Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe Cố Lê gọi điện bảo Cố Ngộ đến, một cảm giác căng thẳng kỳ lạ dâng lên

trong lòng Thang Ninh, cô chưa kịp say rượu, giờ tỉnh hẳn luôn.

Cô vội vàng cầm túi đứng dậy, bỏ đi không ngoái đầu lại.

Hay nói đúng hơn là, cô đã chạy trốn.

Chuyện xấu hổ này ai gặp mới biết, nếu có thể, cô hy vọng cả đời này sẽ không

phải đối mặt với người làm mình xấu hổ ấy nữa.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn, đông va một cái tây đụng một cái của

Thang Ninh, Cố Lê không nhịn được cười ha hả.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thang Ninh lúng túng như vậy.

Khoảng hai mươi phút sau, xe của Cố Ngộ dừng lại bên đường.

Anh mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài là áo khoác cashmere màu đen, toàn

thân toát lên vẻ thanh nhã quý phái, xuất hiện ở quán lẩu cay có vẻ hơi không

hợp.

Anh đút hai tay vào túi, quét mắt một vòng, lập tức nhìn thấy Cố Lê đang cúi

đầu chơi điện thoại.

Cố Ngộ đi tới, thấy trước mặt cô ấy có hai cái bát không, ghế đối diện cũng

không có túi xách.

"Bạn em đâu?" Cố Ngộ cụp mắt nhìn Cố Lê.

Anh vốn định hỏi "Vợ em đâu", nhưng nghĩ lại đang ở nơi công cộng, thật sự

không phù hợp lắm.

"À, đi rồi." Cố Lê tắt điện thoại, cầm túi đứng dậy: "Người ta nghe anh sắp đến,

sợ quá nên trốn mất rồi."

Cố Lê không say lắm, chỉ là ngồi lâu quá, đột nhiên đứng dậy nên hơi lảo đảo.

Cô ấy loạng choạng lao về phía trước một chút, may mà Cố Ngộ nhanh tay nắm

được cánh tay cô ấy.

Anh nhíu mày: "Em uống bao nhiêu vậy?"

"Không nhiều, chỉ nhấm nháp thôi." Cố Lê nhăn mặt với anh: "Anh yên tâm đi,

khi ra ngoài bọn em đều rất tiết chế, sẽ không uống nhiều đâu."

Suốt đường đi, Cố Ngộ dìu cánh tay Cố Lê, để tránh cô ấy lảo đảo rồi ngã.

Sau khi lên xe, Cố Ngộ chuyên tâm lái xe, đến khi gặp đèn đỏ anh nhẹ nhàng

đạp phanh rồi ngả người ra sau, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lê ở ghế phụ: "Sau

này ít ăn mấy thực phẩm rác như lẩu cay đó đi."

Anh không muốn dùng giọng điệu của người lớn tuổi để lên mặt dạy đời, nhưng

vì lo cho sức khỏe của Cố Lê, nên anh chỉ có thể giả vờ thuận miệng nhắc nhở.

"Nhưng lẩu cay rẻ mà." Cố Lê vừa chơi trò xóa kẹo vừa lẩm bẩm.

Trên mặt Cố Ngộ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Kết hợp với tiếng "Unbelievable" từ trò chơi trong điện thoại, quả thật không

thể hợp hơn.

Không ngờ cả đời này còn có thể nghe được câu nói như vậy từ miệng con bé

được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ biết tiết kiệm như em gái anh, thật là

cảm động trời đất, thần tài nghe xong cũng phải khóc.

Có điều chuyện này hơi bất thường, anh lo gần đây Cố Lê gặp phải khó khăn gì

đó nên thăm dò hỏi: "Sao vậy? Gần đây không đủ tiền xài à?"

"Đủ chứ, không phải anh và ba mẹ vẫn cho em tiền tiêu vặt sao?" Lúc này Cố

Lê mới nhận ra Cố Ngộ đang hiểu lầm điều gì, cô ấy vội giải thích: "Ấy, anh

hiểu lầm rồi, không phải em muốn tiết kiệm, mà là vợ em."

"Vậy cũng không thể cứ ăn đồ ăn rác, lần sau ăn món ngon hơn đi, tìm anh báo

cáo chi phí là được." Cố Ngộ thả lỏng đôi mày, tiếp tục thong thả lái xe.

Cố Lê bỏ điện thoại xuống, nghiêng người nhìn Cố Ngộ, vẻ mặt dạy đời: "Em

nói này, IQ của anh cao như vậy, sao EQ lại thấp thế?"

"Hửm?" Cố Ngộ bận nhìn tình hình giao thông, không có thời gian để xem biểu

cảm của cô ấy, chỉ phát ra một âm tiết nhẹ bẫng.

"Chuyện ăn uống này, một là AA, hai là lần lượt mời nhau một bữa này bữa kia,

anh mời người ta ăn ngon, theo lẽ thì lần sau người ta sẽ mời anh lại một bữa

tương tự. Có gì khác với AA đâu?" Cố Lê lắc đầu: "Đàn ông các anh thật thô

lỗ..."

Nói thật, quan điểm này khiến Cố Ngộ khá bất ngờ, bình thường anh đi ăn với

bạn bè chưa bao giờ xem xét những điều này, mọi người đều thay phiên mời

khách hoặc nói trước là AA, đôi khi ai mời nhiều một bữa ít một bữa, ai mời ăn

ngon ai mời ăn dở cũng chẳng ai để trong lòng.

Anh nghĩ tất cả mọi người đều giống như mình, không để ý đến những chuyện

như vậy.

Nhưng có lẽ, chỉ có bản thân anh là không để tâm mà thôi.

Cố Lê có thể đoán được Cố Ngộ đang nghĩ gì từ phản ứng của anh, một người

đàn ông to xác như anh chắc chắn không thể nghĩ đến vấn đề sâu sắc như thế

này.

Cô ấy bắt đầu ra vẻ: "Anh, anh có bạn bè nào có hoàn cảnh gia đình bình

thường không?"

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có một người, gia đình thật sự khá khó

khăn."

"Vậy lần sau anh có thể quan sát thái độ và phản ứng của họ khi các anh bàn về

việc ăn uống. Thực ra em cũng nhận ra, những người có điều kiện tốt như chúng

ta thì không quan tâm đến những chuyện này lắm, cảm thấy ăn đắt hay rẻ cũng

không sao cả. Nhưng những người bạn có điều kiện kinh tế bình thường hơn,

thực ra họ vẫn sẽ để ý đấy. Tất nhiên không phải nói họ keo kiệt, chỉ là bình

thường họ ăn uống khá đơn giản, nếu mỗi lần gặp mặt đều phải ăn ở nhà hàng

cao cấp vài trăm một người, thì đối với họ, việc gặp gỡ sẽ trở thành một gánh

nặng. Em không muốn vợ em có gánh nặng như vậy..." Cố Lê nói xong liền

nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ thở dài: "Cậu ấy cũng vất vả lắm."

Trong khoảnh khắc đó, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy cô em gái bé nhỏ bên cạnh

mình đã trưởng thành.

Khi Cố Lê mới sinh ra đã suýt chết yểu, sau đó bác sĩ đã cứu cô ấy trở về một

cách thần kỳ, nên từ nhỏ ba mẹ cực kỳ cưng chiều Cố Lê, khiến tính cách em ấy

trở nên khá kiêu ngạo, không chịu được uất ức. Cố Ngộ luôn lo em gái mình

sống trong thế giới cổ tích quá lâu, sau này sẽ không chịu nổi những thất bại

trong thực tế, nên đôi khi anh còn cố tình nói những lời không hay để đả kích cô

ấy.

Không ngờ cô gái mà anh luôn lo không hiểu nhân tình thế thái, không chỉ

trưởng thành vào một ngày nào đó, mà còn bắt đầu giảng đạo lý cho anh nghe.

Điều này khiến anh tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến một

đứa có tính cách phóng khoáng như Cố Lê trở nên chu đáo tế nhị như vậy.

Khóe miệng Cố Ngộ treo một nụ cười mãn nguyện, giọng nói cũng trở nên dịu

dàng: "Xem ra em gái Bồ Tát thật sự là một người rất xuất sắc."

"Đúng vậy, em và cậu ấy quen nhau ở đại học, cậu ấy ở phòng kí túc xá bên

cạnh em. Lúc đó 11 giờ đêm trường chúng em sẽ cắt điện, mỗi tối cậu ấy đều

mang ghế xếp ra hành lang để tiếp tục đọc sách. Anh biết mà, ở đại học mọi

người đều chơi bời, có ai chăm chỉ học hành đâu, chỉ có cậu ấy, cảm giác làm

việc gì cũng rất có tinh thần phấn đấu. Lúc đó cậu ấy đứng đầu khoa Luật của

chúng em, rồi từ năm nhất đã bắt đầu đi thực tập ở các văn phòng luật sư. Việc

thực tập của cậu ấy không giống như bọn em chỉ là đi qua loa đóng dấu đâu, cậu

ấy thật sự rất nghiêm túc làm việc, đi học hỏi để làm phong phú thêm kinh

nghiệm của bản thân. Hơn nữa cậu ấy rất ít khi có năng lượng tiêu cực, luôn

khích lệ bản thân và người khác, em luôn cảm thấy ở cạnh một người như cậu

ấy, thì rất khó để không bị lôi cuốn theo."

Cố Ngộ nhớ lại, trước đây Cố Lê ít nhiều có chút phản kháng và chán ghét cuộc

đời, nhưng có vẻ bắt đầu từ năm hai đại học, cô ấy đột nhiên trở nên vui vẻ và

chăm chỉ, ngay cả trong kỳ nghỉ đông và hè cũng chủ động xin đi thực tập làm

việc.

Thì ra là bị cô em Bồ Tát ảnh hưởng.

Cố Ngộ cảm thấy ở bên một cô gái như vậy, ít nhất sẽ không đi sai đường, thôi

thì ăn đồ ăn vặt thì cứ ăn đi.

Cuộc đời luôn có được có mất.

Cố Ngộ không khỏi gật đầu: "Bây giờ hai người gặp nhau vào mỗi cuối tháng

phải không?"

"Đúng vậy, vì cậu ấy có kinh đầu tháng còn em giữa tháng, nên chúng em hẹn

gặp nhau vào cuối tháng." Cố Lê trả lời.

Cố Ngộ rõ ràng bị nghẹn một chút: "Không cần kể cho anh những chi tiết này

đâu..."

Hai người lại nói chuyện về những thứ linh tinh, phần lớn đều xoay quanh

Thang Ninh.

Cố Lê đột nhiên nhận ra Cố Ngộ có gì đó không đúng: "Anh, anh sao vậy, sao

cứ hỏi về vợ em thế? Không phải anh có ý đồ với cậu ấy đấy chứ?"

Cố Ngộ nhìn lên, trợn mắt: "Thôi đi nhé, anh còn chưa gặp mặt, sao lại có ý với

người ta được? Bằng ý niệm à?"

"Em không biết, cũng không hiểu mạch não của đám trai đểu các anh, nhưng

em nghi, có phải nhìn thấy phụ nữ anh nào cũng muốn tán không hả? Em cảnh

cáo anh nhé! Anh đừng có ý đồ gì với vợ em, nếu không em sẽ liều mạng với

anh!" Cố Lê vung nắm đấm lên dọa.

"Đừng làm loạn, anh đang lái xe!" Giọng Cố Ngộ đột nhiên trở nên nghiêm túc,

theo phản xạ giơ cánh tay gần phía Cố Lê lên.

Thấy cô ấy yên tĩnh lại, các cơ trên người Cố Ngộ mới thả lỏng ra: "Em…

Yên… Tâm."

Để thể hiện ý chí kiên định, Cố Ngộ kéo dài âm mỗi từ.

Rồi anh khẽ dừng lại, giọng nói lại trở nên lười biếng thoải mái: "Anh không có

hứng thú với vợ em đâu, hơn nữa con gái muốn gọi anh trai em là chồng nhiều

lắm, xếp hàng dài cả phố kia kìa.”

Cố Lê trở nên tò mò: "À nhắc mới nhớ, gần đây anh có đang yêu không?"

Đột nhiên bị hỏi về vấn đề tình cảm, Cố Ngộ thậm chí chưa kịp suy nghĩ, gần

như theo bản năng trả lời: "Vẫn đang yêu mà."

"Vẫn là cô bạn gái trước đó hả?"

Ngón tay Cố Ngộ gõ gõ vào vô lăng, não chạy hết công suất.

Bây giờ còn hai ba tháng nữa mới đến Tết, trả lời thế nào cũng không lộ tẩy,

nhưng hôm qua anh vừa bị Cố Lê nói là trai đểu, nên tạm thời phải cứu vãn hình

tượng một chút: "Ừm, vẫn là người trước đó."

"Ồ, lần này lâu thế mà chưa chia tay à?" Cố Lê tính toán, vì Cố Ngộ đi công tác

nên Tết Trung thu năm nay anh không về nhà ăn cơm, tính ra cũng quen cô này

được nửa năm rồi: "Không tệ đấy, anh, anh tìm được tình yêu đích thực rồi."

"Ừm, có lẽ vậy." Cố Ngộ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này nên đáp

lấy lệ.

"Vậy năm sau có thể đưa về nhà rồi nhỉ? Mau cho em gặp chị dâu tương lai đi!"

Cố Lê xoa tay như một con ruồi, thể hiện sự mong đợi.

"Được, nếu đến Tết mà chưa chia tay thì sẽ đưa về nhà." Cố Ngộ nói qua loa.

"Năm nay anh nhất định phải đưa về! Mấy năm trời chỉ nghe nói chứ chưa thấy,

em sắp nghi ngờ anh đang lừa bọn em rồi đó! Đừng nói tất cả những cô bạn gái

đó đều do anh bịa ra đấy nhé?!"

Cố Ngộ muốn nói lại thôi, đang nghĩ cách giải thích thì vai bị Cố Lê vỗ một cái:

"Anh, thật ra không ai thèm cũng không có gì đáng xấu hổ! Em không chê anh

là ông già cô đơn đâu!”

Cố Ngộ còn đang hoảng loạn, lo lắng kế hoạch của mình bị cô ấy nhìn thấu,

không ngờ Cố Lê lại nghi ngờ vì lý do này. Anh chợt thấy vừa buồn cười vừa

nhẹ nhõm, tiếp tục đùa với cô ấy: "Lừa em làm gì, anh vừa mới đi hẹn hò với

bạn gái xong, đang hẹn hò dở thì đến đón em đấy, em còn không biết ơn nữa à?"

"Ồ! Chị dâu tốt thế ạ? Chị ấy không ghen sao?!"

Cố Ngộ vốn không có bạn gái nên không hiểu: "Ghen cái gì chứ?"

Cố Lê chớp chớp mắt: "Nhiều người sẽ ghen vì bạn trai quá tốt với em gái mà!

Lẽ nào các bạn gái trước của anh chưa bao giờ như vậy sao?"

Cố Ngộ hơi không chắc chắn: "Không... Có."

"Đúng rồi!" Cố Lê như thể vừa bắt được thóp, nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt

"Bị lộ rồi nhé".

"Đúng cái gì chứ..." Cố Ngộ vô thức nuốt nước bọt.

"Đúng là anh không tốt với em thật!" Cố Lê giận dỗi đập đập chân: "Nên bạn

gái anh không ghen cũng là bình thường."

Cố Ngộ lại thở phào nhẹ nhõm, trong vài phút ngắn ngủi mà trái tim anh như

đang chơi tàu lượn siêu tốc, lên xuống liên tục.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.