Không Thể Không Nói

Chương 44: Nghe Lén




Mấy ngày tiếp theo Lục Chương tới nhà họ Lục rất sớm, anh đánh thức Tô Dư dậy rồi cùng cô tới bệnh viện kiểm tra lại, mang cô đi dạo xung quanh nhà họ Lục, bỏ qua thời gian gặp mặt Lục Mân Sâm.

Mỗi lần như thế Tô Dư đều vui vẻ đi theo sau anh, không gây ồn ào hay làm phiền, cũng không quá im lặng nhưng lại không nói gì, tròng mắt màu nhạt luôn quan sát gương mặt anh. Dường như lâu rồi chưa được gặp Lục Chương, cái vẻ vui tươi ấy khiến anh cảm thấy xấu hổ, Lục Chương ho khan mấy tiếng để dời đi sự chú ý của cô, cảm thấy Tô Dư bây giờ đã trưởng thành.

Tô Dư chỉ đang quan sát xem anh có thật sự phát hiện ra cái gì không, may mắn là sự bất thường của Lục Chương chỉ kéo dài một ngày, nguyên nhân có lẽ cũng không dính dán tới chuyện của cô và Lục Mân Sâm.

Trong lòng cô thở nhẹ ra một hơi, cảm thấy những đêm qua không đi tìm Lục Mân Sâm là lựa chọn đúng.

Mỗi lần cô làm gì thì đôi mắt sắc bén của Lục Chương đều lia qua nhìn cô, giống như một người anh lớn dạy trẻ con nhận biết được đồ vật, Tô Dư cảm thấy kiến thức mình học hai ngày nay bỗng nhiên tăng vọt nhanh chóng.

Anh không để Tô Dư ở bên ngoài suốt, mang cô đi dạo vài vòng xong là sẽ đưa về nhà, để cô ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Đợi buổi tối cô ăn uống xong thì đi dạo tiếp, lúc đó Lục Mân Sâm đã về tới nhà rồi. Anh làm thế vì để lúc Tô Dư ra ngoài sẽ không gặp được hắn, khi quay về thì người đàn ông đó đã ở trong phòng sách.

Lục Chương chỉ đơn giản không thích cái cảm giác quen thuộc vui vẻ giữa Lục Mân Sâm và Tô Dư, từ nhỏ anh là người có quan hệ tốt nhất với Tô Dư, không ai có thể vượt qua được.

Trên tay Lục Chương vẫn còn công việc, anh thường nhân những lúc không gặp cô mà cố gắng hoàn thành hết nó. Nhiều lần Tô Dư muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể giữ yên trong bụng.

Nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy anh bận rộn như nào, có lúc sẽ mệt mỏi dựa vào bả vai Tô Dư ngủ, cô luôn nhấn mạnh với anh nên dành một ngày ra để nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không sau này cô sẽ không đi đâu với anh nữa. Lúc này Lục Chương mới không tình nguyện đồng ý với cô là nghỉ ngơi một ngày.

Lục Chương vốn đã chuẩn bị để cô chuyển ra khỏi nhà họ Lục, nhưng lại sợ Tô Dư không thích ứng được nên không báo trước với cô.

Khó khăn lắm Tô Dư mới có cả một ngày ở một mình, mới sáng ra đã gặp được Lục Mân Sâm đi xuống lầu, cô cùng ngồi ăn sáng với hắn một bữa.

Ở bên cạnh Lục Chương mấy ngày trời, cô thật sự rất nhớ hắn.

Dường như Lục Mân Sâm không nói gì tới hành vi né tránh mấy ngày nay của cô, hắn vắt chéo chân nhắc nhở cô như thường lệ ‘đừng vì chơi đùa mà lãng phí thời gian luyện tập, cô còn phải đi thi đấu.’

Tô Dư nói xin lỗi rồi cúi đầu ăn cơm, cô luôn ngẩng đầu dè dặt nhìn hắn xem có tức giận hay không, biết mấy ngày nay mình có hơi càn rỡ.

Trông hắn không có vẻ như đang tức giận, sau khi ăn sáng xong, cô vội vàng gọi Lục Mân Sâm nói muốn đi dạo bên ngoài cùng hắn.

Trong lòng cô đang thấp thỏm lo sợ hắn sẽ cảm thấy trễ nãi công việc mà từ chối, nhưng đôi mắt đen của Lục Mân Sâm nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Sân cỏ bên ngoài biệt thự xanh tươi, hai bên đường trồng cây long não cao vút, trên mặt đất lốm đốm những bóng cây đung đưa theo gió, hai người bọn họ không đi quá xa, chỉ đi dọc theo lối đi cạnh biệt thự.

Nắng buổi sáng không quá gay gắt, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ, gió hiu hiu lạnh, Tô Dư đưa tay ra sau, chiếc váy sạch sẽ rất phù hợp với dáng người của cô, đôi mắt Tô Dư ngắm nhìn xung quanh, nói: “Em đi dạo với chú như thế này, có bị người khác phát hiện ra không nhỉ?”

Lục Mân Sâm chậm rãi đi tới bên cạnh cô, áo sơ mi sẫm màu phẳng phiu, hắn lời ít ý nhiều nói: “Không có tôi cho phép, không ai có thể vào nhà họ Lục.”

Tô Dư “ồ” một tiếng, lại bắt đầu không nói lời nào.

Cô vẫn đang nhìn xung quanh, nhưng bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô dường như đang vô tình tiến lại gần, sau khi chạm vào mu bàn tay hắn vài lần, cô thấy Lục Mân Sâm không có phản ứng gì, vì vậy cô khẽ móc ngón út của hắn rồi từ từ nắm chặt các ngón tay lại với nhau. 

Làn gió mát chậm rãi thổi qua, chỉ có hai người bọn họ trên con đường yên tĩnh này.

Lục Mân Sâm không những nói khiến cô đỏ mặt, mà chỉ hỏi: “Hai ngày nay sao rồi, có vui không?”

Tô Dư thành thật trả lời: “Cũng tạm được ạ, nhưng mà không thấy chú quan tâm tới em gì cả, điều này khiến em rất ngạc nhiên. Dù sao trước kia vì chuyện của em và đàn anh mà chú tức giận, nhìn giống ghen lắm.”

“Tô Dư, tôi đã đến tuổi này rồi, sẽ không ăn giấm.” Lục Mân Sâm nói: “Ngược lại thì tính khí của em rất nhỏ nhen, nếu tôi thật sự để tâm đến chuyện em và Lục Chương đi ra ngoài, không phải em sẽ tức giận lắm sao?”

Gió thổi lá cây xào xạc, khiến buổi sáng nhàn nhã thoải mái lạ thường.

“Em mới không như thế đâu.” Tô Dư cẩn thận suy nghĩ một chút: “Nhưng mà chắc anh Chương sẽ cảm thấy chú phiền lắm, anh ấy ngày càng làm việc gọn gàng hơn, cũng ngày càng giống chú hơn ấy, không hổ là con trai chú.”

Tính tình của cô rất mềm mỏng, gặp chuyện gì mà có thể cương quyết lên một lần là tốt rồi, Lục Chương luôn hâm mộ cách sống của cô, nhưng hâm mộ chỉ là hâm mộ, anh sẽ không ghen tị.

Mấy ngày nay Tô Dư không gặp Lục Mân Sâm nên nói chuyện rất nhiều, khi nhắc tới sự kỳ lạ của Lục Chương ngày đầu tiên, cô còn nói thêm vài lời với hắn. Cô cảm thấy chắc là vấn đề tình cảm của anh lại xảy ra chuyện, còn đoán xem có phải bạn gái mới của Lục Chương đã chia tay anh rồi không?

“Nó nhiều bạn gái lắm, em bớt can thiệp vào mấy chuyện đấy đi.” Lục Mân Sâm nói: “Nếu em nhúng tay vào quá nhiều, Lục Chương sẽ suy đoán được ra chuyện đó.”

Tô Dư ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được, cô bật cười một tiếng, ôm cánh tay hắn nói: “Còn nói là chú sẽ không ăn giấm sao, anh Chương là anh Chương, dù anh ấy có biết quan hệ của chúng ta thì cũng sẽ không tin đâu. Chú cứ yên tâm đi, em cũng sẽ không đi hỏi cụ thể, còn….. Chú có vội đến công ty không? Em muốn chú ở bên cạnh em.”

Đôi mắt cô long lanh, lông mi cong vút, mỗi lần cười lên rất đẹp khiến người ta không nỡ từ chối, nhưng Lục Mân Sâm nói: “Chín giờ tôi phải đi họp.”

Tô Dư nhẹ nhàng đáp lại, biết hắn luôn đặt công việc lên hàng đầu nên cũng không thể hiện nhiều thất vọng.

Cô còn chưa nghĩ ra mình nên nói gì tiếp, một tiếng thở dài từ trên đầu phát ra khiến cô ngẩng mặt lên, nghe Lục Mân Sâm nói: “Trước khi đi dạo, tôi đã nói với trợ lý Nguyên là sáng hôm nay tôi có việc bận.”

“A….ồ.” Thiếu chút nữa Tô Dư không phản ứng kịp: “Vậy chú không đến công ty thật sao? Tức là sáng hôm nay chú rảnh à? Vậy chú tới xem em luyện tập đi, em sẽ không lười biếng đâu.”

Hắn khẽ búng trán cô một cái, nói cô không có tiền đồ.

Tô Dư một tay che trán, một tay ôm cánh tay hắn làm nũng nói: “Em không muốn làm gì khác, anh Chương nói hôm nay nghỉ ngơi nên không tới tìm em, lâu rồi em chưa ở riêng với chú, hôm nay là thời gian của thế giới hai người chúng ta.”

Lúc Lục Mân Sâm ở nhà, Tô Dư xấu hổ không dám đi tìm hắn, một là bây giờ cô cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với hắn, hai là tối nào Lục Chương cũng gọi điện cho cô. Khi ngủ cô cũng không gác máy, nên căn bản là không thể tìm hắn được.

Lục Mân Sâm từ từ ngừng lại, đứng tại chỗ hỏi: “Tô Dư, nếu Lục Chương phát hiện ra quan hệ của hai chúng ta, em sẽ làm gì?”

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu thẳng lên người, trong lòng cũng đang có chút nhiệt tình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nói cho chú biết đâu.”

Bàn tay Lục Mân Sâm bóp nhẹ lỗ mũi cô, nói: “Vậy sau này tôi xử lý thế nào cũng sẽ không nói cho em biết.”

Hắn là một người đàn ông trưởng thành điềm đạm, rất ít khi làm ra những hành động trẻ con như vậy, điều này khiến Tô Dư buồn bực một hồi, nói: “Sao chú giống con nít vậy, em còn định cho chú một câu trả lời thỏa đáng, nhưng không nói ra cũng tốt, thời gian này cứ cố gắng gạt anh Chương trước đã.”

Không phải Tô Dư chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, mà là câu trả lời luôn bị cô gác lại.

Cô không muốn Lục Chương biết chuyện này, có thể anh ấy không phải là kẻ ngốc, cho dù Tô Dư có nghĩ cách nào để lừa anh đi nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ giữa mình và Lục Mân Sâm thôi. Nhưng Tô Dư mong anh phát hiện ra chậm một chút, cô không muốn trộn lẫn quá nhiều thứ vô ích trong tình cảm của mình.

Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, trước khi bị Lục Chương phát hiện ra, Tô Dư hy vọng mình có thể giấu được bao lâu thì giấu.

Cô không biết Lục Chương ngoài miệng vừa nói nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn kêu tài xế tới đón mình.

Tối qua anh nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, anh thấy tốt hơn nên dẫn Tô Dư đi theo mình để cô làm quen dần, đợi đến trưa thì dẫn Tô Dư đi ăn, hỏi cô muốn ở chỗ nào. Kế hoạch được anh chuẩn bị rất tốt, nhưng xe tài xế lại hư phải chờ một lúc để đi đổi chiếc khác, bây giờ anh đã sắp đến nhà họ Lục.

Trên tay Lục Chương đang cầm một món tráng miệng nóng hổi, biết mấy cô nữ sinh nhỏ thích ăn mấy món này nên anh đã dậy sớm đi xếp hàng.

Mấy ngày trước anh không dám để Tô Dư rời khỏi nhà họ Lục quá lâu, khi ra ngoài anh cũng đã điều tra rõ ràng vị trí của bệnh viện, sợ ánh mắt của cô không thoải mái mà cô lại chịu đựng không nói.

Anh rất hiểu Tô Dư, cô bé này quá ngoan, quá nghe lời.

Hai người bọn họ đã lớn lên cùng nhau, cô không dám làm phiền tới ai, lúc còn bé rất thích ỷ lại người khác. Lúc viện trưởng cô nhi viện còn sống, khi đó ngay cả anh cũng chỉ là một tấm giấy bạc trong mắt cô, Lục Chương cũng không dám thân thiết quá với cô.

Tâm tư của Tô Dư rất tinh tế tỉ mỉ, luôn duy trì phòng bị với người xung quanh, để cô một mình ở lại nhà họ Lục mấy năm trời, trái tim Lục Chương chưa từng yên tâm. Nếu không phải sợ mình chọc giận Lục Mân Sâm rồi gây ảnh hưởng tới việc điều trị mắt của cô, Lục Chương cảm thấy có thể mình sẽ không nhịn được bay về mang cô rời đi.

Nhưng anh đã khiến nửa đời của cô sống trong tăm tối, nếu cô lại bị mất đi hy vọng chữa khỏi mắt của mình, Lục Chương cảm thấy kiếp này anh sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại cô nữa.

Diện tích nhà họ Lục rất rộng, tài xế từ từ dừng xe ở một bên, bên cạnh là chiếc xe của Lục Mân Sâm hay dùng để đến công ty, hôm nay hắn không đi nên xe vẫn còn ở đó.

Tiếng đài phun nước ngoài cửa kính xe đang đóng rất dễ chịu, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, nhưng lại có một sự yên tĩnh khác.

Tâm trạng Lục Chương đang rất tốt, lúc mở cửa xuống xe nhận được tin nhắn muốn chia tay của bạn gái, trong lòng cũng không chập chờn.

Anh khom người nhặt hộp bánh ngọt vô tình rơi trong xe, vừa ngẩng đầu lên thì nghe được tiếng nói chuyện nhỏ xíu, anh dừng lại một chút, là tiếng của Tô Dư.

Anh hơi ngẩng đầu lên, từ cửa sổ xe nhìn thấy Tô Dư và Lục Mân Sâm vừa đi dạo cách đó không xa.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống đập vào mắt, hộp bánh kem trong tay Lục Chương rơi xuống, hình ảnh kinh thiên động địa đã đánh thẳng vào não anh, như thủy triều đang nhấn chìm anh xuống, nhưng cơ thể Lục Chương vẫn ở yên tại chỗ không nhúc nhích.

Mười ngón tay của Tô Dư và Lục Mân Sâm đan vào nhau, cô ôm lấy cánh tay hắn, dường như vẻ mặt của cô đang không hài lòng chuyện gì đó, đứng đó lẩm bẩm, nhìn từ xa cũng có thể hình dung ra được giọng nói tinh tế của cô.

Lục Mân Sâm bất động thanh sắc lắc đầu, coi như không nói, nhưng gương mặt của hắn không có nét nghiêm nghị khi đối mặt với người ngoài, ngược lại thì như đang bất lực với Tô Dư, chưa ai từng thấy vẻ mặt đó của hắn.

Lúc hai người đi ngang qua chiếc xe này, Tô Dư cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, ngược lại Lục Mân Sâm lại thở dài nói: “Tôi với em ở chung với nhau lâu vậy mà chưa từng nghe em hát, dù sao bây giờ cũng rảnh, em hát cho tôi nghe đi.”

Cô dường như nghĩ ra điều gì đó buồn cười, lông mày cong lên cười với Lục Mân Sâm: “Thật ra trước đây anh Chương muốn học âm nhạc với em, nhưng lúc mở miệng ra thì gương mặt cô giáo cứng đờ, sau đó học kiểu nào cũng không học được nên anh ấy mới an phận ngồi dưới khán đài làm khán giả.”

“Con người ai đều cũng có điểm mạnh, ít người có thể so sánh với em về phương diện này.” Ánh mắt Lục Mân Sâm liếc nhìn một cái rồi thu hồi lại, đi về với cô: “Nếu Lục Chương có rủ em đi ra ngoài thì em cũng nên học cách từ chối đi, đừng làm theo lời nó nói mãi, dù sao mắt em cũng đã khỏi rồi.”

“Em sẽ xem tình hình sao đã.” Tô Dư dựa đầu vào cánh tay hắn, cười nói: “Sau khi đi tản bộ với chú xong, cảm giác lo lắng mấy ngày nay đều tan biến hết rồi, ở chung một chỗ với chú tốt thật.”

Lục Mân Sâm khẽ cười một tiếng, hắn dùng một tay khác xóa đầu cô, nói: “Cái miệng ngọt quá, sau này ít nói những lời như vậy đi, nên ỷ vào ai thì cứ ỷ, đừng có cố gắng chống đỡ, nhớ là phải nhìn rõ đối phương là ai.”

Tô Dư lẩm bẩm: “Chú lại xem em như con nít rồi.”

“Tự mình nghĩ đi.”

Giờ phút này, tài xế ngồi trong xe cảm thấy ớn lạnh sau lưng, nhưng vẻ mặt của Lục Chương vẫn được xem là bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.