Không Thể Không Là Em

Chương 50: Buông bỏ




Bà Ngôn xem tài liệu mà thám tử đưa tới, sắc mặt tức giận đến nỗi trắng bệch, lẩm bẩm: “Thảo nào, thảo nào...” Bà ta vứt tập tài liệu xuống đất, cầm điện thoại gọi cho con trai: “Bây giờ con về ngay cho mẹ! Mẹ nói là về ngay lập tức!”

Kể từ hơn mười ngày trước, sau khi Hoa Độ công bố trên tất cả các mặt báo CEO mới nhậm, không khí ở nhà họ Ngôn trở nên âm u đè nén. Bà Ngôn cả ngày gào thét chửi bới, hơi chút là nổi cáu với người làm, đã có ba người vì làm bà ta bực mà bị đuổi đi.

Ngôn Bá Ước thân là con ruột mà còn không chịu nổi, huống hồ là người khác. Quý Tĩnh nếu không cần thiết sẽ không về nhà họ Ngôn, hôm nay hình như lại đi mua đồ, bảo là muốn làm dược thiện cho mẹ ăn có thể giảm bớt nóng trong người.

Nghe được mệnh lệnh khàn cả giọng của mẹ, anh ta thở dài, chỉ đành về nhà, nếu về muộn, cơn bực bội của mẹ càng lớn hơn.

“Sao thế mẹ?” Ngôn Bá Ước bước vào cửa, mệt mỏi hỏi. Kỳ thực anh ta biết, mọi chuyện đều là vì Giang Phỉ nhậm chức CEO Hoa Độ!

Bà Ngôn đang nổi nóng, thấy anh ta về cũng không có hòa nhã, hỏi ngược lại: “Con còn hỏi mẹ làm sao? Người phụ nữ con ngủ cùng nhiều năm là mặt hàng gì con cũng không biết!”

Ngôn Bá Ước nhíu mày, hỏi: “Quý Tĩnh lại chọc mẹ chỗ nào rồi?”

Bà Ngôn kêu lớn: “Nó không chọc mẹ! Cả nhà nó đều chọc mẹ! Xưa kia làm đám hỏi với nhà họ Quý, hóa ra lấy về lại là cái thứ giả mạo, là một dã chủng!”

Ngôn Bá Ước nghe mẹ nói quá khó nghe, mày càng nhăn chặt, kìm nén bực bội trong lòng: “Dã chủng gì chứ, mẹ đừng nói lung tung.”

Bà Ngôn nhặt tài liệu rơi vãi trên đất lên ném cho con trai, chỉ vào đó nói: “Tự con xem đi, xem kỹ vào! Quý Tĩnh vốn không phải con gái của Quý Độ, mà là con của em gái Quý Độ cùng với một người đàn ông không rõ thân phận, không phải dã chủng thì là gì!” Thừa dịp con trai lật xem tài liệu, bà ta tiếp tục lải nhải, “Mẹ đã bảo mà, đứa con rể ưu tú như con bọn họ không trọng dụng, lại đi cùng con hồ ly tinh kia! Thì ra con vốn không phải con rể bọn họ, Quý Tĩnh hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào!”

Ngôn Bá Ước xem tin tức trong tài liệu, thì ra Quý Tĩnh thật không phải là con gái của Quý Độ... Nếu ban đầu mẹ biết chuyện này, liệu có thể buộc Giang Phỉ từ bỏ, còn có thể buộc anh ta lấy Quý Tĩnh không?

Anh ta không biết.

Bà Ngôn bỗng im bặt, Ngôn Bá Ước cảm thấy không khí không bình thường, quay lại liền thấy Quý Tĩnh mặt trắng nhợt đứng ở cửa.

Bà Ngôn hừ hai tiếng, cũng không để ý đến cô, xoay người lên gác.

Ngôn Bá Ước thở dài, cất tài liệu vào túi hồ sơ, nói với Quý Tĩnh: “Mẹ anh nói bừa thôi, tâm trạng bà không tốt, em đừng để trong lòng.”

Ánh mắt Quý Tĩnh lại chăm chú vào túi hồ sơ trong tay anh ta, chìa tay ra: “Đưa cho em.”

“Quý Tĩnh, em đừng như vậy.”

“Đưa cho em.”

“Quý Tĩnh...”

“Đưa cho em!”

Ngôn Bá Ước đứng im bất động, Quý Tĩnh tiến lên giật lấy túi hồ sơ, run rẩy mở ra, trông thấy nội dung bên trong. Ngày sinh của cô, giấy chứng minh của bệnh viện, so sánh DNA, tấm ảnh của người mẹ ruột... giống lắm, thật sự rất giống!

Thì ra bố không phải bố ruột cô, mà là cậu của cô, người mẹ ruột của cô thì không biết đã đi đâu.

Cô nhớ tới những lời bà Ngôn vừa nói, chậm rãi ngẩng lên, nước mắt mờ mịt, khẽ hỏi: “Nếu anh sớm biết em không phải con gái nhà họ Quý, anh có còn... lấy em không?”

Mi tâm Ngôn Bá Ước khẽ nhúc nhích, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung...”

Quý Tĩnh bỗng bật cười thê lương, “Mẹ anh nói không sai, em vốn không có giá trị lợi dụng lớn như thế, ban đầu là em sống chết đòi gả cho anh, em...” Cô không nói được nữa, lau nước mắt, siết chặt tập tài liệu, chạy ra khỏi nhà họ Ngôn.

Ngôn Bá Ước vội vàng lái xe đuổi theo, trông thấy xe cô đi về hướng nhà họ Quý mới hơi yên lòng.

Quý Độ và Cố Hoa đang thu xếp hành lý, chuyện công ty đã giao cho Giang Phỉ, ông không phải người thích sự độc quyền, dùng mấy ngày để bàn giao nốt, lần này ông có thể hoàn toàn bỏ công việc sang một bên, chuyên tâm đi xa nhà giải sầu với bà xã.

Quý Tĩnh vào cửa định há miệng gọi “bố mẹ”, nhưng lại nghĩ đến thân thế của mình, tiếng “bố mẹ” vẫn bịn rịn trên đầu lưỡi, Cố Hoa thấy cô, vui mừng nói: “Ô kìa, con về thật đúng lúc, mẹ đang định gọi cho con, bảo các con về ăn tối đấy! Mẹ với bố con chuẩn bị mai sẽ đi du lịch, tối nay...” Bà đến bên Quý Tĩnh mới phát hiện vành mắt Quý Tĩnh hồng hồng, hình như mới khóc, vội hỏi: “Con sao thế?”

Lúc ấy, Ngôn Bá Ước chạy vào, Cố Hoa thấy anh ta liền nhẹ nhàng hỏi: “Có phải hai vợ chồng lại cãi nhau không?” Ngôn Bá Ước đi lên phía trước kéo tay Quý Tĩnh, phát hiện tay Quý Tĩnh lạnh ngắt, còn Quý Tĩnh thì tránh né. Cố Hoa nhíu mày, nhìn Ngôn Bá Ước hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bầu không khí trở nên yên lặng, Quý Độ nhìn sang, nhíu mày. Mũi Quý Tĩnh cay cay, đưa túi hồ sơ cầm ra, sau đó hỏi: “Có thật không ạ?”

Cố Hoa nghi hoặc mở túi hồ sơ ra, liếc mắt nhìn liền hốt hoảng, vội vàng giao cho Quý Độ. Quý Độ lật xem, mặt mày nghiêm nghị. Cố Hoa thầm cảm thấy không tốt, ông chồng này của bà bình thường có chút không dễ gần, nhưng một khi dính dáng đến ranh giới, thủ đoạn hết sức mạnh mẽ vang dội.

Quý Độ ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Ngôn Bá Ước rồi sau đó hướng mắt sang Quý Tĩnh, nói: “Đi với bố vào thư phòng.”

Có một số việc, ông giấu giếm đã lâu, vốn định cả đời này sẽ giấu nó đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người muốn đối nghịch với ông! Chỉ một chức vụ CEO thôi đã khiến những kẻ đó lộ nguyên hình, sớm biết như vậy, ban đầu ông nên để Quý Tĩnh thấy rõ ràng xem gia đình mà nó muốn gả vào là hạng người gì.

Chẳng qua hiện giờ cũng chưa quá muộn, anh không thể để Quý Tĩnh đi con đường của em gái ông, đối với một người đàn ông không yêu mình vẫn nên sớm tỉnh táo! Bây giờ, chúng còn chưa có con, tất cả đều có thể vãn hồi.

Sau khi Quý Vân Khai tan ca liền đi đón Giang Phỉ về nhà họ Quý ăn tối, nói là thực hiện vì bố mẹ, anh biết ông già chờ ngày này đã lâu, cho nên mới khiến Giang Phỉ mệt mỏi như thế!

Cũng may Giang Phỉ đã nhận được điện thoại từ trước, hôm nay trước khi tan sở đã xếp thời gian, ngày mai lại tiếp tục bận bịu. Tiệc tối hôm đó không tham gia, bị Quý Vân Khai lăn qua lăn lại trên giường khiến xương cốt cả người đau nhức! Sau đấy cũng không biết nghĩ ra lý do gì để giải thích với bố, nhưng Quý Độ là người từng trải, hình như rất rõ ràng, trừ hung dữ lườm Quý Vân Khai ra thì cũng không nói gì khác.

May là tối đó không có truyền thông, bằng không Giang Phỉ vừa mới nhậm chức CEO lại không tham dự bữa tiệc, báo đưa tin này ra nhất định sẽ làm giảm hình ảnh của cô trước công chúng.

Quý Vân Khai thông cảm cho cô, mấy ngày bận rộn cũng không quấn lấy cô làm liều. Nhưng trông thấy dáng vẻ kích động của anh, sao khi bàn giao hoàn chỉnh, Giang Phỉ rất lo mình sẽ có một khoảng thời gian dài e sợ chuyện trên giường.

Hai người trở về nhà họ Quý, Quý Tĩnh đã ra khỏi thư phòng, đi rửa mặt, trang điểm lại, không để họ phát hiện ra điều gì. Chẳng qua khi Quý Vân Khai trông thấy Ngôn Bá Ước liền nổi khùng, không tiện phát tác trước mặt bố mẹ, bí mật muốn Giang Phỉ nhanh chóng động thủ với Ngôn thị, càng hung ác càng tốt!

Giang Phỉ liếc anh một cái, nói: “Em cũng muốn lắm, chỉ sợ ném chuột sợ vỡ bình thôi.” Dù sao Quý Tĩnh không chỉ là chị anh mà còn là vợ của Ngôn Bá Ước.

Quý Vân Khai vung tay lên: “Sợ cái gì, cùng lắm thì tìm người tốt hơn cho chị anh, nếu thật sự không tìm được, nhà họ Quý chúng ta sẽ nuôi chị ấy cả đời!”

Giang Phỉ im lặng, trước khi động thủ, phải đẩy Quý Tĩnh ra ngoài. Cô mơ hồ đoán đợc, Quý Độ dường như rất không hài lòng với Ngôn Bá Ước, không muốn để Quý Tĩnh tiếp tục... chỉ là cách làm như vậy, với một người bố thì thật sự có hơi kỳ quái.

Ăn xong cơm tối, Ngôn Bá Ước và Quý Tĩnh xin phép về trước.

Trên xe, giọng Quý Tĩnh vẫn còn có chút khàn khàn: “Trước tiên đừng vội quay về, tìm chỗ nào ngồi đã!”

Thế là, hai người đến một quán cà phê gần đó, tự gọi cà phê cho mình, ngồi đối diện nhau không nói gì.

Qua rất lâu, Quý Tĩnh lên tiếng: “Nói cho em biết về chuyện của anh và Giang Phỉ được không?”

Ngôn Bá Ước giật mình, hơi cúi xuống: “Chuyện đã qua, không nên nhắc lại.”

“Không, cô ấy vẫn còn trong lòng anh, chưa từng biến mất.” Quý Tĩnh cười thê lương, thấy anh ta nhíu mày, tim cô như bị dao cứa, lại nói, “Yên tâm, em sẽ không giận lây sang cô ấy, dù sao cô ấy đã là vợ của A Khai.”

Ngôn Bá Ước nhìn cô chăm chú, sâu trong đôi mắt đó như có một tia quyết tuyệt. Anh ta tránh né ánh mắt cô, vuốt dọc cái đĩa, chậm rãi kể lại chuyện quá khứ của anh ta và Giang Phỉ. Tiếng anh ta êm dịu, khi nhớ lại tình yêu ghi lòng tạc dạ đó, lộ ra tình yêu ngọt ngào cay đắng, càng không che giấu được tình cảm nồng nàn.

Càng nghe, Quý Tĩnh càng đau lòng, đến cuối cùng, hơi thở cũng trở nên ngưng trệ.

Thật lâu sau, cô mới lên tiếng: “Thì ra, thật sự là em đã phá hoại hai người.”

Ban đầu cô vừa gặp đã yêu anh ta, cũng không biết anh ta đã có bạn gái yêu đương nhiều năm, thấy Ngôn thị gặp phải khủng hoảng tài chính, sau khi bà Ngôn biết cô là “con gái” của Quý Độ, dùng thủ đoạn mờ ám khiến Bá Ước không thể không chia tay Giang Phỉ, chấp nhận cô.

Còn cô? Bỏ qua sự không hài lòng của Quý Độ và Cố Hoa, nằng nặc bất chấp đòi lấy anh ta, bằng không sẽ không lấy chồng. Ban nãy trong thư phòng, Quý Độ nói thật với cô, cô giống hệt với mẹ ruột của mình, chưa tới phút cuối chưa thôi, sớm nhận rõ sự thật cũng tốt hơn là khi sự việc đã không cách nào cứu vãn.

Nếu sớm biết cô không phải con gái của Quý Độ, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào?

Cô không muốn nghĩ, Ngôn Bá Ước càng không muốn.

Trở về căn nhà nhỏ của hai người, Ngôn Bá Ước đi tắm rửa, Quý Tĩnh ngồi trước máy tính, mở văn bản, gõ lên dòng đầu tiên: Đơn ly hôn

Anh ta chưa từng yêu cô, anh ta vĩnh viễn sẽ không yêu cô.

Quý Độ và Cố Hoa đi nước ngoài sống trong thế giới của hai người, Quý Vân Khai vất vả lắm mới có thời gian có một bữa cơm lãng mạn với Giang Phỉ ở nhà hàng.

“Nấm cục đen và trứng cá muối ở đây không tệ, nào, bà xã, há miệng ra, a - “Quý Vân Khai cười tít mắt múc một thìa con đưa tới bên miệng Giang Phỉ.

Giang Phỉ chán ghé nhìn bộ mặt đó của anh: “Anh có thể đừng buồn nôn vậy không?”

“Đâu có buồn nôn chứ? Cái này gọi là vợ chồng ân ái! Há miệng ra đi nào bà xã, a - “

Giang Phỉ cố chịu cảm giác muốn ói, há miệng ăn một miếng.

Quý Vân Khai rất hài lòng, lại xúc thêm thìa nữa đưa tới, Giang Phỉ tránh đi, nhìn về phía sau anh. Quý Vân Khai quay lại, trông thấy anh họ Đường Cạnh Nghiêu bưng một ly rượu đỏ đi tới.

“Lão Đường, anh cũng ở đây à?” Quý Vân Khai cảm thấy, từ sau khi mình kết hôn, Đường Cạnh Nghiêu ngày càng tao nhã, nét mặt chỉ có thể dùng từ “không có biểu cảm” để hình dung. Anh biết, đến kẻ có danh hiệu “phong lưu” cũng kết hôn, Đường Cạnh Nghiêu chắc chắn bị buộc lấy vợ ghê lắm! Nghĩ đến dây anh liền hả hê, xuất hiện ở nhà hàng dưới tình huống này, nhất định là bị buộc đi xem mắt rồi!

Đường Cạnh Nghiêu cũng không nhìn Quý Vân Khai, chỉ nhìn Giang Phỉ, trầm giọng nói: “Nghe nói em muốn đối phó với Ngôn thị?”

Ánh mắt Giang Phỉ lóe lên, cười hỏi: “Tổng giám đốc Đường cũng có hứng thú?”

Đường Cạnh Nghiêu nâng chén về phía cô: “Tính thêm anh vào.”

Giang Phỉ như có điều suy nghĩ nhìn vào mắt anh ta, cười cười, đứng lên, bưng ly rượu của mình cụng với anh ta, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.