Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả Lê: [Video]

Quả Lê: [Đây là video hát ở quán bar mà con nói, có lẽ rất khác với những gì ba

mẹ tưởng tượng, mọi người thực sự đến đó để hát và nghe hát một cách nghiêm

túc.]

Video là do Cố Ngộ tìm kiếm trước đó.

Thực ra ban đầu anh cũng không yên tâm để Cố Lê đến những nơi như vậy,

nhưng sau khi xem video, anh đã không còn lo lắng nữa.

Ngoại trừ việc kết thúc muộn một chút, thì nơi đó thực sự không có gì nguy

hiểm cả.

Trong video là một cô gái ngồi một mình ôm đàn guitar và hát, Cố Ngộ đã cố

tình tìm một cô gái có phong cách và giọng hát khá giống Thang Ninh.

Cô gái đứng trên sân khấu, những người phía dưới đều chăm chú lắng nghe theo

giai điệu, thậm chí có vài khán giả còn khóc vì xúc động.

Phải nói rằng, kỹ thuật hát này không thua gì ca sĩ gốc.

Và video này quả thật đã làm Cố Tránh lung lay.

Thực ra ngay lúc đó, ông đã nhượng bộ rồi.

Chỉ là vẫn cần có chút uy nghiêm của bậc trưởng bối.

Ông trả lời trong nhóm: [Ba không phải là người cổ hủ, hoàn toàn không ủng

hộ, chỉ là con cũng phải hiểu cho sự lo lắng của bậc ba mẹ, thế này nhé, chúng

ta cùng nhượng bộ một bước, con không được đi thường xuyên, thỉnh thoảng đi

chơi thì được, và nhất định phải để anh con đón về nhà, như vậy ba mẹ mới yên

tâm.]

Thấy Cố Tránh nói vậy, Cố Lê biết đã thành công!

Quá phấn khích nên cô ấy lập tức trả lời trong nhóm [Cảm ơn ba!], khi thấy ảnh

đại diện của mình là ảnh của Cố Ngộ thì mới nhận ra mình đã quá phấn khích,

suýt nữa thì lộ tẩy!

May mà cô ấy nhanh tay thu hồi ngay.

Cảm thấy hiển thị "Thu hồi" trông có vẻ hơi kỳ lạ, nên cô ấy bắt chước giọng

điệu của Cố Ngộ và thêm một câu: [Vâng, con sẽ đón em ấy.]

Dường như Cố Tránh và Tống Mạn Tư không hề phát hiện ra điều gì bất

thường, cũng không trả lời gì thêm trong nhóm.

Cố Lê lập tức nhắn riêng cho Cố Ngộ: [Cảm ơn anh!!!]

Cố Ngộ nhìn thấy ảnh đại diện và tên của đối phương, không khỏi nhíu mày:

[Khi nào đổi lại ảnh đại diện và tên vậy?]

[Bây giờ chắc chắn không thể đổi được, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất! Ít nhất phải

đợi sau này ba mẹ gửi tin nhắn đẩy cuộc trò chuyện của chúng ta lên trên mới

đổi được.]

Cố Ngộ nghĩ thầm: Thật sự bị em gái này làm khổ rồi.

Nhưng may thay đây không phải là số điện thoại công việc của Cố Ngộ, bạn bè

WeChat cũng không nhiều.

Hơn nữa thường ngày anh cũng không đăng bài trên vòng bạn bè, cảm giác tồn

tại cũng rất thấp, ngoại trừ nhóm ký túc xá cũ của họ thường nói chuyện hàng

ngày, thì Cố Ngộ rất ít khi nhắn tin với người khác, có lẽ sẽ không ai phát hiện

ra.

-

Đêm đã khuya, Thang Ninh vừa về nhà, mở máy tính ra bắt đầu làm việc thêm

giờ cho văn phòng luật.

Mỗi lần mở máy tính cô sẽ tự động đăng nhập WeChat.

Vì sợ chiếm bộ nhớ nên mỗi lần cô đều chọn "Không đồng bộ hóa lịch sử trò

chuyện".

Vì vậy mỗi lần mở WeChat trên máy tính, tất cả lịch sử trò chuyện đều trống

rỗng.

Thang Ninh viết được một nửa hợp đồng thì cảm thấy hơi mệt.

Muốn lướt Weibo một lúc để thư giãn.

Trên hot search, cô thấy một bộ phim mới ra mắt rất hot gần đây.

Cô nhấp vào xem giới thiệu, thấy khá thú vị.

Cô tiện tay chia sẻ lên WeChat, định gửi cho Cố Lê.

Mặc dù không ghim lên đầu, nhưng hộp thoại trò chuyện của Cố Lê luôn nằm

trong top 3, lần này lại phải lướt xuống khá xa mới thấy cô ấy.

Sau khi gửi link, Thang Ninh còn thêm một câu.

Quả Chanh: [Bộ phim này trông hay quá! Có thời gian thì chúng ta đi xem nha!]

Cố Ngộ cảm thấy mắt hơi mỏi, xoa xoa sống mũi.

Nhắm mắt lại, anh nghe thấy điện thoại rung hai cái.

Ngón tay anh khựng lại một chút, hé mắt ra nhìn thì thấy một thông báo WeChat

mới.

Anh cầm điện thoại lên xoay một vòng, đưa lên mặt để mở khóa.

Mở WeChat, thấy là tin nhắn từ Thang Ninh.

Nhìn thấy tin nhắn, đầu tiên anh hơi ngạc nhiên.

Anh tưởng cô gửi nhầm.

Sau đó anh nhận ra, có lẽ cô nhầm người.

Rõ ràng anh có thể không trả lời hoặc trực tiếp nói rõ lý do.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh chỉ thuận theo tự nhiên trả lời: [Được]

Rất nhanh, đối phương lại gửi tin nhắn đến: [Vợ phải bắt đầu tăng ca rồi! Vợ

cần sự cổ vũ của Cố Lê!]

Nhìn thấy tin nhắn này, không hiểu sao Cố Ngộ bỗng nhớ đến hình ảnh cô nhảy

thể dục nhịp điệu.

Vì vậy anh gõ ba chữ [Vất vả rồi]

Nói chuyện ngắn gọn, không có dấu câu.

Người quen nhìn là biết ngay phong cách nhắn tin của Cố Ngộ.

Anh cảm thấy rõ ràng đây không phải là điều Cố Lê sẽ nói.

Vì vậy anh xóa ba chữ đó đi, lướt đến đoạn chat với Cố Lê, tìm một sticker cô

ấy hay dùng.

Đó là một nhân vật hoạt hình có khuôn mặt tròn như một viên bánh bao, trên

đầu buộc một dải băng có chữ "Cố lên", làm động tác nắm tay cổ vũ.

Thang Ninh không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy hôm nay cô ấy

có vẻ hơi lạnh lùng.

Nhưng cô vẫn muốn nghỉ ngơi thêm một chút trước khi làm việc, nên tán gẫu

đôi câu với "Cố Lê" ở đầu dây bên kia: [Hôm nay tớ ăn mì sườn ở căng tin TL,

ngon lắm luôn! Tớ thích căng tin công ty họ quá! Vừa rẻ mà còn nhiều! Mỗi

ngày đi làm, giờ ăn trưa là giờ tớ mong đợi nhất!]

Cố Ngộ đã ăn ở căng tin mấy năm, nói thật là đã chán hết mọi món ăn ở đó rồi.

Nhưng nghe Thang Ninh nói vậy, đột nhiên lại cảm thấy hình như đồ ăn ở căng

tin cũng khá ngon.

Đúng như Cố Lê nói, cô gái này thật sự có thể khơi gợi cảm xúc của người khác

một cách kỳ lạ, cho người ta cảm giác cuộc sống tích cực, tươi sáng và tốt đẹp.

Mỗi dấu chấm than đều có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc từ sâu trong lòng

cô.

Cố Ngộ trêu cô: [Vậy lần sau cậu mời tớ ăn nha!]

Anh cũng học cách dùng dấu chấm than như cô.

Quả Chanh: [Ok! Chừng nào cậu đến công ty tớ! Nhất định tớ sẽ mời cậu ăn

đến nỗi phải vịn tường mà về nhà!]

Cố Ngộ nhìn màn hình, không kìm được cười thành tiếng.

Đang định trả lời thì điện thoại lại rung lên.

Quả Chanh: [Vợ phải tập trung viết tài liệu đây, chúc ngủ ngon, yêu anh*~]

*Vì trong tiếng trung chỉ có wo và ni, nên khúc này để "anh” cho nó đúng ngữ

cảnh nha cả nhà.

Cố Ngộ nhìn thấy hai chữ "Yêu anh" cuối cùng, ho sặc sụa.

Có lẽ cả đời này chưa có ai nói với anh hai chữ đó.

Không hiểu sao tai anh bỗng đỏ bừng.

Cố Ngộ không trả lời tin nhắn nữa, mỗi lần mở hộp thoại giữa hai người, nhìn

thấy hai chữ cuối cùng, anh lại không dám nhìn thẳng.

Khi làm việc, Thang Ninh thường đặt chế độ không làm phiền cho tất cả các

cuộc trò chuyện, ngoại trừ Cố Lê.

Nhưng thông thường, sau khi cô và Cố Lê chúc nhau ngủ ngon, cả hai đều rất

ăn ý không nhắn tin nữa.

Vì vậy khi cô làm việc được hơn 10 phút, nghe thấy tiếng báo tin nhắn, cô còn

tưởng Cố Lê có chuyện gấp.

Cô di chuột xuống biểu tượng WeChat màu vàng phía dưới, mở ra xem.

Mint: [Vợ ơi! Ngủ chưa?]

Thang Ninh không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào.

Như thể có một ngọn núi lửa phun trào trong cơ thể, một dòng chảy nóng bỏng

dâng từ dưới lên trên.

Nhịp tim đập nhanh như đánh điện báo, vừa lộn xộn vừa nhanh vừa không có

quy luật.

Cô cảm thấy tay cầm chuột hơi run.

Cô nhìn kỹ lại, chắc chắn đó là ảnh đại diện và tên WeChat của Cố Ngộ.

Phản ứng đầu tiên của cô là Cố Ngộ gửi nhầm, có lẽ là gửi cho bạn gái.

Cô nhìn chằm chằm màn hình chờ đợi hai phút, đối phương vẫn không thu hồi

tin nhắn.

Giờ thì không thể giả vờ không nhìn thấy được nữa.

Cô nuốt nước bọt, đặt tay lên bàn phím nửa ngày không biết nên bấm phím nào.

Đang phân vân có nên giả chết không thì lại có tiếng báo tin nhắn WeChat.

Mint: [Ba mẹ tớ đồng ý cho tớ đi quán bar làm ban nhạc rồi!]

Câu này làm Thang Ninh càng bối rối hơn.

Cô lập tức mở điện thoại, nhấp vào hộp thoại giữa hai người, kéo lên một chút,

lịch sử trò chuyện vẫn đúng là với Cố Lê, và cô cũng kiểm tra bạn bè, vẫn đúng

là Cố Lê.

Ngoại trừ ảnh đại diện và tên WeChat, mọi thứ khác đều là Cố Lê.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Quả Chanh: [Sao cậu lại đổi ảnh đại diện và tên của anh cậu vậy?!]

Mint: [À, tớ vừa nhờ anh ấy giả làm tớ trong nhóm gia đình để thuyết phục ba,

sau đó thuyết được thật! Tớ mặc kệ, hôm nay anh ấy chính là thần trong lòng

tớ!]

Thang Ninh lập tức thoát khỏi giao diện trò chuyện giữa hai người, chuyển sang

hộp thoại với Cố Ngộ "Thật’ trước đó.

Đúng rồi! Người mà cô tưởng là Cố Lê lúc nãy chính là Cố Ngộ.

Giờ thì hỏng rồi! Gây ra một hiểu lầm lớn như vậy!

Vừa gọi người ta là chồng, vừa hẹn xem phim, vừa hẹn ăn cơm, lại còn nói

"Yêu anh" nữa.

Đây quả thực có thể xếp top 3 những lần xấu hổ nhất thế giới.

Thang Ninh không còn tâm trí xem Cố Lê đang đánh trống gõ chiêng ăn mừng

nữa.

Cô ôm ngực mình, cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.

Hai lần xấu hổ nhất đời cô, lại xảy ra với cùng một người đàn ông.

Nghĩ đến những lời sến sẩm vừa rồi là nói với Cố Ngộ, cô chỉ muốn đập đầu

vào tường mà chết cho rồi.

Đột nhiên Thang Ninh lại nghĩ tới một việc, là Cố Ngộ có bạn gái rồi.

Nếu bạn gái anh nhìn thấy cuộc trò chuyện này, chẳng phải cô đã chia rẽ một

đôi trai tài gái sắc sao?

Tạo nghiệp mất rồi!

Thang Ninh nghĩ chắc Cố Ngộ biết cô gửi nhầm rồi.

Nhưng để phòng ngừa trường hợp có người khác nhìn thấy cuộc trò chuyện này

và hiểu lầm.

Tốt hơn hết là nên gửi tin nhắn giải thích.

Quả Chanh: [Xin lỗi, lúc nãy em nhầm anh là Cố Lê...]

Quả Lê: [Ừm, tôi biết]

Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm, tưởng cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Sau khi thấy dòng chữ [Đối phương đang nhập...] phía trên trong hai giây, bên

kia lại gửi thêm một tin nhắn.

Quả Lê: [Nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá, chúc ngủ ngon]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.