Không Thể Không Nói

Chương 32: Thay Đổi




Tô Dư không biết Lục Mân Sâm suy nghĩ gì, thời gian ở bên cạnh hắn không chỉ khiến tâm trạng cô tốt hơn, mà ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi lớn.

Đã nhiều lần cô sợ Lục Chương sẽ xa cách mình, căng thẳng lo lắng tới mức thần kinh suy yếu, nhưng vì Lục Chương mà cô phải giả bộ như mình vẫn rất tốt.

Những gì Lục Mân Sâm mang lại cho cô là sự tự do và buông thả bản thân, thỉnh thoảng cô cũng bắt đầu nghĩ nếu giúp Lục Chương xong, cô có nên làm điều gì đó cho bản thân không.

Màn đêm tĩnh lặng chỉ nghe thấy được tiếng hít thở đều đều, Tô Dư ôm cánh tay Lục Mân Sâm ngủ, cả người cô như muốn chui vào trong ngực hắn, làn da trắng mềm mại toát ra mùi hương quyến rũ mê người.

Tấm rèm dày che mất ánh đèn neon của thành phố, người đàn ông bên cạnh cô từ từ mở mắt ra, hắn hơi quay người sang một bên, cử động nhẹ để tránh đánh thức Tô Dư dậy. Hắn chỉ thay đổi tư thế ngủ ôm cô vào lòng, sau đó vén tóc lên để cho cô có thể ngủ thoải mái hơn.

Tay Lục Mân Sâm chạm vào đôi môi cô, bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn ngón tay mình như thể hơi ấm từ đầu lưỡi cô vẫn còn đọng lại trên ngón tay.

Lúc nãy cô mới vừa cắn hắn xong, cũng có ý tán tỉnh ấy chứ.

Đối với Lục Mân Sâm, cô trông rất giống một con mèo có bộ lông mượt mà cùng với cơ thể mềm mại như không xương. Cô luôn có thể khơi dậy sự ham muốn của đàn ông đối với phụ nữ, sau một hồi phấn khích triệt để là cơ thể từ từ buông lỏng ra, đây là một loại trải nghiệm chưa từng có trước đây.

Hắn buông tay xuống nghiêng người sang, dùng tay xoa trán cô. Dường như cô bị tiếng thở của hắn làm ồn, mơ hồ gọi chú Lục, cũng không nói gì nữa, vẫn tiếp tục ngủ.

Đúng là cô bé ngốc.

Nếu như cô có tâm cơ thì nhân lúc hắn không tỉnh táo nằm trên giường, làm nũng hỏi mình có thể bước vào nhà họ Lục được không, nói không chừng hắn sẽ không cẩn thận đồng ý với cô nữa.

Hết lần này tới lần khác đều vì Lục Chương, không nói một lời nào vì mình.

Mặc dù có một vài thời điểm Tô Dư muốn biết Lục Mân Sâm suy nghĩ gì, nhưng không phải là bây giờ. Sau lần qua đêm với hắn hôm đó, cô luôn sống bên ngoài với Lục Mân Sâm, còn phần lớn những thời gian khác thì vẫn ở trong biệt thự nhà họ Lục.

Cô muốn đến trường học, còn phải chuẩn bị chương trình học để dạy cậu bé kia, cần có thời gian để bận rộn. Vào ban ngày, ba mẹ cậu bé kia không thường xuyên ở nhà, cứ cách hai ngày là Tô Dư sẽ đến nhà dạy học.

Chờ tới khi cô nhớ dạo này mình không gọi điện cho Lục Chương, thời gian cũng đã trôi qua gần một tháng.

Hôm đó là buổi sáng thứ bảy, buổi chiều Lục Mân Sâm mới đến công ty, bây giờ hắn đang ở trong thư phòng xem xét mọi thứ. Tô Dư ngồi bên cạnh học bài, cô cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi Lục Mân Sâm: “Chú Lục, chú có biết anh Chương gặp chuyện gì không ạ? Dạo này không thấy anh ấy gọi một cú điện thoại nào, cùng gần hai tháng rồi…… Em không muốn làm phiền anh ấy đâu, em chỉ hỏi xem anh ấy có gặp chuyện gì hay không thôi.”

“Gần đây nó hay giúp một đàn chị chăm sóc con, chắc là không có thời gian rảnh tìm em.” Hắn thuận miệng nói: “Chờ em điều trị mắt xong thì nó sẽ về, đừng nghĩ về nó nữa.”

Hắn thản nhiên nói như vậy khiến Tô Dư không muốn hỏi thêm, dù sao người ba như hắn còn chưa nóng lòng, nếu cô hỏi thêm nữa thì không biết hắn sẽ cảm thấy cô trì hoãn công việc Lục Chương không nữa.

Cô chống tay vào lưng ghế, cằm tựa vào cánh tay, nói: “Em mới vừa kiểm tra lại mắt mấy bữa trước xong, bác sĩ bảo dưỡng mắt thêm hai năm nữa là mổ được, đến lúc đó xác suất thành công sẽ rất cao, cũng sẽ không gây tổn thương tới đầu óc, em thì không sao, dù gì cũng quen rồi.”

Lục Mân Sâm không cảm thấy ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu hỏi: “Lần đầu tiên biết mắt mình không nhìn thấy gì, em có sợ không?”

Bác sĩ khám cho cô có liên quan tới nhà họ Lục, Tô Dư biết hắn đã nghe sơ qua tình hình của mình, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Lúc nhỏ em không dám ngủ một mình, dường như có chuyện gì đó xảy ra nhưng em lại không nhớ, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau buồn. May mà có anh Chương và cô Mai bên cạnh em, cô Mai có trả lại cho em một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền, em vẫn luôn giữ hai thứ đó bên mình, hai người bọn họ đều rất tốt.”

Đôi lông mày cô cong cong, cười lên trông rất đẹp mắt.

“Em lớn rồi.” Hiếm khi thấy Lục Mân Sâm cười, nhưng mà Tô Dư lại không nhìn thấy được: “Bất kể khó khăn có như nào đi nữa thì cũng sẽ không làm khó được em.”

Hắn đột nhiên khẳng định như vậy khiến gương mặt Tô Dư có hơi đỏ ửng, cảm thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa.

Tô Dư đột nhiên nhớ tới món quà Lục Mân Sâm đưa lúc ở bãi biển, bây giờ vẫn còn nhờ má Trương giữ giùm, cô nghi ngờ hỏi: “Chú Lục ơi, lần trước chú mang em đi lấy cái gì vậy? Sao lại đợi mắt em trị xong rồi mới được mở ra?”

Lục Mân Sâm nói: “Không nói cho em.”

Tô Dư vẫn rất tò mò, cô cảm thấy món đồ mà Lục Mân Sâm lấy đã được cất giữ từ rất lâu, nó dường như không phải đặc biệt chuẩn bị cho cô. Vậy tại sao lại phải đưa cho cô, Tô Dư cũng không đoán được.

Nhưng tính cách của cô không phải là loại thích càn quấy, chỉ nhỏ giọng nói: “Chú hẹp hòi thật đấy, chẳng lẽ còn ghét em vì tối hôm qua nổi giận sao? Chú bao nhiêu tuổi rồi, sao còn như con nít vậy.”

Quan hệ giữa Tô Dư và Lục Mân Sâm rất tốt, tốt tới mức có thể nói xấu hắn trước mặt hắn. Cô hiểu con người Lục Mân Sâm, biết hắn sẽ không thèm để ý tới mấy lời này, cũng không có khả năng trách mắng cô, chuyện xảy ra đêm qua không thể nói trước được.

Tầm mắt Lục Mân Sâm lướt qua người cô, nói tránh đi: “Em có thể tiếp tục dạy đứa bé kia, nhưng em thường xuyên đến đó sẽ mất thời gian lắm. Em có thể mang thằng nhóc đó về nhà họ Lục, như vậy em sẽ không cần chạy đi chạy lại nhiều.”

Hắn muốn chiếm cô thành của riêng mình, còn muốn nhiều hơn nữa, cô gái sạch sẽ dính hơi nước, cắn môi nhẫn nhịn mọi động tác của hắn. Lục Mân Sâm không biết kiềm chế ham muốn của mình lại, cuối cùng lại khiến cho cô nổi giận.

Lục Mân Sâm không còn là thanh niên không có đầu óc, liều lĩnh, nhưng hắn đã mắc sai lầm.

Tô Dư lắc đầu nói: “Lúc em nhỏ như cậu bé đó, em không muốn rời khỏi cô nhi viện chút nào, sợ sau khi đi ra ngoài thì sẽ không quay về được nữa. Em vẫn có thời gian mà, còn có thể vừa dạy cậu bé vừa ôn lại lần nữa luôn.”

Hắn đã sớm biết công việc làm thêm của cô, tuy Tô Dư có hơi tức giận, nhưng dựa vào thân phận của hắn, không biết mới là kỳ lạ. Tất cả những gì cô làm chỉ để nuôi sống bản thân thôi, với chuyện như thế, Tô Dư đã học cách tự quyết định cho mình.

Nhưng cô cũng có một bí mật giấu hắn, cô chắc chắn hắn sẽ không biết được.

“Đừng vì chuyện này mà trì hoãn việc học với sức khỏe.” Lục Mân Sâm nói: “Tháng ba năm sau sẽ có một cuộc tranh giải rất hợp với em, tôi sẽ kêu trợ lý Nguyên đi ghi danh giúp em, có thể được lên bảng xếp hạng hay không thì phải dựa vào chính mình, số tiền thưởng dành cho nhà vô địch rất lớn.”

Chắc chắn đó là thật rồi, dù gì người đứng sau lưng bỏ vốn ra cũng là hắn.

Tô Dư không thể được xem là người học giỏi nhất lớp, chữ nổi Braille không dễ học, cô không thể bù đắp được khiếm khuyết của đôi mắt, nhưng giọng hát của cô rất tốt, ngay cả giáo viên thanh nhạc hàng đầu cũng phải khen ngợi cô.

Đôi khi Lục Mân Sâm khiến cô khóc rất nhiều, lúc đó má Trương sẽ làm nhiều đồ ăn thanh đạm cho cô.

Lúc Tô Dư vừa mới đến nhà họ Lục, cô rất sợ khi gặp người ngoài. Thói quen ở cô nhi viện rất khó thay đổi, nhưng sau khi thay mặt nhà họ Lục tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ, lá gan của cô cũng lớn hơn trước rất nhiều, cũng biết cách xử lý vài chuyện như thế nào.

Cô gật đầu đồng ý, dường như lại nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Chú Lục, có phải món quà lần trước đưa cho đàn anh Cố là do chú kêu trợ lý Nguyên chuẩn bị phải không ạ? Anh ta có trả lại cho em, nói là món quà quá đắt.”

Lục Mân Sâm nhìn vào đôi mắt cô, hỏi: “Em nhận lại rồi sao?”

“Không ạ.” Tô Dư lắc đầu nói: “Nếu chú Lục đã bày mưu tính kế như vậy, em lấy lại sẽ khiến chú mất vui nữa.”

Mỗi tháng nhà họ Lục đều cho cô tiền tiêu vặt, lúc mới tới cô cũng có phần, Tô Dư không biết số tiền đó khoảng bao nhiêu, vì cô không thể đi ra ngoài nên cũng chưa từng động đến.

Cố Nam Trì tặng cho cô một hộp chocolate, trợ lý Nguyên đưa lại cho anh ta một chiếc đồng hồ đeo tay cao cấp, với mức chi phí cao như thế thì cô không thể nào có được. Cố Nam Trì cũng không ngốc, chỉ sợ là đã đoán được ý của Lục Mân Sâm.

“Lúc trước cậu ta chăm sóc em mà, tặng như thế là đương nhiên.” Hôm nay Lục Mân Sâm có vẻ rất có kiên nhẫn, thậm chí còn trả lời câu hỏi của cô: “Lời nên nói thì em đã nói với cậu ta rồi, không cần lo lắng cậu ta sẽ sinh ra suy nghĩ khác.”

Tô Dư bị hắn làm cho chóng mặt, nhưng cô cũng hiểu được ý của hắn. Giá trị món quà không bằng nhau, thể hiện mối quan hệ giữa Cố Nam Trì và cô không ngang hàng với nhau, anh ta thông minh cũng biết đây là ý gì.

Cô hơi đỏ mặt nhưng cũng không nói gì, chỉ ngồi thẳng cơ thể đang cứng ngắc, xoay đầu lại học tiếp.

Quả nhiên hắn là loại cáo già mưu mô khó đoán, người khác đều kể rằng hắn nói được làm được, kết quả là lần nào hắn cũng thay đổi ý với cô, còn để cô tự mình đoán xem hắn nghĩ gì, đây không phải là còn khó hơn lên trời sao?

“Gần đây thời tiết rất nóng, trước khi ra ngoài em nhớ làm hết mấy biện pháp tránh nắng đấy, đừng để bị say nắng.” Lục Mân Sâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô: “Cũng sắp nghỉ hè rồi, muốn đi đâu chơi thì cứ nói với trợ lý Nguyên, cô ấy sẽ sắp xếp cho em.”

Tô Dư thở dài nói: “Em không đi đâu, em muốn kiếm tiền.”

Cô trả lời rất nhanh, Lục Mân Sâm nghe thế bật cười, thứ mà tập đoàn Lục thị không bao giờ thiếu đó là tiền, luôn miệng nói phải làm người tình của hắn vậy mà có thể nói ra những lời này trước mặt hắn, không sợ hắn nghĩ là cô đang giận dỗi sao.

Nhưng Lục Mân Sâm không phải là người nổi giận mà không có lý do nào, cô không còn do dự hỏi mình có thể đi tìm Lục Chương như trước nữa không. Khi nhận ra tâm trạng hắn không tốt thì vội vàng đổi lời, nói muốn ở bên hắn, Lục Mân Sâm hy vọng cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

“Tô Dư.” Hai chân Lục Mân Sâm vắt chéo nhau: “Em làm rất tốt.”

Lỗ tai Tô Dư hơi đỏ lên, cô sờ tai, quay đầu lại nói: “Vậy sau này chú đừng giống tối qua được không, bỗng dưng….. Nếu chú muốn thì cứ nói trước với em một tiếng để em chuẩn bị tinh thần, sáng nay tỉnh dậy đau lắm.”

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, dường như cảm thấy hơi ngượng ngùng, hai chữ người tình đồng nghĩa với chuyện hắn có thể muốn làm gì thì làm với cô, lúc này còn đưa ra yêu cầu nghe có vẻ rất khó chịu.

Tô Dư đã ở bên cạnh Lục Mân Sâm lâu rồi, những chuyện nên làm đều đã làm, theo lý mà nói thì không nên có cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận mới đúng.

Cô chỉ là cảm thấy Lục Mân Sâm tối hôm qua trông rất đáng sợ, giống như một con thú hoang hung dữ mạnh mẽ, hắn đóng dấu lên những nơi bí mật trên cơ thể cô, xem cô thành con mồi rồi từ từ ăn vào bụng.

Tô Dư suy nghĩ rất lâu về nguyên nhân tại sao cảm xúc của hắn lại thay đổi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không đoán ra được.

Hôm qua hơi kỳ lạ, nhưng mà trên diễn đàn trường cô có một bài giải trí, cô và Cố Nam Trì được bình chọn là cặp đôi hợp nhau nhất.

Tô Dư không nghĩ sẽ có chuyện gì trong đó, lần trước trợ lý Nguyên có nói Lục Mân Sâm không tiện ra mặt giải quyết những tin đồn của cô và Lục Chương, nên bây giờ cô cũng nghĩ rằng chuyện này là do Lục Mân Sâm cho người làm.

Đột nhiên cô bắt đầu do dự, sinh nhật của Lục Mân Sâm cũng đã sắp tới, chú lớn tuổi vậy rồi, không biết có thích được nhận quà sinh nhật từ người khác không nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.