Không Thể Không Nói

Chương 36: Chú Thích Là Được




Mùa hè mưa nhiều, từng giọt từng giọt rơi tí tách không ngừng, nước tạt vào nóc xe bắn tung tóe.

Mới chỉ vừa bắt đầu kỳ nghỉ hè, Tô Dư đã vội vã chạy tới phòng VIP của khách sạn ngồi học bài, trên bàn không có bất kỳ đồ dư thừa nào, tất cả những gì cô có thể chạm vào chỉ toàn là giấy với giấy, còn có điện thoại kết nối với quầy lễ tân ở khách sạn nữa.

Lục Mân Sâm mới từ bên ngoài về, cơ thể dựa vào bàn nhìn cô viết chữ, nhưng Tô Dư cảm thấy hắn nhìn sẽ không hiểu nên cô chỉ có thể nhắm mắt làm lơ, coi như không biết gì.

Cô biết Lục Mân Sâm học chuyên ngành tài chính, là người đứng đầu bảng xếp hạng các sinh viên, cô cũng được nghe nhắc vài lần trong trường rồi, nói chung là khác nghề như cách núi vậy. Tô Dư đang âm thầm soạn nhạc cho cậu bé kia, chỉ phù hợp với những người không nhìn thấy gì như bọn họ.

Trước hôm đến chúc mừng sinh nhật Lục Mân Sâm, cô chỉ định ở đây một ngày rồi về, qua một khoảng thời gian dạy cậu bé kia khiến cô cảm thấy trách nhiệm trên người mình tăng lên. Cô cũng thấy mình nên bình tĩnh như Lục Mân Sâm, để có khi gặp chuyện gì đó bất ngờ thì không cần phải hốt hoảng, không nên ở đây làm lỡ công việc người ta.

Hôm bữa hắn nói sinh con khiến cô hoảng sợ làm rơi điện thoại xuống đất, theo bản năng trả lời không muốn, chờ khi nhận ra giọng điệu của mình quá kiên định, cô không biết nên dùng lời gì để xoa dịu bầu không khí. Chỉ biết ngồi đó cắn môi không nói lời nào, đợi hắn tức giận.

Cô không muốn nhượng bộ chuyện này, mặc kệ hắn có khả năng sinh con hay không, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Tô Dư không có dã tâm trở thành người nhà họ Lục, mà hy vọng mọi thứ trong nhà họ Lục đều thuộc về Lục Chương.

Ngoài ý muốn là Lục Mân Sâm không nói gì, nhưng hắn vẫn cho Tô Dư ở lại đây đến hết kỳ nghỉ.

Căn phòng sạch sẽ không có một hạt bụi nào, không có mùi hương kỳ lạ, bài trí trong phòng vốn dĩ đã đơn giản sạch sẽ, nhưng vì Tô Dư tới đây nên cũng có vài thứ phải bỏ đi.

Chân cô hơi tê rần, Lục Mân Sâm bỏ bản thảo trong tay mình xuống, ngón tay thon dài cầm lấy bút ấn nhẹ vào tờ giấy, nói: “Tâm em không tĩnh nên sai một chỗ rồi này.”

Trong lòng Tô Dư hẫng một nhịp, đúng là tâm cô không tĩnh thật, mặt sau tờ giấy viết toàn những thứ linh tinh, cô không muốn bài hát thiếu nhi này bị lỗi, liền vội vàng hỏi: “Có ạ? Mà sao chú biết thế?”

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Lục Mân Sâm nhìn điện thoại di động một cái, nói với Tô Dư: “Đoạn thứ ba phần mở đầu, em ngồi sờ đi, tôi ra nghe máy một lúc.”

Hắn nói xong rồi rời đi, Tô Dư ngồi đó sờ những chữ lồi lõm, dù kiểm tra như thế nào cô cũng không phát hiện ra lỗi sai của mình, còn tự hỏi có phải Lục Mân Sâm làm bộ hiểu rồi tới đây lừa bịp mình hay không.

Sau khi Lục Mân Sâm tiếp điện thoại xong quay lại, cô uyển chuyển nói: “Chú Lục, có phải chú nhìn nhầm rồi không, em bắt đầu tập bài hát ánh trăng này từ nhỏ rồi, không thể sai được đâu.”

Dù trong mọi trường hợp nào, việc cho người khác xem sắc mặt không phải là chuyện lịch sự, tốt hơn là nên uyển chuyển nói lý do là hắn nhìn lầm còn tốt hơn so với lý do không biết gì.

Lục Mân Sâm cầm ly nước, nói: “Xin lỗi, trước kia thầy tôi dạy nửa âm si, giai điệu mà thầy dạy tôi quả thực khác với mọi người.”

Tô Dư có hơi tò mò về thầy giáo của hắn, có thể dạy học cho Lục Mân Sâm toàn năng như thế thì cũng được xem là thiên tài, nhưng sao lại dạy hắn nửa âm si nhỉ? Nhà họ Lục yên tâm giao người thừa kế tương lai của tập đoàn Lục thị cho một người như thế sao?

Nhưng cô không dám hỏi, ngại ngùng nói với hắn: “Thật ra trước kia em cũng thường xuyên bị sai chỗ này, cô Mai đã sửa lại cho em.”

Tô Dư cảm thấy Lục Mân Sâm không hiểu cô viết gì, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên Lục Mân Sâm nói: “Vậy à? Thế mấy từ ngu ngốc cuối trang có nghĩa là gì vậy?”

Tô Dư giật mình, gương mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, nói: “Em cảm thấy bản thân quá ngu ngốc nên viết ra để nhắc nhở mình thôi.”

“Cũng hung dữ đấy chứ.” Lục Mân Sâm gật đầu nói: “Lúc nãy nhìn còn tưởng rằng đang nói tôi đấy, có tên ngay kế bên luôn kìa.”

Mặt Tô Dư ngày càng đỏ, cuối cùng nói xin lỗi với hắn: “Em sai rồi chú Lục, là do em rảnh quá không có chuyện gì làm nên tay với não không nghe lời.”

Lục Mân Sâm nói: “Vẫn đang nghĩ tới chuyện lần trước tôi hỏi em sao? Tô Dư, chuyện đó không cần thiết, chỉ cần em không muốn thì chuyện đó sẽ không xảy ra.”

Tô Dư sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống, nói: “Chú Lục à, anh Chương rất thông minh, sau này chú sẽ hãnh diện vì anh ấy.”

Nếu chỉ đơn giản là người tình của hắn, việc sinh con ra cũng không sai, có được một miếng bánh ngon từ nhà họ Lục, cũng có thể nói là nửa phần đời sau không cần lo cơm áo gạo tiền. Thế nhưng đó đều là đồ của Lục Chương, Tô Dư tham lam ích kỷ không muốn để người khác cướp đi hết, cô cũng sẽ không động vào.

Lục Mân Sâm xoa đầu cô, nói: “Suy nghĩ của em nên thay đổi, cách tôi đối xử với Lục Chương khác khi đối xử với em, đừng nghĩ rằng sẽ gây ảnh hưởng tới tôi, nhớ sau này ít gọi cho Lục Chương lại.”

Tô Dư khẽ gật đầu, cô cảm thấy Lục Mân Sâm đối xử với mình rất khác, dù đã nói muốn cô nhận tất cả mọi thứ từ hắn nhưng Lục Mân Sâm vẫn tôn trọng suy nghĩ của cô.

Đối với cô, chữ thích rất khó nắm bắt, nếu có thể thì Tô Dư vẫn muốn cùng hắn tiếp tục giữ mối quan hệ này, không phải là chỉ vì Lục Chương, mà còn vì những suy nghĩ không thể nói rõ trong lòng cô.

——————————–

Chuyện này cứ như thế trôi đi, Lục Mân Sâm không truy cứu tiếp nữa, Tô Dư cũng không nghe thấy gì, cứ duy trì sự thân thiết với hắn.

Lục Chương bên kia cũng ít khi gọi điện cho cô, Tô Dư loáng thoáng nhận ra được sự khác thường, nhưng chỉ cảm thấy là do mình suy nghĩ quá nhiều. Lục Chương ở một mình bên nước ngoài như thế nhất định là sẽ rất bận bịu, không cần phải cố ý tránh né cô.

Trợ lý Nguyên thông báo cho cô biết cuộc tranh tài ca hát quốc tế sẽ diễn ra vào tháng 3, cô nghiến răng làm việc chăm chỉ hơn, như thể biết mình sẽ rời khỏi nhà họ Lục sau khi tốt nghiệp.

Tô Dư không biết có phải mình gặp ảo giác không, dường như công việc của Lục Mân Sâm ngày càng ít đi, thậm chí hắn còn về kịp buổi tập từ bảy giờ tới chín giờ của cô, trở thành khán giả ngồi nghe.

Má Trương không biết gì về âm nhạc, trước kia thỉnh thoảng sẽ tới nhưng sau khi Lục Mân Sâm ở đây, bà cũng thức thời nhường không gian lại cho hai người.

Vào thời khắc chuyển giao mùa từ thu sang đông, mỗi lúc dậy sớm có thể nghe được tiếng gió lạnh gào thét ở bên ngoài, trước khi tham gia cuộc thi quốc tế, Tô Dư cũng đã tham gia mấy sự kiện lớn nhỏ, mệt hay không là một chuyện, Lục Mân Sâm cũng thường hỏi cô thi mấy cái này có lợi ích gì không.

Hôm đó Tô Dư đang thay quần áo trong phòng mình, Lục Mân Sâm ngồi trên xích đu vắt chéo hai chân, nhìn cô đi ra từ phòng thay đồ rồi mò mẫm đến bàn trang điểm đeo bông tai lên, hỏi hắn cảm thấy như thế nào.

Nước da của cô rất trắng, cổ tay mảnh khảnh đeo vòng ren, Lục Mân Sâm ôm đầu nhìn chiếc váy kiểu châu Âu của cô, hỏi: “Em muốn đóng vai gì? Muốn làm gì à?”

Trường bọn họ không yêu cầu tất cả sinh viên trong lớp hát opera trong lễ kỷ niệm thành lập trường, nhưng bọn họ đều cho là Tô Dư – hoa khôi của ngành cần có người hỗ trợ kế bên mới được, nên cho cô đóng vai một ca sĩ nữ bị mù ngồi trên xe lăn, trong suốt quá trình buổi lễ diễn ra, cô không cần phải đi đi lại lại.

Tô Dư muốn mình bức phá bản thân nên đồng ý nói: “Em đóng vai cô ca sĩ giàu bị mù không thể đi lại được, giúp đỡ nam nữ chính chạy trốn. Thật ra thì em không cần làm gì cả, chỉ hát vài câu là xong, còn nam nữ chính thì sẽ sớm bị bắt lại.”

Lục Mân Sâm hỏi: “Bây giờ mặc như vậy không thấy lạnh sao?”

“Sao chú hỏi mấy câu không liên quan tới nhau thế? Em không cảm thấy gì cả.” Tô Dư vươn tay chống gậy, từ từ đi tới chỗ hắn: “Lăng Lâm còn đặc biệt chọn cho em một chiếc váy khá xinh đấy, chú thấy thế nào, có đẹp mắt không? Đây là lần đầu tiên em tự mặc nó, chút nữa tới trường học, Lăng Lâm sẽ giúp em chuẩn bị những thứ khác.”

Tô Dư không nhìn thấy được bộ dạng của mình, cô hơi nghiêng người rồi quay lại đằng trước để hắn đánh giá.

Lục Mân Sâm yên lặng, như thể không có lời gì muốn nói, Tô Dư hơi do dự: “Trông khó coi lắm sao? Lúc ở trường em có mặc thử một lần, có người tới xin chụp chung bức ảnh nữa mà, nhưng Lăng Lâm không cho nên em cũng không đồng ý.”

Bây giờ trông cô có hơi khác, bình thường Tô Dư rất hay để ý hình tượng của mình khi đứng trước mặt Lục Mân Sâm, không biết tại sao bây giờ cô cảm thấy nó bình thường, nhưng nếu nhìn khó coi quá thì tốt nhất nên quên nó đi.

Lục Mân Sâm bỏ chân xuống, hắn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đỡ cô ngồi lên chân mình, còn thuận tay nâng áo ngực cô lên. Nhưng phần ngực không được thiết kế rộng ra xíu nào, hắn không nâng được lên khiến mặt cô đỏ bừng.

Hắn thu tay về, nói: “Không có gì, chiếc váy này không hợp với em lắm, chiều mai nhà thiết kế sẽ tới làm lại cho em, em nói với bạn cùng lớp trước một tiếng đi.”

Tô Dư ngẩn người, đành gật đầu nói: “Chú thích là được.”

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm thay đổi rồi ~ Thêm vài chương nữa là hai người sẽ bắt đầu thích nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.