Không Thể Không Yêu Ta

Chương 32




Trị thương

Tuy rất muốn nói ta ghét hắn, nhưng nụ hôn đó………

Ta vẫn thích.

Không có bất cứ cưỡng bức nào, không có bất cứ ái muội nào, tựa hồ chỉ đơn thuần là sự cảm tạ.

Cho nên, ta không cự tuyệt, mà hắn, cũng không xâm nhập sâu.

Đột nhiên ta phát hiện bản thân tựa hồ là người rất vô tình, đối với người khác là như vậy, đối với bản thân mình cũng như vậy, rõ ràng biết có thể sẽ bị thương, rõ ràng biết có thể lại là một cạm bẫy, nhưng khi sự ấm áp chào đón ta, ta lại không chút do dự đi tới, tham luyến sự ấm áp nhất thời này, sau đó trong lúc cô đơn lại tự thương tổn chính mình.

Lần này, cũng là như vậy, rõ ràng muốn cự tuyệt, rõ ràng không muốn chìm sâu, rõ ràng không muốn lại cùng hắn sớm chiều bên nhau, kết quả vẫn là ta tự phản bội ý nguyện của mình……..

Đây tuy là nơi ít thấy dấu chân người, nhưng muốn tìm đường ra thì lại vô cùng đơn giản, trên thực tế, bên cạnh dòng thác có một con đường có thể thông được lên đỉnh thác, tựa hồ là nơi dã thú thường xuyên xuất nhập nên để lại đầy vết chân.

Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hơn nữa vết thương xéo qua lưng khiến hắn không thể có động tác quá lớn. Tuy cũng muốn đem chuyện đổi dược để mặc cho hắn giải quyết, nhưng khi nhìn hắn luống cuống tay chân tự lo làm cho vết thương lại rách ra, ta vẫn phải chủ động nhận việc.

Thật là………

“Ngươi vẫn tốt chứ?” Tuy ta vẫn làm con đà điểu kiên trì không hỏi tên của hắn, sợ mình lại động tâm, nhưng khi sắp lên đến đỉnh thác, khi hắn bất giác nhíu chân mày lên vẫn làm ta không kìm được hỏi han.

“Không sao.” Hắn đơn giản trả lời, nhưng thanh âm quá mức khàn khàn đó làm ta hiểu rõ vết thương của hắn lại rách ra.

“Lên trên thì nghỉ một chút, có thể kiên trì nổi không?” Nếu bản thân ngươi không nói, thì đừng trách ta không hiểu ý người, hơn nữa nơi này cũng không phải chỗ để nghỉ ngơi, chỉ cần gió hơi lớn một chút, thì có thể thổi người rơi xuống vách núi.

“Được.” Hắn thấp giọng thở dốc trả lời, không nói gì nữa.

Mười mấy phút sau chúng ta cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, hắn lảo đảo một chút, xém chút rơi xuống, ta nhanh tay lẹ mắt ào tới đỡ hắn, không chút dấu vết chuyển trọng tâm cơ thể hắn lên vai ta, ta đỡ hắn tới bờ sông tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống.

“Mất máu quá nhiều sẽ thường xuyên choáng váng, qua mấy ngày sẽ tốt thôi.” Ta rất tự nhiên thò tay cởi thắt lưng hắn, nhưng đột nhiên nghĩ tới hắn còn đang tỉnh táo, liền đỏ mặt, lùi về sau một bước, vội vàng muốn hắn tự cởi y phục, ta nhảy xuống khỏi tảng đá lấy bông trắng từ trong nhẫn ra.

Chỉ là hai nụ hôn mà thôi, ta đã đến mức này sao? Huống hồ lại còn là người ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ!

Hung hăng phỉ nhổ chính mình thấy sắc dậy ý, ta trở lại cạnh hắn, quả nhiên, vải bố băng kín tấm lưng dày rộng của hắn đã nhiễm đỏ hơn nửa, cẩn thận gỡ mớ băng dính đầy máu mà nếu như là ngày xưa nhất định sẽ khiến ta nghiến răng nghiến lợi đó xuống, dùng vải ướt lau sạch vết máu khô trên lưng hắn, ta tìm được dược trị vết đao thương mà Tư Nại Khắc có chú thích rõ ở trong nhẫn, cẩn thận bôi lên vết thương của hắn, xong xuôi thì thay băng mới.

Đột nhiên có chút dị tưởng nhìn chăm chăm vết thương dưới tác dụng của thuốc đã ngưng máu, ta đưa tay xoa xoa vết thương, tưởng tượng cảnh những vết máu này nhanh chóng ngừng chảy, rồi khép miệng.

Một tầng ánh sáng lam nhàn nhạt xuất hiện từ trong tay ta, máu dịch của vết thương dưới tay lấy tốc độ mắt người không thể nhìn thấy đông lại, vết thương cũng từ từ kéo da, chậm rãi di động đến lòng bàn tay ta, ánh sáng lam quả nhiên ngoan ngoãn thuận theo nó trở về.

“Ngô……” Thân thể hắn đột nhiên run rẩy, “Ngươi đang làm cái gì?” Chuyện xảy ra trên thân thể mình thì mình làm sao có thể không biết.

Nhưng đây là bí mật của ta, ta sử dụng chiếc nhẫn thường xuyên trước mặt hắn đã là chuyện ngoại lệ rồi, sao có thể đem tất cả chuyện của ta nói cho hắn được?

“Câm miệng!” Hung hăng gầm một tiếng, thầm nghĩ sao không sớm dùng tới phương pháp này.

Ngắn ngủi sau hai phút, vết thương dữ tợn đó đã ngoan ngoãn kết vảy liền sẹo, đầu hơi choáng, ánh sáng lam trong tay cũng biến mất không thấy nữa, ta có chút mệt nhọc nghiêng đầu dựa vào vai phải không bị thương của hắn, đầu đầy mồ hôi nhẹ thở dốc.

“Ngươi sao rồi?” Thân thể hắn cứng lại, nhưng không quay đầu.

“Đừng động, để ta dựa một chút.” Ta xuy yếu đến không còn chút sức lực, chỉ có thể khàn giọng trả lời.

Kỳ quái, chỉ là dùng sức mạnh tinh thần mà thôi, sao ta lại cảm giác như mình vừa chạy bộ đuổi theo ngựa thế này?

Nghe ta nói vậy, thân thể hắn càng cứng hơn.

Chuyện gì đây? Ta khiến người khác ghét dữ vậy sao?

Lúc đầu nếu như không phải ta giúp ngươi bảo trì nhiệt độ, ngươi sớm đã chết đến không thể chết tiếp nữa kìa, hiện tại dám chán ghét ta sao?

Ta bực bội vì phản ứng của hắn, trong đầu âm thầm liệt ra hàng loạt phương pháp để chỉnh hắn.

Ta chính là người ích kỷ như thế, thứ người khác bỏ ra, ta chiếu theo đơn mà thu nhận, nhưng ta không bảo đảm ta sẽ có gì hồi đáp. Nhưng nếu là thứ ta bỏ ra, xin lỗi, ngươi phải trả lại cho ta gấp đôi hoặc hơn nữa! Ngươi không trả, ta liền đoạt, đoạt không được thì ta chỉnh chết ngươi!

Cho nên, gia hỏa không cẩn thận được ta cứu này, ngươi nếu đã thiếu nợ ta một mạng trước, lại yêu cầu ta bảo hộ đưa ngươi đi tìm đồng bạn, ngươi thiếu ta nhiều lắm rồi, cẩn thận đợi tiếp chiêu đi!

Tuy không liên quan tới tình cảm, nhưng ta chính là người nhỏ nhen như vậy.

Nghỉ ngơi một lúc sau, ta cuối cùng từ trong cảm giác suy yếu đáng sợ đó hồi phục được chút nguyên khí, giúp hắn khoát lại y phục đã trượt xuống tới thắt lưng, ta nhàn nhạt nói: “Vết thương đã kết sẹo rồi, chỉ cần ngươi không liều mạng với người khác, thì không có chuyện gì, không cần băng bó nữa.”

Đứng lên, không để tâm phản ứng của hắn, ta móc Thanh Âm ra bắt đầu mở đường, phải mở đường ở nơi rừng cây rậm rạp này, thật sự không phải là việc đơn giản a…….

Nếu như không có Tư Nại Khắc, ta sợ cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh trí mỹ lệ thế này a.

Long Diệm Mã Vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Tư Nại Khắc còn chưa trở lại?

Ta cứ như vậy rời khỏi nơi này….. chắc……. không cần gấp nhỉ?

Vẫn lo âu vì Tư Nại Khắc và Long Diệm Mã Vương, ta lại lần nữa bỏ qua cặp mắt thâm sau như biển sau lưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.