(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thang Ninh lấy lại tinh thần chuẩn bị tiếp tục hoàn thành công việc, lúc này
chân cô đột nhiên bị một thứ mềm mềm cọ cọ.
Cô cúi xuống thì thấy một con chó, đột nhiên nhớ ra nếu đi công tác nhiều ngày.
Vậy thì chú chó phải làm sao đây.
Vì tối ngày mai đã phải đi rồi, bây giờ liên hệ với các cửa hàng thú cưng thông
thường cũng chưa chắc đã sắp xếp kịp.
Thang Ninh lập tức nghĩ đến Cố Lê.
Cô nhớ hình như trước đây Cố Lê có nhắc qua, nói rằng nếu sau này cô đi công
tác thì có thể gửi chó ở nhà họ.
Cô lập tức nhắn tin cho Cố Lê, Cố Lê đồng ý ngay.
Hai người hẹn gặp nhau vào trưa hôm sau.
Thang Ninh đặt chú chó vào một cái lồng rồi bắt taxi đến dưới nhà Cố Lê.
Cố Lê đã đợi sẵn từ lâu.
Thang Ninh bàn giao xong một số thứ, Cố Lê nghe không hiểu liền mở máy ghi
âm: "Cậu nói vào điện thoại đi, tớ sợ tớ nghe không hiểu."
"À cái này chủ yếu là thức ăn cho chó mà nó ăn hàng ngày, một ngày cho ăn hai
bữa là được, liều lượng gì đều có ghi trên bao bì, nhưng nó khá tham ăn, thỉnh
thoảng tớ có chuẩn bị thêm ức gà cho nó ăn, rồi đây là đồ chơi mà nó thích nhất,
cậu chỉ cần ném ở đó là được, nó sẽ tự chơi, nó không quá dính người, nhưng
thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng, khi cậu làm việc hoặc xem tivi thì bế nó lên đùi,
thỉnh thoảng vuốt ve nó là được rồi, mùa đông nó rất ấm, rất thoải mái, bên
trong còn có một chai sữa tắm, một tuần tắm một lần, rồi nó sẽ tự đi vệ sinh, cậu
chỉ cần đặt một tấm lót ở chỗ trống trong phòng tắm là được, không cần dắt đi
dạo, bình thường tớ cũng rất bận không có thời gian dắt đi dạo, cậu cứ cho nó ở
trong một phòng không cho ra ngoài cũng được, nó rất ngoan."
Khi Thang Ninh nói những lời này, chú chó như cảm nhận được điều gì đó, nức
nở luyến tiếc.
Thang Ninh lập tức xót xa vô cùng, cô vuốt ve nó, giọng lập tức trở nên mềm
mại dịu dàng: "Bé cưng ngoan nha, không phải mẹ không cần con nữa đâu, vì
mẹ phải đi công tác nên để con ở nhà mẹ nuôi vài ngày thôi, khi nào xong việc
mẹ sẽ đến đón con về nhà ngay, được không?"
Chú chó dường như đã hiểu, đáng thương "Ư" một tiếng.
"Yên tâm đi, mẹ nuôi sẽ không bắt nạt con đâu." Cố Lê đón lấy cái lồng đựng
chó, cho đến khi Thang Ninh đi rồi mới phát hiện ra máy ghi âm vẫn chưa tắt.
Cố Lê cứ đứng dưới tầng nhà mình mãi không lên lầu, cô gọi điện cho Cố Ngộ.
Đối phương vừa bắt máy, cô ấy lập tức lo lắng nói: "Hỏng rồi, mau về nhà đi
anh! Có chuyện khẩn cấp!"
Dù Cố Ngộ hỏi thế nào Cố Lê cũng không nói lý do, chỉ liên tục gọi anh mau về
nhà, nói là có chuyện không hay.
Cố Ngộ thật sự tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, gần như là phóng xe quá tốc
độ để chạy một mạch về nhà.
Khi về đến dưới nhà, anh thấy Cố Lê đang ngồi đó thoải mái chơi game.
Anh đóng cửa xe, thấy dáng vẻ Cố Lê trông cũng không giống như có chuyện gì
gấp, anh đút hai tay vào túi đi đến trước mặt cô ấy hỏi: "Chuyện gì?"
Cố Lê thậm chí không nhìn Cố Ngộ, trực tiếp chỉ tay vào cái lồng đựng chó bên
cạnh nói: "Đây, mới kiếm cho anh một con chó."
"???" Biểu cảm Cố Ngộ giờ như kiểu "Mày đang đùa anh à".
"À, không phải." Cố Lê tắt game trên điện thoại, giải thích: "Đây là chó của vợ
em, ngày mai cậu ấy bắt đầu đi công tác, nhờ em trông hộ."
"Vậy sao em lại ném cho anh?" Cố Ngộ không phục.
"Anh cũng biết là mẹ sợ chó mà." Cố Lê nói: "Nhưng em cũng không thể từ
chối vợ em, nếu không thì con chó này phải làm sao?"
Đạo lý thì Cố Ngộ đều hiểu.
Nhưng anh thật sự không hiểu tại sao mình phải dọn dẹp mớ bòng bong này.
Cố Lê nói: "Dù sao nhà anh cũng to, anh cứ nhốt nó trong phòng vệ sinh là
được, mỗi ngày tan làm dắt nó đi dạo, vừa hay anh cũng có thể rèn luyện thân
thể."
"Cảm ơn em nhé." Cố Ngộ trợn mắt: "Ngày nào anh cũng tập thể hình, không
cần em quan tâm."
Giọng điệu Cố Lê giống như lãnh đạo giao việc cho cấp dưới, còn vỗ vỗ vai Cố
Ngộ: "Chuyện này phải nhờ anh rồi, Tiểu Cố."
"Không có phép tắc gì hết!" Cố Ngộ dùng khớp ngón tay gõ vào đầu cô ấy:
"Đây là thái độ cầu xin người khác của em sao?”
"Bởi vì dù em không năn nỉ thì anh cũng sẽ không từ chối em đâu." Cố Lê nói
với vẻ đắc thắng.
"Tại sao?" Cố Ngộ nhướng mày nhìn cô ấy.
"Nhờ vào giác quan thứ sáu đó!" Cố Lê cũng không biết tại sao.
Nhưng cô ấy cảm thấy dường như lúc nào Cố Ngộ cũng miệng cứng nhưng lòng
mềm.
Có vẻ như những việc nhờ anh làm đến giờ chưa có việc nào thực sự bị từ chối.
Quả nhiên, lần này mặc dù Cố Ngộ tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng thân thể vẫn rất
thành thật đón lấy cái lồng đựng chó.
Anh liếc nhìn cái túi đựng thức ăn cho chó và đồ chơi rồi hỏi: "Cho ăn như thế
nào? Có gì cần đặc biệt lưu ý không?"
"À, em đã ghi âm lại rồi." Cố Lê gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Cố Ngộ rồi vẫy
tay với anh: "Cảm ơn anh nhé, yêu anh!"
Nói xong cô ấy nhảy nhót về nhà.
Cố Ngộ bất đắc dĩ nhìn con chó.
Sau khi đưa chó về nhà, việc đầu tiên Cố Ngộ làm là mở đoạn ghi âm mà Cố Lê
đã gửi.
Anh vừa kiểm tra đồ đạc vừa ghi lại những điểm chính mà Thang Ninh đã nói.
Thực ra chủ yếu là chuyện ăn uống và đi vệ sinh.
Trong đoạn ghi âm, Thang Ninh đã nói gần như rõ ràng hết rồi, Cố Ngộ nghe
thấy cô dừng lại một lúc, tưởng đã nói xong, ngón tay anh dừng lại trên nút tạm
dừng.
Không ngờ qua hai giây sau, anh nghe thấy giọng nói dịu dàng an ủi chó của cô.
Cố Ngộ dừng động tác lại, khi nghe cô nói chuyện, trong đầu anh tự động hiện
lên biểu cảm của cô.
Anh không nhịn được mà bật cười.
Cô gái này thật sự có hai bộ mặt.
Nhưng đây không phải là một cách nói mang tính chê bai.
Rõ ràng khi làm nũng trông cô đáng yêu như vậy, thế mà bình thường lại mang
hình tượng một người độc lập nghiện công việc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");