Không Thể Không Yêu Ta

Chương 11




Ác mộng

“Nương của ta…….. là bị dã thú cắn chết……. nếu như không phải là ta tham chơi, rất trễ cũng không về nhà, nương của ta cũng sẽ không vì tìm ta mà rơi nhầm vào hố bẫy…… trong hố bẫy đó đã nhốt hai con chó rừng.”

Thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy trong lòng ta, mà ta ngoại trừ ôm chặt nó, cái gì cũng không thể làm.

“Là ta…… hại chết nương của ta…… nàng nhất định sẽ ghét ta….. trước linh đường của nàng……. ta ngay cả một giọt nước mắt cũng không khóc được…… ta là một hài tử xấu xa….” Tuy không nghe ra tiếng khóc, nhưng trước ngực dần dần cảm thấy mát lạnh khiến ta hiểu rõ nó đang rơi lệ.

“Làm sao có thể a?” Ta ôm chặt lấy nó, hai tay bị cột chung với nhau nhẹ nhàng an ủi tấm lưng căng cứng của nó, “Đừng nghĩ bậy nữa, không có phụ mẫu nào sẽ ghét hài tử của mình. Nương của ngươi vì lo lắng cho ngươi mới đi tìm ngươi không sai, nhưng ngươi nên biết, giây phút rơi vào hố bẫy đó, nàng nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì người rơi xuống là nàng chứ không phải là ngươi. Ngươi hiểu không? Khóc không được thì lại thế nào? Ngưởi ta lúc thương tâm nhất, luôn không thể rơi nước mắt nổi, tâm cũng chết rồi, thì làm sao còn có thể rơi nước mắt nữa?” Thân thể dần dần buông lỏng nghe tới đây đột nhiên cứng lại, lập tức càng dựa sát vào lòng ta, hàm răng nghiến thật chặt, bắt đầu thấp giọng nức nở, sau đó dần dần trở thành khóc òa thật lớn.

“Khóc đi, khóc đi, để nương ngươi được an tâm mà đi, nàng vẫn luôn nhìn theo ngươi! Cho nên, ngươi cần phải hạnh phúc nga, hơn nữa phải hạnh phúc cho nàng nhìn thấy nga!” Thật thống khổ, may mà ta là cô nhi, nếu không sợ là cũng không khác biệt gì hơn so với nó đi?

Không biết từ lúc nào, tiểu gia hỏa đã ngủ rồi. Tốt lắm, khóc ướt cả y sam của ta, rồi nó lại ngủ rất an tâm.

Cười khổ nhắm mắt lại, ngủ thôi ngủ thôi, còn không biết tiểu tử mạnh mẽ này ngày mai nhớ tới đã khóc một trận lớn thế này, sẽ dùng biểu tình gì để đối với ta đây!

Khi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của tiểu gia hỏa đâu, không biết có phải là cảm thấy xấu hổ không.

Đã lâu lắm không gặp Di Nhi rồi, phải làm sao mới có thể gặp được nó đây?

Vừa nghĩ tới, Viễn Phương đại ca đã đẩy cửa vào.

Di? Biểu tình đáng sợ này, xảy ra chuyện gì rồi?

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì với nó?” Tiếng hét lớn phẫn nộ dọa ta kinh ngạc.

“Ta làm gì đối với ai?”

Hắn thở sâu mấy hơi, áp chế phẫn nộ của mình: “Ngươi đã nói cái gì với thiếu cốc chủ?”

“Ta cái gì cũng không có nói a!” Ta ủy khuất đưa đưa hai tay, rồi lại lập tức bắt đầu lo lắng cho tiểu gia hỏa: “Sao vậy, nó xảy ra chuyện gì sao?”

Có lẽ là sự lo lắng của ta đã làm dịu đi phẫn nộ của Viễn Phương, hắn trừng mắt nhìn ta: “Ngươi thật sự cái gì cũng không nói?”

“Nó rốt cuộc làm sao rồi? Ta sẽ nói lời gì tổn hại đến nó sao chứ?” Không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khẩu khí của ta cũng trở nên ác liệt.

“……… Ngươi…….. ngươi tốt nhất cầu khẩn nó không có chuyện gì!” Vứt lại một câu hung ác, Viễn Phương phất tay áo bỏ đi.

Bỏ lại ta không hiểu gì cả lại bị nhốt.

Gặp quỷ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ! ! Ai có thể nói cho ta biết! ! !

Lại qua hai ngày, cho dù là thời đại này cũng có tiết trung thu là thời kỳ thưởng trăng tốt nhất, ta lại không có bất cứ mong muốn nào đi ngắm quả cầu tròn đó.

Đáng chết! Đã ba ngày không gặp tiểu quỷ đó rồi!

Ta bị giam cầm trong căn phòng này, không có ai đến thăm ta, gia hỏa đưa cơm cho ta vĩnh viễn không nói một lời giống như tảng đá, hỏi cái gì cũng đều làm ngơ, đáng chết! Ta làm sao mà nuốt trôi nữa?

Lẽ nào tiểu quỷ đó chạy đi làm chuyện ngốc nghếch gì?

Nỗ lực hồi tưởng lại đêm đó ta rốt cuộc đã nói những gì, làm những gì, cuối cùng vẫn chỉ là bốn chữ ‘không hiểu gì cả’ vây lấy tư duy của ta.

Rốt cuộc chỗ nào không đúng vậy? ? ?

Thật là……..

Thật là……..

Thật là mẹ nó đáng chết ! ! !

Đến thế giới này, đây là lần đầu tiên ta không thể khống chế mà chửi ra mấy từ thô tục!

Đêm khuya, ta đã hai ba ngày không ngủ ngon, luôn lo lắng tiểu quỷ đó không biết đã xảy ra chuyện gì, không dễ dàng gì mới nhắm mắt lại, nhưng nửa đêm lại bị một cảm giác không nên có lay tỉnh!

“…… Ngô…… ai?” Trong hắc ám, ta chỉ kịp bắt được một mạt u lam, rồi liền chìm vào vực sâu thống khổ.

Không có bất cứ tiền hí nào, không có bất cứ dấu hiệu nào, sau mấy tiếng y phục bị xé rách, nỗi đau đớn đã từng có lúc trải qua đó gần như muốn xé ta thành hai nửa!

“…..Ngô….. đừng…… đi ra…… ô….. đau quá….. ngươi là ai……” Bờ môi bị khí tức xa lạ chiếm cứ, như dã thú vừa thoát khỏi ***g, hắn không ngừng tước đoạt hơi thở và tự do của ta. Nước mắt gần như lập tức dâng lên khóe mắt, nhưng thứ này đối với hiện tại của ta mà nói, không trợ giúp được chút gì.

Luật động hung mãnh phía sau trừ khiến ta đau đến không muốn sống ra, thì không còn bất cứ cảm giác nào khác.

Ta liều mạng lắc đầu, hai tay hồ loạn đánh tới, nghĩ muốn được giải thoát khỏi thống khổ đáng sợ này, nhưng đổi lại chỉ là sự giam giữ dễ dàng.

Hai chân bị mở ra thật lớn, vô lực rũ lên trên hai cánh tay chắc khỏe như sắt thép, bàn tay to lớn vòng dưới đùi ta kéo lên, chặt chẽ khống chế hai cánh tay ta bên trong.

Hung khí cự đại gần như toàn bộ rút ra khỏi thân thể của ta, nhưng giây tiếp theo lại hung hăng trùng kích vào bộ vị yếu ớt nhất của thân thể, gần như cùng lúc, móng tay chuẩn xác đâm vào vết thương đã bị xé rách của ta.

“…… Không….. cầu xin ngươi…… tha cho ta…… a……. đau quá đau quá….. tha cho ta đi….. cầu xin ngươi…… ta sẽ chết mất…… ô…… đau a…..” Cả thân thể tựa hồ đã không còn thuộc về ta, trừ còn có thể phát ra tiếng kêu bi thảm bén nhọn, thì không có bất cứ tự do gì. Ta sống chết cắn chặt môi mình, nhưng một chút đau đớn nhỏ nhoi này lại không thể chuyển dời được chút nào lực chú ý của ta.

Không có một khắc nào ta lại giống như hiện tại cầu xin bản thân có thể ngất đi thế này, không còn cảm nhận sự thống khổ đáng sợ này nữa.

Nhưng không có tác dụng, ta ngất rồi, giây tiếp theo lại bị đau đớn đánh tỉnh. Lại ngất đi, lại bị đau tỉnh. Tựa như luyện ngục vĩnh viễn không có kết thúc.

Hung khí như gậy sắt đó đâm vào bộ vị yếu ớt nhất của ta rồi dâng trào, giày vò trên vết thương bị xé mở của ta, độc đoán chiếm lĩnh lãnh địa không thuộc về nó.

“…… Cầu xin ngươi….. ô……. thật sự không được nữa…… đau…… ô ô…… tha cho ta…… tha cho ta a….. ô ô……” Toàn bộ thân thể gần như bị đỉnh chạm tới đầu giường, cảm giác thống khổ đáng sợ đó đã khiến ta sắp mất hết lý trí, vô luận có nỗ lực thả lỏng thân thể thế nào, nỗi đau như có giòi bò trong xương đó sẽ lập tức tiến nhập.

“……. Cứu cứu ta…… ô…… Di Nhi…… cứu cứu ta……” Ý thức mơ hồ của ta cuối cùng bắt đầu vỡ vụn, vô vọng tìm kiếm trong não cái tên có thể cứu ta.

“Ở trong lòng ta, còn kêu tên của kẻ khác? Xem ra vẫn chưa đủ kích thích đi?” Không biết là thanh âm từ đâu truyền tới kích thích vào màn nhĩ của ta, khiến ta tỉnh táo mà ý thức được nộ ý của đối phương.

Quả nhiên, giây tiếp theo, nỗi đau đớn xâm lăng đó tạm dừng, ta mở lớn miệng thở dốc, tiếng kêu thảm và rên rỉ nhỏ nhặt còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, ta đã bị hắn lật người nằm úp trên giường, não bộ tê liệt, ta vì suy đoán của mình mà sợ hãi và run rẩy.

“Đừng! ! !”

Còn chưa kịp thoát, thắt lưng tinh tế đã rơi vào hai bàn tay to lớn, sau đó là bị mãnh liệt kéo ra phía sau.

“A! ! !” Đã không còn khí lực để giãy dụa, lại một lần, hung khí đáng sợ đó trực tiếp xuyên thẳng vào trong *** non nớt.

“……. Đau a….. ngươi giết ta đi…… ô ô……. đừng…….” Nước mắt tuôn trào hòa với máu ở bên miệng, hỗn loạn rơi trên giường, giống như tuyết bị tan ra vào mùa xuân.

Không biết qua bao lâu, nỗi thống khổ đó đã khiến ta tê dại, không còn bất cứ phản ứng nào, chỉ như con rối nương theo luật động phía sau mà dao động, ta ngây dại cắn chặt cánh tay của mình, cắn chính mình đến tróc da xước thịt, nhưng không có chút cảm giác nào.

Ta đến thế giới này, chỉ là vì để thừa nhận đau đớn này sao?

Tại sao phải đối xử với ta như thế?

Ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sống qua ngày, như vậy…….

Cũng không được phép sao?

Doãn Ân, nếu như Lục Vương Gia đối đãi với ngươi như vậy, ngươi liệu có càng muốn chết đi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.