Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Thang Ninh đang sững sờ, cô nghe thấy giọng nói của Cố Lê phía sau:

"Anh, anh đến rồi à."

Cố Ngộ chào Thang Ninh bằng ánh mắt rồi đi lướt qua cô đến bên Cố Lê, giả

vờ thản nhiên trêu chọc để che giấu sự lo lắng trong lòng: "Nghe cách nói

chuyện của em, chắc không sao rồi nhỉ?"

"Cũng được, chỉ là mất ruột thừa thôi, từ nay sẽ không còn nguyên vẹn nữa." Cố

Lê đùa: "Liệu có gả đi được không ta?"

"Cho em mười cái ruột thừa cũng chẳng gả được..." Thấy em gái có vẻ không

sao, Cố Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Thang Ninh nghe cách nói chuyện của hai người, có hơi bất ngờ.

Tuy ở công ty không gặp anh mấy lần, nhưng cô cảm thấy anh khá ít nói và lạnh

lùng.

"Anh, giới thiệu với anh, đây là vợ của em, cũng là bạn thân nhất của em,

Thang Ninh." Cố Lê vẫy tay gọi Thang Ninh lại.

Sau khi Thang Ninh đi tới, Cố Lê lại chỉ vào Cố Ngộ: "Đây là anh trai tớ."

"Anh trai Cố Lê... Chào anh..." Thang Ninh chào hỏi ngoan ngoãn lịch sự, như

thể gặp người lớn vậy.

"Hai người chưa từng gặp nhau ở công ty thật sao?" Cố Lê nhìn Thang Ninh rồi

lại nhìn Cố Ngộ.

"Bọn anh..." Cố Ngộ vừa nói được hai từ thì bị Thang Ninh cướp lời.

"Công ty rất lớn, bình thường không dễ gặp nhau."

Thang Ninh chợt nhớ ra trước đây cô từng than phiền với Cố Lê về việc gặp

một người đàn ông khá đẹp trai nhưng lại bắt cá hai tay, không ngờ người đó lại

là anh trai ruột của Cố Lê!

Cô nhất định không thể để Cố Lê có cơ hội hỏi sâu thêm.

Nếu không, hỏi tiếp sẽ bị lộ, lật xe mất.

"Ồ, dù sao sau này hai người cũng sẽ gặp nhau ở công ty, kiểu gì cũng quen biết

nhau.” Cố Lê nói: "Anh à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh mau đưa vợ

em về nhà đi.”

"Không sao đâu, tớ tự về được." Thang Ninh nhìn về phía Cố Ngộ nói: "Anh

chăm sóc Cố Lê đi."

"Ầy, tớ không sao, tớ còn chơi vài ván Vương Giả Vinh Diệu được mà, cậu mau

về nhà đi!" Cố Lê vội vàng muốn đuổi hai người đi.

Thang Ninh mím môi, bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Ngộ.

Cố Ngộ hất cằm về phía cửa: "Tôi thấy em ấy là đang thèm chơi game, nên

muốn đuổi chúng ta đi."

Khi Thang Ninh rời đi, cô mang theo chiếc ô của Cố Ngộ. Khi ra khỏi phòng

bệnh rồi vào thang máy, Thang Ninh nói: "Anh không cần đưa em về đâu, ở đây

đi tàu điện ngầm về rất tiện."

Cố Ngộ không đáp lại, chỉ nhìn chiếc ô trong tay cô: "Định trả lại cho tôi à?"

"À, đúng vậy.” Thang Ninh thuận tay đưa ô qua: "Không biết liên lạc với anh

thế nào, hôm nay vừa hay gặp Cố Lê, nên định đưa ô cho cậu ấy, nhờ cậu ấy

chuyển lại cho anh."

"Sao phải phiền phức thế, có số của tôi mà, nhắn tin trực tiếp cho tôi là được

rồi." Cố Ngộ nhận lấy ô, cười như không cười nói.

"Ừm.. Trước đây chưa gặp anh..." Thang Ninh ngập ngừng nói: "Không, không

ngờ anh lại là anh trai của Cố Lê."

"Ừm, tôi cũng không ngờ." Lúc nói, Cố Ngộ nhìn sang một bên, dường như

đang sợ ánh mắt sẽ phản bội bản thân.

Bước nhanh từ thang máy đến cửa bệnh viện, Thang Ninh chỉ về hướng trạm

tàu điện ngầm: "Ừm, em..."

"Đột nhiên hôm nay em ấy không khỏe à?" Cố Ngộ vừa lấy chìa khóa xe từ

trong túi ra, chỉ về phía xa mở khóa xe, vừa tự nhiên hỏi.

Dường như không cho Thang Ninh cơ hội nói tiếp chủ đề vừa rồi.

Thang Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa đi theo anh vừa trả lời:

"Sau khi ăn xong thì cậu ấy bảo đau bụng, sau đó đi vệ sinh một lúc, nhưng sau

khi ra càng đau hơn, em cũng không biết tình hình thế nào, nên đưa cậu ấy đến

bệnh viện."

"Ừm, cảm ơn em.” Khóe mắt Cố Ngộ hơi nhướng lên, thuận thế đi đến bên

cạnh xe mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi."

Xe của Cố Ngộ là một chiếc Mercedes màu đen, tất nhiên Thang Ninh không

biết đó là loại gì.

Cố Ngộ có thể thấy sự do dự trên mặt cô, cố ý giục: "Ở đây không thể đậu xe

lâu."

Thang Ninh đành phải lên xe.

Xe của Cố Ngộ rất sạch sẽ, không có bất kỳ phụ kiện nào, vừa lên xe thậm chí

còn có thể ngửi thấy mùi da.

Thang Ninh cảm thấy hơi gò bó, ngồi thẳng lưng, cô nghiêng đầu nhìn lướt qua,

trên cửa xe có rất nhiều nút lớn nhỏ.

Cô không dám chạm lung tung.

Cố Ngộ lên xe, thắt dây an toàn xong liền hỏi: "Nhà em ở đâu?"

"Đưa em đến trạm tàu điện ngầm gần đây là được rồi." Thang Ninh nói.

Cố Ngộ không động đậy, một tay nắm vô lăng, tay kia nhẹ nhàng đặt trên cần

số, cứ thế lặng lẽ nhìn Thang Ninh.

Ánh mắt kiên định như thể cô không nói địa chỉ nhà, anh sẽ không lái xe.

"Vườn Phú Cẩm..."

Mặc dù Cố Ngộ không nói gì, nhưng từ khóe môi hơi nhếch lên của anh, Thang

Ninh thậm chí có cảm giác biểu cảm của anh đang nói "Ngoan lắm".

Cố Ngộ không đạp ga ngay, mà bấm vài cái trên điện thoại.

Sau đó, loa trong xe bắt đầu phát nhạc.

Bài "Những giấc mơ mạo hiểm của anh" của Lâm Tuấn Kiệt.

Điểm tốt của xe đắt chính là cả tiếng động cơ cũng rất nhẹ, tuy có nhạc nền

nhưng vẫn cảm thấy hơi ngượng.

Cố Ngộ lên tiếng trước: "Trước đây tôi thấy bài hát này bình thường, nhưng bây

giờ thấy khá hay."

Thang Ninh không biết trả lời thế nào, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em

cũng thấy khá hay."

"Bình thường em có thích hát không?" Cố Ngộ hỏi.

"Cũng thích thích..."

"Nghe Cố Lê nói, sau này các em sẽ đi hát ở quán bar phải không?" Cố Ngộ

hỏi: "Nghe nói em là ca sĩ chính?"

Thang Ninh nhớ ra lúc trước Cố Lê đã lấy cô làm cớ để đi hát ở quán bar,

đương nhiên cô không thể để lộ: "À, ừm, em vẫn luôn... Luôn muốn... Hát."

Cố Ngộ thấy cô cứ lắp bắp, trông có vẻ rất căng thẳng, nhân lúc dừng đèn đỏ,

anh nghiêng đầu nhìn cô: "Sao thấy tôi là em căng thẳng dữ vậy?"

Thang Ninh vô thức nắm chặt cái túi trong tay, cơ thể hơi dịch sang phía ngược

lại với Cố Ngộ một cách không thể nhận ra: "Không có, chỉ là em ít nói chuyện

với người lạ thôi."

"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Tôi còn tưởng..."

Nói đến đây, đèn đỏ bỗng chuyển xanh, Cố Ngộ nuốt nửa câu sau vào trong.

Anh vốn định hỏi "Tôi còn tưởng các em lén nói xấu tôi”.

May mà đèn xanh xuất hiện kịp thời.

Nếu không suýt nữa đã để lộ chuyện anh nhận ra cô từ trước rồi.

Cố Ngộ giả vờ hắng giọng nói: "Nhưng không ngờ, trước đây chúng ta đã gặp

nhau ở công ty, thực ra Cố Lê có nói với tôi là em đến công ty chúng ta làm

việc, nhưng tôi không ngờ lại là em."

Lời anh nói Thang Ninh hoàn toàn không nghi ngờ, dù biết nếu anh thực sự

muốn, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết cô là ai.

Thang Ninh thuận miệng nói: "Trước đây cũng không nghĩ... Là anh..."

"Cố Lê chưa từng giới thiệu về tôi với em sao?" Cố Ngộ không tin lắm: "Hay là

em thấy tôi không giống như em ấy miêu tả?"

"Không không, không có không có!" Thang Ninh liên tục phủ nhận.

"Là em ấy chưa từng nhắc đến tôi, hay là cảm giác khác với miêu tả?" Cố Ngộ

truy hỏi, đồng thời chặn đường lui của cô: "Tôi nghĩ chắc chắn Cố Lê sẽ nhắc

đến tôi.”

Lúc này Thang Ninh bị dồn ép đến mức không biết trả lời thế nào.

Thừa nhận cũng khó, không thừa nhận cũng khó.

Khó ở chỗ, chuyện này không thể nói thật được.

Đúng là Cố Lê có nhắc đến Cố Ngộ với Thang Ninh, và ngược lại Thang Ninh

cũng có nhắc đến Cố Ngộ với Cố Lê thật.

Đồng thời còn có nhắc đến bí mật không thể nói ra của anh nữa.

Thang Ninh cảm thấy bây giờ mình giống như kiến bò trên chảo nóng, một mặt

lo lắng Cố Lê biết gã đàn ông tồi mà cô từng nhắc đến chính là anh trai cô ấy.

Mặt khác lại lo Cố Ngộ đang thử cô.

Bởi vì khi bị người quen biết được bí mật kiểu này, chắc chắn sẽ rất muốn giết

người diệt khẩu.

Thang Ninh cố gắng nhớ lại lần đầu gặp Cố Ngộ trong thang máy khi anh đang

gọi điện thoại, xem thử lúc đó đối phương có cơ hội nào để nhìn thấy mặt cô

không.

Thang Ninh trong cái khó ló cái khôn, cuối cùng trả lời: "Cố Lê nói anh luôn

mặc đồ màu trắng, nên lúc đó thấy anh mặc đồ đen nên em không nghĩ là anh..."

Cố Ngộ thấy rất hợp lý, gật đầu: "Nhưng đúng là vì một số tình huống đặc biệt

nên tháng trước tôi luôn mặc đồ đen."

Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc.

Nhưng Cố Ngộ vẫn rất để tâm đến thông tin "Người đàn ông duy nhất đẹp trai

nhưng tồi" mà anh nghe được từ Cố Lê trước đây.

Rốt cuộc là thấy anh không đẹp trai, hay là nghe được tin đồn sai sự thật.

Cố Ngộ thăm dò hỏi: "À mà đôi khi công ty chúng ta có nhiều tin đồn và

chuyện bịa đặt kỳ quặc, chín mươi phần trăm đều là giả."

"À vâng, bình thường em không hay tán gẫu với đồng nghiệp lắm, bọn họ có

nói em cũng không biết." Thang Ninh đáp.

"Vậy thì tốt..." Cố Ngộ gật đầu.

Khi xe chạy vào khu chung cư của Thang Ninh, Cố Ngộ quan sát: "Hình như

nhà em đi làm không thuận tiện lắm nhỉ?"

"Cũng ổn, sẽ đổi một chuyến tàu điện ngầm."

"Hay là sau này tôi tan làm rồi tiện đường đưa em về nhà luôn nhé." Cố Ngộ

vừa nói vừa nghĩ qua lộ trình từ công ty đến nhà cô, thực ra đi tàu điện ngầm

không tiện lắm, lái xe thẳng thì không xa.

"Không cần không cần, thời gian tan làm của em mỗi ngày đều không cố định,

không cần phiền anh đâu." Thang Ninh lập tức từ chối.

"Em không cần khách sáo với tôi như vậy, em là bạn thân nhất của Cố Lê, trước

đây em cũng từng chăm sóc tôi, tôi coi em như em gái mà chăm sóc ấy mà." Cố

Ngộ nói: "Lúc trước vì tưởng chưa gặp nhau ở công ty, giờ đã quen biết rồi,

bình thường cũng sẽ có tiếp xúc qua công việc, nên em đừng khách sáo nữa."

"Không cần đâu, thật sự không cần phiền anh đâu." Thang Ninh lập tức chỉ về

phía trước: "Nhà em ở phía trước, cho em xuống ở đây là được rồi."

Thấy cô có vẻ gấp gáp như muốn nhảy xuống xe ngay lập tức, Cố Ngộ thật sự

nghi ngờ không biết mình có trông giống kẻ xấu không.

Sau khi xe dừng lại, Thang Ninh lập tức mở dây an toàn nhảy xuống xe, vội

vàng vẫy tay: "Tạm biệt anh, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

Cố Ngộ cũng khẽ vẫy tay, nhìn cô quay người chạy vội về nhà.

Khi Cố Ngộ trở lại phòng bệnh, Cố Lê đang mải mê chơi game.

Cô ấy vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa chạm nhanh vào góc phải dưới

màn hình: "Đã đưa bạn em về nhà an toàn chưa?"

"Về rồi, em yên tâm." Cố Ngộ tiện tay cầm một quả cam lên bóc: "Em nghỉ

ngơi sớm đi, đừng chơi game nữa."

"Em không sao đâu, nằm hoài chán lắm." Vừa lúc trò chơi kết thúc, Cố Lê chợt

nhớ ra điều gì đó, lập tức chuyển điện thoại sang màn hình dọc rồi nói: "À đúng

rồi, hôm nay Thang Ninh đã ứng tiền viện phí và phí phẫu thuật, em phải

chuyển tiền lại cho cậu ấy."

Cố Lê nhắn tin hỏi Thang Ninh chi phí điều trị và tiền taxi là bao nhiêu, cô ấy

sẽ chuyển khoản lại.

Thang Ninh nhận được tin nhắn nhưng không trả lời.

Thực ra trong lòng cô vẫn cảm thấy việc hôm nay Cố Lê bỗng bị đau ruột thừa

ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình.

Nếu vậy, việc cô trả tiền viện phí và chi phí điều trị cũng là điều đương nhiên.

Tuy chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ không ảnh hướng đến tính mạng, nhưng dù

sao cũng đã rạch một đường trên người làm tổn thương khí huyết, cô vẫn cảm

thấy áy náy trong lòng.

Thấy Thang Ninh mãi không chịu nói chi phí điều trị, Cố Lê có phần sốt ruột:

"Sao cậu ấy không nói chi phí điều trị vậy, không lẽ cậu ấy định tự bỏ tiền hả?"

Cố Ngộ nhét quả cam đã bóc xong vào tay em gái rồi đứng dậy: "Anh ra hỏi y

tá xem."

Cố Ngộ đến quầy hỏi thăm về hóa đơn, do được sắp xếp phòng VIP riêng nên

viện phí không rẻ, tổng cộng tính ra khoảng mấy nghìn, chưa đến một vạn.

Cố Ngộ trực tiếp chuyển khoản WeChat một vạn cho Thang Ninh.

Cố Lê vừa mổ xong nên không thể tắm, nhưng cô ấy lại thích sạch sẽ, nên bảo

Cố Ngộ đưa cho cô ấy khăn nóng đã vắt khô để tự lau người.

"Anh quay sang chỗ khác đi!" Cố Lê chỉ vào Cố Ngộ nói: "Phi lễ chớ nhìn.”

Cố Ngộ đưa khăn xong thì nhếch mép quay lưng lại, khó chịu đáp: "Ai thèm

nhìn."

"À phải rồi, anh đã chuyển tiền cho Thang Ninh chưa?" Cố Lê vừa lau cổ vừa

hỏi: "Đừng quên cả tiền taxi nữa."

"Yên tâm, chuyển rồi." Cố Ngộ lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày: "Nhưng em ấy

không nhận."

"Anh chuyển cho cậu ấy bao nhiêu?"

"Một vạn." Cố Ngộ cất điện thoại, giọng nhẹ nhàng đáp.

Cố Lê ngừng động tác tay: "Vậy viện phí của em là bao nhiêu?"

"Hình như cộng lại là hơn tám nghìn." Cố Ngộ nhún vai: "Anh không hỏi rõ

lắm."

"Anh có phải là đồ ngốc không!" Cố Lê tức giận ném cả cái khăn về phía anh.

May mà Cố Ngộ nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Mặt anh vẫn còn ngơ ngác: "Sao thế?"

"Sao anh lại chuyển thừa tiền cho người ta, sao người ta có thể nhận được? Tính

là gì? Tiền công? Hay là tiền cảm ơn?"

Cố Ngộ không hiểu mô tê gì, gãi gãi trán: "Có vấn đề gì sao? Anh thường làm

tròn số lên như vậy mà."

"Thiệt tình*, anh làm em tức chết mất." Cố Lê tức đến nỗi chửi bằng tiếng Hàn

hay nói trong phim Hàn Quốc: "Anh có chút EQ nào không hả, anh cho nhiều

quá thì người ta không nhận là đúng rồi, hiểu không!"

*Gốc là 阿一西, tương đương với 아이씨 trong tiếng hàn.

"Có nhiều đâu..." Nghe cô ấy mắng, Cố Ngộ thấy hơi ấm ức: "Em đừng kích

động, cẩn thận vết thương bị nứt ra."

"Hết nói nổi với người EQ thấp như anh." Cố Lê không khách sáo trợn mắt, sau

đó hít một hơi cố bình tĩnh lại: "Tóm lại là em mặc kệ, anh phải có trách nhiệm

giúp em trả tiền viện phí cho bằng được, nếu không em sẽ nói với ba mẹ là anh

hại em phải nhập viện!"

"Sao em không nói lý lẽ gì hết vậy.” Cố Ngộ dừng lại hỏi: "Đã nói với ba mẹ

chưa?"

"Chưa nói, họ đang đi du lịch, sợ họ lo lắng, dù sao cũng chỉ là phẫu thuật nhỏ,

với lại cũng suôn sẻ, đợi họ về rồi nói sau vậy." Cố Lê ngước lên liếc Cố Ngộ

một cái: "Anh, anh cũng về đi, em ở bệnh viện một mình không sao đâu, rất an

toàn mà.”

Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy Cố Lê đã trưởng thành hơn rồi.

Trước đây, cô ấy thường mè nheo với ba mẹ về những chuyện nhỏ nhặt.

Giờ đây, cô ấy thậm chí có thể tự chịu đựng việc phẫu thuật và nằm viện một

mình.

Cố Ngộ kéo ghế ngồi bên giường bệnh: "Anh đợi em ngủ rồi sẽ đi, bây giờ em

cử động gì cũng không tiện."

Cố Lê giả vờ ngáp một cái, phất tay với Cố Ngộ: "Em buồn ngủ rồi, chuẩn bị

ngủ đây, chúc ngủ ngon."

Cố Ngộ biết Cố Lê sợ làm mất thời gian của anh.

Nhưng Cố Ngộ vẫn đợi cho đến khi Cố Lê ngủ say mới về nhà.

Chiều hôm sau, Cố Tránh và Tống Mạn Tư trở về, khi biết tin Cố Lê vừa mới

phẫu thuật xong thì liền vội vàng đến bệnh viện thay ca cho Cố Ngộ.

Thực ra tình trạng của Cố Lê chỉ cần nằm viện ba ngày, đến thứ ba là cô ấy đã

về nhà.

Cho đến thứ tư, Thang Ninh vẫn chưa gửi hóa đơn cho Cố Ngộ.

Chuyển khoản đã quá 24 giờ nên bị hoàn lại.

Anh vốn định đợi tan làm sẽ đến chỗ văn phòng của Thang Ninh để tìm cô, có

điều không biết có phải là trùng hợp không, khi đang ăn ở căn tin thì anh nhìn

thấy cô.

Thang Ninh ngồi một mình ở một góc khá khuất, vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Cố Ngộ gọi một tô mì sườn lớn, rồi bưng đến ngồi xuống đối diện cô.

Chuyện ghép bàn ở căn tin không hiếm thấy, Thang Ninh không để tâm, thậm

chí còn không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.

Cố Ngộ ngồi đó một phút mà cô vẫn không nhận ra, anh đành phải cố tình ho

khan.

Thang Ninh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cố Ngộ,

lưng cô lập tức thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.

Cố Ngộ nhẹ nhàng nói: “Gặp tôi mà căng thẳng vậy sao?"

Cổ họng cô nghẹn lại, nuốt nước bọt rồi nói: "Cố Lê thế nào rồi ạ?"

"Em ấy đã xuất viện rồi, em yên tâm, không có vấn đề gì đâu." Cố Ngộ thuận

miệng nói: "À mà sao em không nhận tiền chuyển khoản?"

"Không có nhiều như vậy đâu ạ."

Đúng như Cố Lê đoán, Thang Ninh không nhận vì số tiền quá nhiều.

"Vì em chưa nói cho tôi biết cụ thể là bao nhiêu tiền.” Cố Ngộ liếc nhìn Thang

Ninh: "Nên tôi chỉ có thể đoán mò thôi."

"Hình như là hơn năm nghìn." Thang Ninh nói: "Cụ thể em cũng không nhớ rõ

nữa."

"Lúc đó em quẹt thẻ đúng không?" Cố Ngộ tự tin nói: "Chắc em không mang

theo nhiều tiền mặt như vậy đâu, xem lại lịch sử giao dịch là được rồi mà."

Thang Ninh đành phải giả vờ tỏ vẻ "Sao em không nghĩ ra nhỉ", mở lịch sử

chuyển khoản trên WeChat, chụp màn hình gửi cho Cố Ngộ.

Cố Ngộ cầm điện thoại lên chuyển khoản cho Thang Ninh đúng số tiền theo ảnh

chụp màn hình, không thiếu một xu, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của

Thang Ninh.

Có vẻ như đang ra hiệu cho cô nhấn nút nhận tiền.

Sau khi Thang Ninh nhận tiền thành công, Cố Ngộ lại hỏi: "Còn tiền đi taxi thì

sao?”

"Không cần tiền taxi đâu ạ!" Thang Ninh lắc đầu: "Thật sự không có bao nhiêu

hết."

"Không cần tiền taxi sao?" Cố Ngộ nhướng mày, như đang chờ đợi câu trả lời

của cô.

Nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng, mái tóc nhuốm một chút hào quang,

biến màu đen thành nâu sẫm.

Vì đôi mắt đào hoa của anh quá đẹp, cách nhìn người như thế này, ít nhiều có

chút quyến rũ.

Không hiểu sao Thang Ninh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối: "Không cần đâu,

không cần tính toán chi li thế."

"Ồ, vậy sao?" Cố Ngộ cố tình tỏ ra tiếc nuối: "Vậy tiền taxi lần trước tôi đưa

sách cho em, cũng không thể đòi em hoàn lại được rồi nhỉ?"

"Ơ, bao nhiêu tiền vậy ạ, để em chuyển cho anh!" Thang Ninh lập tức cầm điện

thoại lên.

"Quên mất rồi..." Cố Ngộ hờ hững nói: "Làm sao đây?"

"Vậy em chuyển cho anh một trăm tệ nhé, có đủ không?" Nói xong, Thang

Ninh liền chuyển cho Cố Ngộ một trăm tệ.

Màn hình điện thoại của Cố Ngộ hiển thị một tin nhắn mới, nhưng anh không

thèm nhìn, hỏi như đang chất vấn: "Sao bây giờ lại tính toán rõ ràng với tôi

thế?"

Lúc này Thang Ninh mới nhận ra mình đã mắc bẫy của anh, cô ngượng ngùng

nhưng vẫn lễ phép bảo: "Vì, dù sao cũng làm phiền anh..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.