Không Thể Không Là Em

Chương 36: Năm mới




Khi tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, Giang Phỉ đang ở Đại trạch xem bố bắn pháo hoa, phát lì xì. Bố lần lượt phát lì xì đến tay cô, có vẻ như đây là phong bao dày nhất. Cô lắc đầu: "Con lớn vậy rồi, cũng không cần đâu bố?"

Giang Đại Đạo nhét mạnh lì xì vào tay cô, nói: "Chưa kết hôn thì đều có cả, ngay anh con cũng có!"

Quả nhiên, Giang Phỉ thấy Giang Vũ Thần lúng túng cầm lì xì, không nhịn được cười. Cô bóp thử độ dày, cười: "Cứ xem mức lì xì hàng năm này của bó, con sẽ không kết hôn nữa."

Giang Đại Đạo vội nói: "Vậy không được! Qua năm nay là con 26 rồi, sao có thể không kết hôn? Bố còn muốn ôm cháu ngoại đấy!" Hai tháng nay con gái đi làm liền về nhà với ông, trước kia nó vốn không về nhà mà ngủ ở ngoài, ông không yên tâm; bây giờ nó ngày ngày chạy về nhà, ông còn lo hơn - lo nó không ai thèm lấy! Ông lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nói: "Ở đây có mấy thanh niên tài tuấn, đều rất tốt..." Ông vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt con gái, chỉ sợ nó không vui.

Giang Phỉ lần đầu tiên đến gần để nhìn, nói: "Bố thấy ai tốt nhất thì sắp xếp con gặp một lần!"

Giang Đại Đạo và Giang Vũ Thần đều giật mình nhìn cô, người trước thì phấn chấn vỗ đùi: "Tốt! Chờ qua tết Âm lịch, gặp một lần cũng không cần quá gấp, nếu phù hợp thì ở chung với nhau thử."

Giang Vũ Thần không nói một lời nhìn cô, một lát sau mới nói: "Chỉ cần em thật sự vui vẻ là được rồi."

Giang Phỉ đóng cửa phòng, tựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại thở dài. Cô sẽ vui sao? Đối phương không phải là Quý Vân Khai, làm sao cô có thể thật sự vui vẻ?

Nhoáng một cái, không ngờ hai tháng đã trôi qua, sau cơn đau lúc đầu, cô những tưởng mình sẽ dần thích ứng, giống như bốn năm trước. Nhưng không ngờ, cơn đau lần này mặc dù không mạnh mẽ lại cứ từ từ, cứ như khe xương nứt ra từng chút một, ngược lại không bằng dứt khoát bẻ gãy nó đi.

Không ai nhắc đến cái tên Quý Vân Khai trước mặt cô, bố thì không biết chuyện, anh thì cố ý tránh né, Đào Nhiên và Diêu Diệp đang gắn bó keo sơn, cô không tiện quấy rầy họ.

Cũng chỉ có những đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nhớ đến quãng thời gian ngọt ngào hạnh phúc ấy, nhớ đến những thương tổn cả hai gây ra cho nhau, rồi sau đó đau thấu tim gan.

Tiếng pháo bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Giang Phỉ khó ngủ cả đêm.

Đồng thời người khó ngủ như trước còn có Quý Vân Khai.

Bữa cơm tất nhiên vẫn theo lệ là Đường gia cộng thêm Quý gia đến Cố gia ăn, ông Cố còn nhắc đến hôn sự của đứa con út và hai đứa cháu ngoại. Cố Tân mẹ Đường Cạnh Nghiêu và em gái song sinh Cố Hoa có tính cách hoàn toàn khác nhau, hết sức điềm đạm hòa nhã, cười cười: "Cứ tùy duyên thôi bố, gặp người không hợp thì không cưỡng cầu được."

Ông Cố không vui nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tùy duyên, chẳng lẽ trong giới không có phụ nữ? Mỗi đứa sắp xếp đi xem mắt, không sợ không hợp!"

Đường Cạnh Nghiêu liếc mắt nhìn Cố Trì, nói: "Hay là tăng cường cho cậu trẻ đi ạ!"

Ông Cố nghe vậy thì trừng mắt nhìn Cố Trì đang nghịch điện thoại: "Một nhiệm vụ đi mất hai ba tháng, về rồi đến cái rắm cũng không thả chỉ biết chơi điện thoại, điện thoại có thể giúp con tìm vợ hả!"

Cố Trì mắt điếc tai ngơ, Quý Vân Khai một mình uống rượu, ông Cố lại kể lể. Trong lòng Cố Hoa cũng không chịu nổi, lẩm bẩm: "Lúc trước còn tưởng qua năm sẽ được uống trà của con dâu chứ! Ai dè lại đi tong! Uống uống uống! Hai tháng này chỉ biết uống, con uống chết đi!"

Ông Cố hừ nói: "Không có tiền đồ! Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!" Sau đó ông ra lệnh cho bộ trưởng Đường và Quý Độ: "Các anh một người trong giới chính trị, một người trong giới kinh doanh, sáng mai hãy sắp xếp cho bọn nó, từng đứa đi xem mắt! Chào hàng ba cái thằng nhóc này! Sang năm nếu vẫn chỉ có mấy người như cũ, xem ông có hỏi tội tụi bay không!"

Thiệt cho Đường Chính là nhân vật cấp Bộ trưởng, ở trước mặt ông cụ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đường Cạnh Nghiêu vuốt vuốt ly rượu, Cố Trì tiếp tục chơi điện thoại, Quý Vân Khai đã say bí tỉ, la hét: "Con không cần ai hết, con chỉ muốn Giang Phỉ! Con chỉ muốn Giang Phỉ..." Sau đó anh chạy đến thùng rác trong góc nôn thốc nôn tháo.

Cố Trì lúc này mới ngẩng lên, hỏi: "Giang Phỉ?"

Đường Cạnh Nghiêu nói: "Bạn gái trước của A Khai, người đã đá cậu ta. Có điều việc này không trách được người ta, ai bảo cậu ta giở thủ đoạn trước, làm hại người ta không dám chơi trò thật lòng với cậu ta."

Cố Hoa vừa giúp Quý Vân Khai vỗ lưng vừa đau lòng mắng: "Giờ đã biết hối hận chưa, trước kia giở thủ đoạn làm gì cơ chứ! Đáng đời con! Mà này? Con giở thủ đoạn gì thế hả?"

Quý Vân Khai không để ý đến bà, một tay ôm chai rượu một tay ôm thùng rác, uống một ngụm lại nôn ra, gọi tên Giang Phỉ rồi khóc.

Quý Độ gọi Cố Hoa: "Bà đừng để ý đến nó, xem nó như thế có điểm nào giống tôi!"

Cố Hoa bị ông kéo ra, trở về chỗ ngồi, ông Cố lại lên tiếng: "Hừ, tôi thấy nó cùng một đứng hạnh với anh! Đều cố chấp, lúc trước anh còn ầm ĩ hơn cả nó đấy!"

Khuôn mặt Quý Độ hơi đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng che dấu. Cố Hoa oán trách liếc bố, cũng cúi đầu không nói. Cố Tân nhìn hai người, lại nhìn sang ông chồng nghiêm túc trước sau như một, không nhịn được thở dài.

Tất cả mọi người cho rằng Quý Vân Khai say, chỉ có anh tự biết mình không say, anh vẫn còn tỉnh táo.

Nghe tiếng chuông báo 0 giờ, nhìn hoa lửa bên ngoài cửa sổ, anh ôm chai rượu, cười tự giễu: "Ngay cả việc nghe thấy tên em từ miệng người khác, anh cũng không chịu được..."

16 tháng Giêng vào ngày Chủ nhật, Giang Phỉ gặp gỡ với thanh niên tài tuấn mà bố giới thiệu ở quán cà phê Nobfree. Đối phương đeo kính có viền tơ vàng, tóc chải kỹ lưỡng, mặc âu phục rất nghiêm chỉnh. Giang Phỉ nghĩ tới nghề nghiệp của anh ta: Kế toán, lập tức sáng tỏ. Sau khi đối phương xếp cốc cà phê đến lần thứ bảy mà không còn chút thành kiến nào, cô rốt cục hỏi: "Xin hỏi anh là cung Xử Nữ à?"

Đối phương sửng sốt, tiếp đó gật đầu: "Vâng."

Giang Phỉ dở khóc dở cười, thảo nào vừa rồi anh ta bấm đúng thời gian mới tới, không sớm không muộn, người này bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đây mà!

Cô thật không có hứng thú sống nốt quãng đời còn lại với người lúc nào cũng ngăn nắp nề nếp, giống như, cô đã quen với thái độ hỉ hả của Quý Vân Khai.

Luôn vô thức nhớ tới Quý Vân Khai làm cho Giang Phỉ rất không thoải mái, Quý Vân Khai không chỉ thay đổi cuộc sống của cô, còn thay đổi cả đầu óc cô, cô muốn quên mà không quên được.

Đổi sang một tư thế khác, Giang Phỉ nở nụ cười máy móc, tiếp nhận câu hỏi của đối phương: "Cô Giang có ý kiến gì với cung Xử Nữ sao?" Sau khi anh ta có được đáp án phủ định lại hỏi: "Xin hỏi cô Giang là cung gì?"

Cô định trả lời thì sau lưng đã có người trả lời giúp cô: "Cung Bọ Cạp, dám yêu dám hận, khi yêu có thể vì đối phương mà nhận lấy cái chết; khi không yêu, đối phương có chết trước mặt cô ấy thì mắt cô ấy cũng không thèm chớp."

Người đàn ông xem mắt ngạc nhiên đến nỗi sắc mặt cứng lại, Giang Phỉ càng cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại, một người quen cũ đi giày Tây nhướng mày tự đắc về phía cô. Giang Phỉ mỉm cười, người đàn ông xem mắt thấy điệu bộ này của cô, lập tức nổi nóng, nói: "Cô Giang, cô đã không có thành ý thì cũng đừng hẹn tôi, cần gì lãng phí thời gian của mọi người!" Dứt lời, anh ta cầm túi của mình bỏ đi, ngay cả tiền cà phê cũng không đưa.

Giang Phỉ đứng lên, hơi cúi đầu với người đàn ông vừa tới, cười nói: "Huấn luyện viên Cố, anh mặc như thế, em không nhận ra."

"Anh đã sớm không phải huấn luyện viên của em rồi, đừng khách khí như thế. Không ngại cho anh ngồi đây chứ?" Khi nói, Cố Trì đã ngồi vào chỗ ngồi của người đàn ông xem mắt lúc trước.

Giang Phỉ cười cười cũng ngồi xuống, gọi phục vụ đổi cà phê: "Lam Sơn?" Cố Trì gật đầu, Giang Phỉ cười: "Thói quen nhiều năm vẫn không thay đổi!"

Cố Trì hất cằm về phía cốc cà phê đen trước mặt cô, nói: "Chẳng phải em cũng vậy."

Giang Phỉ mỉm cười không đáp.

Sau khi cà phê được mang lên, Cố Trì uống một ngụm, bắt đầu nói những việc đã trải qua: "Sau khi về nước anh vào quân khu theo yêu cầu của ông cụ, thời gian trước đi làm nhiệm vụ, mất ba tháng, thu hoạch khá phong phú! Đáng tiếc lúc trước em chỉ bằng lòng vào 'Trại huấn luyện thể năng', nếu nghe anh tiếp tục thực hiện huấn luyện lính đặc chủng, nói không chừng bây giờ em đã có thể sát cánh chiến đấu với anh rồi."

Nhớ lại quãng thời gian đó, Giang Phỉ cũng xúc động: "Khi đó em một lòng muốn chết, nếu không phải anh nhiều lần kéo em về từ Quỷ Môn quan, em đã sớm không có ở đây nữa. Cũng nhờ ở trại huấn luyện hai năm mới tỉnh lại, nhưng bố em nói, em là con gái, đánh đánh giết giết không tốt, cộng thêm thân thể ông không tốt nên bảo em về nước, em chỉ có thể nghe theo!"

Cố Trì gật đầu: "Đánh đánh giết giết không tốt, cho nên em mới đi xem mắt, chuẩn bị kết hôn?"

Giang Phỉ cười: "Ý của ông cụ không thể làm trái." Cô lại hỏi: "Còn anh? Đừng nói với em là anh tới uống cà phê."

Cố Trì từa vào sô pha, duỗi chân, nói: "Em cũng nói rồi đấy, ý của ông cụ không thể làm trái, anh cũng hết cách!" Ánh mắt anh dừng ở cô gái trang điểm hợp thời vừa đi vào, cô ta nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra gọi.

Cố Trì cười cười khinh thường, không bao lâu, điện thoại của anh vang lên: "Alo? Tiểu thư cô hình như đến muộn, thế nên tôi không thích người hay trễ giờ, cũng không muốn nghe lý do, tạm biệt!"

Người con gái vừa vào bực bội tắt điện thoại, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Cố Trì lại vươn tay về phía Giang Phỉ: "Đưa di động cho anh."

Cứ như vậy, hai người trao đổi số điện thoại, Cố Trì còn bảo: "Gần đây anh được nghỉ phép một tháng, tìm em ra ngoài chơi được chứ!"

Giang Phỉ đáp ứng, ngồi một lúc, Cố Trì lái xe đưa Giang Phỉ về.

Thực ra lúc đó khi điều tra thân phận Quý Vân Khai, cô đã biết quan hệ của Quý Vân Khai và Cố Trì. Cố Trì là con út của ông ngoại Quý Vân Khai, là cậu trẻ không lớn hơn anh bao nhiêu. Cô từng nghe anh nói, hòi bé anh hay nghịch ngợm nên bị người cậu ngang ngược ngông cuồng này đánh đau.

Cô không biết Cố Trì có biết chuyện của cô và Quý Vân Khai không, hiển nhiên khi trò chuyện, Cố Trì không nhắc tới, cô tự nhiên cũng không chủ động nói ra.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Trì quả nhiên mời Giang Phỉ, Giang Phỉ có hẹn chắc chắn đi. Giang Đại Đạo còn tưởng con gái xem mắt thành công, vui vẻ ảo tưởng một ngày nào đó có thể uống trà hiếu kính của con rể!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.