhướng mày, vẻ mặt
thiếu đánh.
Cố Lê: "Em thật sự không có, chứ không phải cố ý không cho anh xem!"
"Vậy anh cũng không có thật." Cố Ngộ nhún vai.
"Sao anh không có ảnh bạn gái được?" Cố Lê không tin, cố tình dùng chiêu kích
tướng: "Không dám cho người khác xem chứ gì!”
"Yên tâm đi! Rất đáng để cho người khác nhìn, đẹp người đẹp nết, lại còn
36D!"
"Lưu manh!!" Cố Lê giậm chân rồi quay người bỏ đi.
Cố Ngộ nhìn bóng lưng cô ấy, không nhịn được cười thành tiếng.
-
"Vậy tôi chính là cô nàng 36D đó á hả?" Doãn Sam cười hì hì nhìn Cố Ngộ.
Doãn Sam là bạn cùng phòng đại học của Cố Ngộ, vì xếp hạng thứ ba trong ký
túc xá, cộng thêm đồng âm của tên, nên mọi người đều gọi anh ấy là Tiểu Tam.
Anh ấy có thân hình mập mạp, vậy nên ngực khá... Phồng, bạn bè vẫn thường
hay trêu ngực anh ấy là 36D, vừa rồi khi Cố Lê hỏi, Cố Ngộ cũng không suy
nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra.
Cố Ngộ đặt chìa khóa xe và điện thoại lên bàn, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: "Xin lỗi,
đang ăn dở thì bỏ cậu ở đây."
"Không sao đâu, đón em gái quan trọng hơn." Doãn Sam nói: "Hơn nữa vốn dĩ
hôm nay là tôi có việc phiền cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết thủ tục lúc
nãy."
"Chuyện nhỏ, anh em với nhau có gì phải khách sáo." Cố Ngộ cảm thấy hơi
khát, cầm nửa cốc trà còn lại trên bàn uống hết.
Doãn Sam dừng lại hai giây nhìn Cố Ngộ: "Lần nào cũng lấy tôi ra làm cớ, sao
vậy? Vẫn không muốn gia đình giới thiệu đối tượng à?"
Cố Ngộ bất đắc dĩ xoay xoay cái cốc đã rỗng trước mặt: "Đúng vậy, trước đây
tôi chỉ lỡ miệng nói một lần là độc thân, mẹ tôi lập tức giới thiệu cho tôi hơn
chục cô, làm tôi có cảm giác mình như nhân viên tổng đài vậy."
"Mẹ cậu cũng thật là, điều kiện của cậu tốt như vậy, còn lo cậu không tìm được
bạn gái ư?" Doãn Sam nhíu mày: "Không giống như tôi, béo thế này, rất khó
tìm đối tượng."
Mi mắt Cố Ngộ động đậy: "Chuyện này phải tùy duyên, tôi không muốn phải
tìm đối tượng để yêu đương, mối tình thực sự tốt đẹp chính là gặp được một
người khiến cậu có cảm xúc muốn yêu đương với người đó.”
Mắt Doãn Sam sáng lên, hỏi: "Xung quanh cậu có nhiều cô gái xinh đẹp thích
cậu như vậy, chẳng lẽ cậu chưa từng muốn hẹn hò với ai sao?"
Đột nhiên Cố Ngộ ngừng xoay cốc, ngả người ra sau ghế, lười biếng nói: "Tạm
thời tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó."
"Cũng phải! Bây giờ là thời điểm quan trọng để phấn đấu làm việc, không thể bị
tình cảm nam nữ ảnh hưởng." Doãn Sam cụng ly với Cố Ngộ: "Nhưng lâu rồi
anh em mình không gặp nhau, hay là cuối tuần này tụ tập đi?"
"Được, cuối tuần tôi rảnh."
"Tôi biết một nhà hàng mới mở rất ngon, hình như còn được một sao Michelin,
chúng ta đi thử nhé."
Cố Ngộ định đồng ý ngay, nhưng đột nhiên anh nhớ lại lời Cố Lê nói trên xe lúc
nãy.
Họ là những người bạn khá thân thiết cùng ký túc xá thời đại học, vì học chuyên
ngành máy tính nên sau khi tốt nghiệp đều làm việc trong các công ty internet.
Làm việc được vài năm, ai cũng khá thành công, đều là cấp quản lý trung cao
cấp ở các công ty internet lớn.
Cố Ngộ biết Doãn Sam và một người bạn cùng phòng khác có điều kiện gia
đình khá tốt, còn lại một người tuy không nói nhiều về gia cảnh, nhưng có thể
cảm nhận được là không giàu có lắm.
Trước đây khi tụ tập Cố Ngộ chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, nhưng như
Cố Lê đã nói, có thể với một số người, những buổi tụ tập tiêu xài nhiều như vậy
là một gánh nặng.
"Hay là… Chúng ta ăn lẩu ở nhà đi, vui hơn." Cố Ngộ nói: "Nhưng mà bình
nóng lạnh nhà tôi hỏng rồi, phải đến cuối tuần mới sửa được, mấy ngày nay tôi
còn phải ở nhà ba mẹ."
"Được thôi, vậy đến nhà tôi đi, vừa hay tôi mới mua PS5, chúng ta có thể chơi
chung."
Cố Ngộ gật đầu: "Được, vậy để tôi nhắn cho mọi người trong nhóm nhé.
Cố Ngộ mở điện thoại, tìm một nhóm tên là [503] trong một đống nhóm công
việc, đó là số phòng ký túc xá của họ thời đại học.
Cố Ngộ: [Cuối tuần tụ tập nhé, đến nhà @Tiểu Tam ăn lẩu]
Trần Trác: [Chốt!]
Tiền Tư Châu: [Ok! Lâu rồi không gặp, nhớ anh em quá.]
Doãn Sam thấy tin nhắn, không nhịn được cười: "Sao mọi người đều dùng tên
thật, chỉ có tôi là Tiểu Tam, nghe kỳ cục quá."
"Đó là biệt danh thân mật dành cho cậu đấy." Cố Ngộ cầm chìa khóa lên:
"Không còn sớm nữa, tôi về nhà đây, cuối tuần gặp nhé."
"Ừm, cuối tuần gặp."
Khi Cố Ngộ về đến nhà, Cố Lê đang nằm trên ghế sofa vừa đắp mặt nạ vừa
nhắn tin. Cố Ngộ liếc nhìn cô ấy, hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"
"Tỉnh lâu rồi." Cố Lê kéo dài giọng nói: "À mà anh, anh làm việc ở khu bảo
thuế phải không?"
Cố Ngộ lơ đãng trả lời: "Phải, sao vậy?"
"À, vậy công việc của anh có thường tăng ca nhiều không?”
"Cũng bình thường thôi, không bắt buộc lắm, miễn là hiệu suất công việc đủ
cao thì không cần thiết." Cố Ngộ rót một ly nước, gõ nhẹ hai cái lên cốc: "Sao
vậy? Sao đột nhiên quan tâm anh thế?"
"Không có gì, hỏi cho vui thôi." Cố Lê đáp qua loa, tiếp tục nhắn tin trên điện
thoại.
Cố Ngộ ngửi thấy mùi âm mưu.
Biết Thang Ninh sắp đi công tác, Cố Lê còn lo lắng hơn cả cô.
Một là lo cô đến môi trường mới không quen hoặc bị bắt nạt, hai là có chút
phấn khích, vì khu bảo thuế phần lớn là các công ty công nghệ internet, là nơi
có nhiều nam ít nữ.
Tuy miệng gọi nhau là vợ chồng, nhưng đối với chuyện tình cảm của Thang
Ninh, Cố Lê lại mang thái độ như một người mẹ già lo con mình ế.
Luôn có một sự lo lắng kiểu "Con gái nhà tôi tốt như vậy sao không ai nhìn
thấy, các anh có mù không?".
Sau khi Thang Ninh đến TL, mỗi ngày cô ấy đều yêu cầu Thang Ninh báo cáo
những gì đã nghe đã thấy, thám thính thử cái câu "Mật độ trai đẹp ở khu bảo
thuế rất cao" là có thật không.
Mặc dù Thang Ninh cũng nghiêm túc thỏa mãn mọi tò mò của Cố Lê, nhưng
suy nghĩ của cô đơn giản hơn nhiều, cô đến đó chỉ để làm việc.
TL được coi là một trong những công ty internet hàng đầu trong nước, tất nhiên
người ưu tú ở khắp mọi nơi.
Một tòa nhà có đến hơn chục tầng đều là của công ty họ, trụ sở chính ở thành
phố khác, đây chỉ là một chi nhánh, quy mô này có thể nói là số một số hai rồi.
TL có cách sắp xếp rất độc đáo về vị trí các phòng ban trong tòa nhà.
Càng xuống dưới càng là những bộ phận cốt lõi và quản lý cấp cao, nghe nói
khi thiết kế là để giúp họ giảm thời gian lãng phí cho việc đi thang máy.
Phòng pháp chế nơi Thang Ninh làm việc ở tầng 12. Tầng này còn có phòng
quan hệ công chúng và một số phòng ban hành chính, phần lớn là nữ giới, môi
trường làm việc không khác nhiều so với ở văn phòng luật sư.
Nơi duy nhất có cơ hội gặp nhiều đàn ông là ở căng tin công ty.
Tuy nhiên, có lẽ vì đa số đều là lập trình viên, nên trang phục tiêu chuẩn ở đây
là áo sơ mi kẻ caro, cộng kính cộng trán hói cao.
Không có bữa tiệc thị giác toàn mỹ nam như Cố Lê tưởng tượng.
Thang Ninh trung thực báo cáo cho Cố Lê, nhưng Cố Lê không tin, luôn nghĩ
rằng những người ưu tú trong ngành internet ít nhiều cũng phải giống như Cố
Ngộ, nên cô ấy lại bảo Thang Ninh quan sát kỹ hơn.
Thang Ninh hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, dù sao cũng là đi công tác
ở công ty người ta, không thể làm như đi xem mắt đàn ông được, sẽ làm mất
danh tiếng của văn phòng luật sư mình.
Mặc dù làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối, nhưng nhịp độ làm việc ở đây vẫn
có chút khác so với văn phòng luật sư.
Vì công ty khá xa nên có xe buýt riêng, mỗi ngày xe buýt khởi hành đúng 6 giờ
10 phút, nên nhiều người vừa đến 6 giờ là đã xách túi đi ngay, người ở lại tăng
ca không nhiều như cô tưởng tượng.
Mỗi ngày sau giờ làm, Thang Ninh đều đợi thêm một tiếng nữa mới về, vì ngoài
công việc hàng ngày, cô còn có một phần dự án của văn phòng luật sư cần phải
theo dõi.
Cô rất thích cảm giác làm việc trong văn phòng yên tĩnh, tập trung hơn so với
làm việc ở nhà.
Tối thứ sáu, mọi người dường như càng không muốn ở lại công ty, mới 7 giờ
mà cả văn phòng hầu như chẳng còn ai.
Ban đêm vẫn có chút lạnh lẽo, Thang Ninh cũng không định ở lại lâu, thu dọn
đồ đạc rồi đi.
Mấy ngày nay thời tiết đột ngột lạnh xuống, khiến cô không kịp thích ứng.
Khi vào thang máy, Thang Ninh cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, định uống một
chút nước hoa đại hồng trong bình giữ nhiệt cho thông cổ họng.
Thang máy dừng lại ở tầng 3, kèm theo tiếng "Đinh", cửa thang máy từ từ mở
ra.
Đây là lần đầu tiên Thang Ninh thấy có người vào thang máy từ tầng thấp.
Các sếp ở ba tầng dưới thường không xuất hiện trong giờ làm việc, vào giờ ăn
cơm, có lẽ là do họ chê đợi thang máy quá mất thời gian và đông đúc, nên đa số
đều đi cầu thang bộ.
Nhưng nếu muốn xuống bãi đỗ xe ngầm, thì chỉ có thể đi thang máy.
Vì vậy, chỉ có giờ này mới có thể gặp người từ ba tầng dưới trong thang máy.
Khi người đó bước vào, Thang Ninh đang cúi đầu mở bình giữ nhiệt, không
nhìn thấy mặt người đó.
Cô chỉ thoáng thấy người đàn ông này rất cao, mặc một chiếc áo khoác dài đến
đầu gối, khi người nọ xoay người, vạt áo khoác đung đưa, lập tức tỏa ra một
mùi hương thanh khiết, pha lẫn hương gỗ nhẹ nhàng, như gỗ đàn hương nở rộ
trong bầu không khí ẩm ướt của rừng nhiệt đới.
Từ bước đi thong thả của người đàn ông, cô có thể cảm nhận được một bầu
không khí kết hợp giữa sự cao quý và tự do.
Người đó khẽ giơ tay, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng bấm vào
nút tầng hầm B, tay kia thì đang cầm điện thoại, có vẻ đang gọi điện.
Thang Ninh không biết người này là ai, chỉ cảm thấy có thể là người làm việc ở
tầng 3, chắc chắn là nhân vật quan trọng của công ty, cô cũng không hiểu tại sao
đột nhiên lại bị bầu không khí của người đó làm cho choáng ngợp, không dám
thở mạnh.
Để che giấu cảm xúc lo lắng và ngượng ngùng, cô ngẩng cằm uống một ngụm
nước để xoa dịu cảm giác ngột ngạt.
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại hai người.
Có vẻ cuộc gọi của người đàn ông đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến
âm thanh mơ hồ không nghe rõ.
"Ngày mai anh không về nhà ăn cơm."
Giọng người đàn ông rất dễ nghe, như làn gió nhẹ nhàng bên bờ biển mùa hè,
khi lướt qua má khiến tâm hồn trở nên trong trẻo.
Ngừng nửa giây, anh lại lên tiếng, giọng mang chút mệt mỏi: "Anh đến nhà Tiểu
Tam ăn cơm."
"Khụ khụ... Khụ..." Thang Ninh đang uống nước, nghe vậy thì sặc, suýt phun
hết nước ra từ lỗ mũi.
May mắn lúc này thang máy đã đến tầng 1, ngay khi cửa vừa mở, Thang Ninh
liền vội vàng chạy ra khỏi thang máy.
Cố Ngộ trong thang máy nhìn thấy bóng dáng chạy thụt mạng của cô gái, đột
nhiên nhận ra, cách gọi này có lẽ đã bị hiểu lầm mất rồi...
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao anh bỗng có một xúc động muốn đuổi
theo giải thích.
Nhưng đã quá muộn, lúc này cửa thang máy đã từ từ đóng lại, mãi đến khi
không còn nhìn thấy cô gái đó qua khe hở Cố Ngộ mới dời mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");