Không Thể Không Yêu Ta

Chương 25




Ngoài ý muốn

Đi qua Kình Thảo Viên đã từng thấy vừa nãy, ta theo người thị tùng ra hậu viên của Kình Thảo Viên, tựa hồ là một hoa viên, không lớn, nhưng một góc hoa viên có hòn giả sơn gần như còn cao hơn cả tường khiến ta cảm thấy có chút gì ẩn mật.

Quả nhiên, thị tùng dẫn ta đến bên hòn giả sơn, không biết đã khởi động cơ quan gì, một khối đá lớn nặng nề dịch chuyển sang một bên, lộ ra một thông đạo tối đen.

Ta kìm không được có chút cảm giác như kẻ trộm, xém chút đã bật cười.

Các cơ quan trong thông đạo thì ta không cần nói nhiều, dù sao trong sách cũng miêu tả rất nhiều, ta chỉ biết, không phải người của mình thì không cách nào đến được mật thất sau cùng.

“Thật sự là ngươi.” Ta nhìn Phương Thiên Tứ vì lâu ngày không tiếp xúc với mặt trời nên rõ ràng có chút tái nhợt, lộ ra biểu tình ta biết là vậy mà.

“Chủ tử, sao ngươi lại chạy tới nơi này?” Một chút cũng không kỵ úy khi có người khác ở đây, y vừa mở miệng thì gọi ta là “chủ tử”, một mặt nói rõ y thật tâm làm việc cho ta, không có nửa phần tư tâm, mặt khác, cũng nói rõ tại đây đều là tâm phúc của y.

“Nhàn tản vô sự, đến thăm ngươi thôi.” Tuy ngữ khí của y tựa hồ rất lo lắng, nhưng ta nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là vì chuyện của Hoàng đế Lãng Ca trúng độc thôi, vì ta đã nghe Tư Nại Khắc nói qua, nên cũng không để ý gì.

“Chủ tử, hoàng đế bệ hạ của Lãng Ca Vương Triều đã trúng độc năm ngày chưa tỉnh rồi, ngươi biết không?” Y nói thẳng.

Ta gật đầu, không có một chút kinh ngạc, nhưng chuyện y biết hoàng đế trúng độc ngược lại khiến ta kinh dị.

“Vậy ngươi còn chạy tới nơi này vào lúc này sao?” Sự nghi hoặc của y khiến ta cuối cùng giác ngộ.

“Có liên quan tới ta sao?” Trừ Lục Vương Gia Long Vô Dạ, ta và Lãng Ca Vương Triều này còn có quan hệ gì khác sao?

“Ngươi không biết? Người hạ độc là đại ca Doãn Thành của ngươi, hắn muốn triều đình lấy đầu của Lục Vương Gia và ngươi để đổi giải dược!”

Hả? ? ?

Thì ra chuyện là như vậy!

Thì ra người toàn thiên hạ đều biết hoàng đế trúng độc, chỉ có ta là chậm chạp thôi.

Đại ca Doãn Thành của Doãn Ân?

“Hắn làm sao nhập cung?” Ta ngồi xuống, dù sao độc đã được Tư Nại Khắc giải rồi, ta còn có gì phải lo lắng chứ, chỉ không hiểu Doãn Thành này đang làm việc thay cho ai?

“Hắn hình như là…… nam sủng của bệ hạ……” Phương Thiên Tứ có chút lúng túng trả lời. Di? ? ? Lẽ nào người của Doãn gia đều có đức tính này sao?

“Bị người bên gối của mình hạ độc, ta thấy vị hoàng đế này cũng thật sự đủ thất bại.” Tư Nại Khắc nhẹ cười bên tai ta, ta thâm sâu đồng cảm gật đầu.

“Cứ như vậy? Không có gì khác nữa? Triều đình có phản ứng thế nào?” Ta nhàm chán nghĩ, còn mong chờ có tin tức gì khác nữa đây!

“Cái này….” Phương Thiên Tứ cẩn thận nhìn biểu tình của ta, ấp a ấp úng, “Triều đình hiện tại đang loạn thành một mớ hỗn độn, quần thần phân thành hai phe, một phe chủ trương lập tức bắt Lục Vương Gia và ngươi, người của phe này đều là tâm phúc của Tam Vương Gia. Phe còn lại kiên quyết không đồng ý, nếu như bệ hạ có cái gì không hay xảy ra, Lục Vương Gia chính là thiên tử kế vị thích hợp nhất, cho nên các lão thần trong triều đều muốn trước hết tìm được ngươi rồi nói sau. Nhưng đến hiện tại, Lục Vương Gia đã bị giam lỏng trong vương phủ, không được tự tiện rời khỏi. Doãn Thành tuy đã bị bắt, nhưng hắn sống chết không chịu giao ra giải dược.”

Không phải đi! ! !

Ta chấn kinh nhìn Phương Thiên Tứ, cũng chính là nói, vô luận chuyện này phát triển theo bước nào, ta đều nhất định phải chết không cần nghi ngờ? Nhân mã hai phe đều đang tranh nhau bắt ta, vậy ta còn có thể chạy đi đâu?

“Ta nghe nói….. Lục Vương Gia từng bái sư học võ, sư phụ là Vô Hồi Cốc cốc chủ, không có ai đến Vô Hồi Cốc cầu cứu binh sao?” Chớp chớp mắt, ta đem chuyện này bỏ qua một bên trước, ta cũng muốn biết chút tình trạng hiện giờ của tiểu quỷ.

“Chủ nhân thật sự là tin tức linh thông, đã phái người đi rồi, nhưng mà……” Mặt Phương Thiên Tứ lộ ra âu lo, “Lịch đại Vô Hồi Cốc chủ đều có quan hệ mật thiết với vương triều Lâu Tây, nói thật, muốn ông ta xuất thủ, không có mấy phần nắm chắt.”

“Không sao, chỉ cần phái người đi là được, nếu như biết nguyên do chuyện tình, ông ta chắc sẽ xuất thủ cứu người, chỉ là không biết thời gian có kịp không.” Ta cười thầm trong lòng, tiểu quỷ mắt xanh dương, nếu như ngươi còn muốn gặp ta, tốt nhất là đuổi đến trước khi hoàng đế tạm ngừng thở theo lời Tư Nại Khắc, nếu không, thì đừng trách ta ngay cả ngươi cũng kéo luôn xuống nước!

“Ngoài ra còn có chuyện khác, vì không xác định lai lịch đến của tin tức, cho nên chỉ có thể nghe qua rồi thôi.” Phương Thiên Tứ tuy không biết tại sao ta lại chắc chắn Vô Hồi cốc chủ nhất định xuất thủ tương trợ, nhưng dù sao hoài nghi của y cũng không thể thay đổi bất cứ thứ gì, có cố chấp đi nữa cũng không đem lực chú ý đặt lên vấn đề đó nữa.

“Bên ngoài có người đồn đãi, nói Tuyên Hòa Quốc quốc chủ Tuyết Vô Tình và Lục Vương Gia Long Vô Dạ là huynh đệ song sinh.” Phương Thiên Tứ mang thần tình cổ quái nói.

“Đây có là gì? Mấy loại đồn đãi liên quan tới cung định còn chưa đủ nhiều sao?” Đột nhiên nghe thấy tên của người đó, ta bất giác cảm thấy phiền não, quái dị nhìn Phương Thiên Tứ, ta nghĩ chắc y còn định nói tiếp.

“Vốn là không có gì, mọi người nghe rồi cũng thôi, nhưng mà……” Phương Thiên Tứ mang vẻ mặt vô tội nói, “Tin tức Phụng Duyệt truyền tới, Nữ Vương thoái vị, lệnh cho Tuyên Hòa Quốc quốc chủ tạm thời ngụ lại chấp chính vương vị phò trợ ấu chúa, sau đó mất tích.”

Cái gì? Đây chẳng phải tương đương với việc đem vương vị tặng cho người khác sao?

“Hừ, hừ hừ……” Ta cười lạnh, “Đại thần trong triều là vì lo ngại lời đồn này mới tạm thời giam lỏng Lục Vương Gia đi? Dù sao nếu như lời đồn là thật, kẻ một bước đăng lên vương vị đó có liên can tới bang giao hai nước!”

Thật sự là có ý tứ! Ta còn chưa bắt đầu lật trời, đã có người bắt đầu giúp ta báo thù rồi sao? Chắc là Di Nhi đi? Chỉ có nó mới biết chuyện của ta nhiều nhất, nhưng mà, nó làm như thế thì được cái gì?

Tuyết Vô Tình đăng cơ lên vương vị của Phụng Duyệt, chỉ sợ hiện tại cũng gấp đến mẻ đầu sứt trán rồi đi? Cũng tốt, hưng phong dậy sóng ở một đại quốc dù sao cũng dễ dàng hơn một tiểu quốc Tuyên Hòa nhỏ bé nhiều, cứ cho hắn đau đầu thêm một thời gian vậy, còn về chuyện ở đây, tựa hồ ta cũng chỉ cần lặng yên quan sát là được, dù sao hiện tại ta mà xuất hiện thì chỉ có con đường chết, vẫn là ngồi chờ coi thì hơn.

“Lời đánh giá về Tam Vương Gia ở thành Khánh Châu này như thế nào?” Nếu đã muốn xem trò, thì trước tiên nên hiểu rõ tình trạng của mỗi diễn viên.

“Nói tật, không thế nào cả. Dù không đến mức tội ác tày trời, thì cũng làm đủ loại việc ác, nếu như hắn đăng cơ vương vị…..” Phương Thiên Tứ lắc đầu.

“Bỏ đi, không cần quản chuyện bên này nữa.” Biểu thị y kêu người kế bên lui ra, ta nhàn nhã nói, “Đệ đệ của ngươi hình như đã đến Lãng Ca rồi.”

“Cái đó…… ta biết……” Biểu tình y có chút khó xử đều rơi vào mắt ta, đủ để diễn giải y nhớ hắn mong hắn nhưng lại sợ gặp hắn.

“Ngươi dự tính gặp hắn chứ?” Mát lạnh bồi thêm một câu, phí lời, nếu đã hạ quyết tâm thì sẽ không có biểu tình thế này!

“Ta không biết……” Sự trầm mặc và lãnh tĩnh vừa rồi toàn bộ bay sạch, hiện tại biểu tình của Phương Thiên Tứ khiến ngay cả ta cũng đều có chút không kìm nổi muốn trêu ghẹo y một chút.

“Bỏ đi, ngươi nếu nghĩ không ra, ta giúp ngươi là được! Ngươi cảm thấy trong lòng hắn, cái gì quan trọng nhất?” Ta cười quái dị một tiếng, rất vui sướng hỏi y.

“Ta không biết, chắc là……. việc làm ăn của hắn đi…….” Biểu tình của Phương Thiên Tứ tràn đầy sự mê hoặc không nói nên lời, “Mỗi lần hắn có được một mối làm ăn, đều sẽ rất vui vẻ, cũng chỉ có lúc đó, hắn mới dịu dàng một chút.” Chìm sâu trong hồi ức, Phương Thiên Tứ tựa hò nhớ lại chuyện hạnh phúc nào đó, bất giác cười lên.

Thật sự là làm mắt người sáng rỡ mà!

“Có thể giữ gìn hạnh phúc như vậy, cũng coi như là một loại hạnh phúc đi……” Lời nói lẩm bẩm nhỏ nhẹ không lọt vào tai Phương Thiên Tứ, ta cười khổ cắt đứt hồi ức của y, lấy khế bán thân của y ra vẫy vẫy, “Được, vậy ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn nguyện ý bỏ ra cái giá như thế nào để chuộc ngươi về!”

“Chủ tử!” Phương Thiên Tứ kinh ngạc, có chút không biết làm sao.

“Ngươi yên tâm, ta lại không ăn mất hắn, cũng chỉ là……” Ta nuốt lại phần sau câu nói, có một số chuyện nếu nói rõ ra thì không còn ý nghĩa gì nữa.

“Được rồi, ngươi bận rộn mà, lúc rảnh nhớ tìm kiếm tội chứng của Tam Vương Gia, ta không muốn thấy hắn làm hoàng đế đâu! Sau khi giải quyết chuyện bên này xong, ngươi lập tức đến Phụng Duyệt quốc một chuyến, ta muốn bầu trời của Phụng Duyệt đổi màu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.