Không Thể Không Là Em

Chương 20: Mưu kế




Sau lần nói chuyện đó, Quý Vân Khai và Giang Vũ Thần đạt thành nhận thức chung: Diệt trừ Lâm Kiệt, kéo Chu Chí Khôn xuống ngựa.

Với sức một mình Giang Vũ Thần muốn vặn ngã Chu Chí Khôn sẽ tốn mất nhiều thời gian công sức, có thể còn liên lụy đến Triệu Vũ, giờ có thế lực sau lưng của Quý Vân Khai, nhất định làm ít công to. Những việc Quý Vân Khai không thích hợp làm sẽ do Giang Vũ Thần làm thay, sự hợp tác của hai người như hổ thêm cánh, hai cậu cháu nhà đó chờ khóc đi!

Mà tất cả những việc này Giang Phỉ không biết chút nào.

Mặc dù Giang Phỉ đã xuất viện, Quý Vân Khai vẫn xuất hiện ở hành lang tòa nhà nội trú - anh đến để xem Lâm Kiệt có bị anh đánh chết không. Từ xa, anh đã nghe thấy tiếng kêu gào gắt gỏng của Lâm Kiệt: “Các cô làm ăn kiểu quái gì thế hả! Đầu lão tử vẫn còn đau, bảo các cô tiêm thuốc giảm đau thì cứ tiêm, nói mấy lời bỏ đi đó làm gì! Có tin tôi gọi viện trưởng của các cô ra không!”

Khóe miệng Quý Vân Khai nhếch lên thành nụ cười khinh miệt, chậm rãi bước đến, thấy cô y tá mắt đỏ bừng chạy ra từ bên trong. Đẩy cửa ra, anh nghe giọng Chu Chí Khôn động viên: “Cháu nóng nảy thế làm gì? Người ta không tiêm thuốc giảm đau cũng vì tốt cho cháu, thứ đó rất dễ gây nghiện! Cháu cứ nghỉ ngơi đi, la hét như thế đầu có hết đau được không?”

Lâm Kiệt kêu rên: “Cậu, lần này cậu phải làm chủ cho cháu! Con đĩ đó tìm người đến đánh cháu, cháu không thể không lột da cô ta! Còn cả Giang thị nữa, đừng hòng có được mảnh đất đó!”

“Mảnh đất đó không phải do cậu định đoạt...”

Chu Chí Khôn còn chưa nói xong, Lâm Kiệt đã chỉ vào Quý Vân Khai nói: “Là thằng khốn đó đánh cháu, mày còn dám tới đây? Lão tử đánh chết mày!”

Chu Chí Khôn quay đầu lại, sửng sốt: “Thẩm phán Quý?”

Quý Vân Khai mỉm cười, gật đầu: “Thư ký Chu, ông cũng ở đây à?”

Chu Chí Khôn sững ra một lúc, lại nhìn Lâm Kiệt, biết chuyện lớn rồi nên thử thăm dò: “Quý quan, cậu tới đây có việc gì?”

Quý Vân Khai chỉ chỉ Lâm Kiệt, nói: “À, hôm qua tôi đặc biệt đánh tổng giám đốc Lâm cho nên mới tới đây xem, tổng giám đốc Lâm, không sao chứ?”

Lâm Kiệt nghe cách xưng hô kinh ngạc sững sờ và câu hỏi dè dặt của cậu đã hiểu ra, thẩm phán còn trẻ như thế, lại họ Quý, hắn ta biết người đó là ai.

“Không... không sao, hóa ra là Quý quan. Lúc nãy tôi nói đâu chứ! Anh với cô Giang là?” Tốt nhất chỉ là bạn bè bình thường, nhưng mà trận đánh tàn nhẫn đó của anh đã chứng minh giữa họ hoàn tuyệt đối không bình thường. Lâm Kiệt cười xấu xí, động đến vết thương lại càng đau.

Quý Vân Khai thản nhiên nói: “Giang Phỉ là bạn gái tôi.”

Lâm Kiệt cười gượng: “Trên con đường tình yêu Quý quan đúng là luôn thuận buồm xuôi gió, ha ha...”

Quý Vân Khai nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Giang Phỉ là bạn gái đầu tiên, cũng là bạn gái cuối cùng của tôi.”

Lâm Kiệt không cười được, hóa ra thật sự nghiêm túc rồi!

Chu Chí Khôn cũng nhận ra chút ý vị, vội hòa giải: “Thì ra có chuyện như vậy, Quý quan, cậu xem đây đúng là hiểu lầm. Vốn thằng nhãi này muốn cùng cô Giang ăn bữa cơm, ai ngờ... xảy ra chút xung đột. Nếu không, xem mặt mũi tôi, chuyện này quên đi nhé?”

Quý Vân Khai cười nói với Chu Chí Khôn: “Thư ký Chu, xem ông nói kìa, là tôi đã đánh tổng giám đốc Lâm, người nên xin lỗi là tôi mới phải.”

Chu Chí Khôn cười vội nói: “Không đâu, là do thằng nhãi này lỗ mãng, Quý quan dạy bảo rất đúng.”

Lâm Kiệt cũng nói: “Dạ dạ dạ, Quý quan dạy bảo rất đúng!”

Quý Vân Khai mỉm cười: “Thư ký Chu đại nhân đại lượng, không so đo là tốt rồi.” Ông không so đo nhưng tôi lại muốn so đo.

Chu Chí Khôn nói: “Là hiểu lầm, đâu thể tính toán chứ!” Tôi không so đo, cậu cũng đừng so đo.

Quý Vân Khai cười gật đầu, nói lời chào rồi rời đi.

Đợi cửa phòng đóng lại, Chu Chí Khôn liền tát một cái vào mặt Lâm Kiệt, Lâm Kiệt kinh ngạc sững sờ nhìn ông ta, ông ta thở hổn hển: “Lần này mày đã hại tao khổ rồi!”

“Cậu... cậu!”

“Thà đắc tội tiền chứ không đắc tội quyền!” Chu Chí Khôn lườm hắn ta, “Mày đắc tội với Giang gia không sao cả, nhưng mày lại đi đắc tội Quý Vân Khai! Sau lưng hắn là ai? Là Hoa Độ, là Cố gia, còn có cả Đường gia!”

Sắc mặt Lâm Kiệt thay đổi, nói không nên lời: “Cháu không có biết...” Hắn ta đau biết Giang Phỉ là người của Quý Vân Khai! Nếu biết thì có cho hắn ta ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm như thế! Hắn ta giãy dụa ngồi dậy kéo tay áo Chu Chí Khôn: “Anh ta cũng đánh cháu một trận rồi, ban nãy cũng nói là hiểu lầm, liệu có tìm cháu gây sự nữa không?”

Chu Chí Khôn suy nghĩ một chút, nói: “Mảnh đất đó, mày đừng tranh nữa, yên lặng theo dõi đi! Nếu thật có chuyện gì, mày cũng phải chịu!” Lâm Kiệt chịu không sao, chỉ sợ liên lụy đến bản thân, để được điều vào Bộ Thương mại là do ông ta cầu xin Bộ trưởng Đường, còn chưa có khẳng định nữa! Bộ trưởng Đường là ai? Là dượng cả của Quý Vân Khai!

Chẳng qua, Quý Vân Khai không đáng vì một người phụ nữ mà gây khó dễ cho mình đúng chứ? Cũng không đến mức như vậy.

Buổi tối, trong căn phòng ở nơi tụ họp, mấy người đàn ông ngồi hút thuốc, hiếm khi yên lặng, cũng hiếm khi không có phụ nữ bên cạnh.

“A Khai, cậu muốn làm gì, nói đi!” Trần Vệ Đông mở miệng đầu tiên, muốn chỉnh Lâm Kiệt, rất đơn giản! Anh ta hất cằm về phía Phùng Chinh: “Không có công ty nào là sạch sẽ về thuế, ngày ngày đi thăm dò, sẽ chết rất nhanh!”

Phùng Chinh gật đầu: “Chuyện này giao cho tôi, chỉ cần một tuần sẽ bắt hắn ta phải quỳ xuống cầu xin cậu!”

Đường Cạnh Nghiêu liếc anh ta một cái, nói với Quý Vân Khai: “Chỉ một tên hèn mọn Lâm Kiệt không cần chúng ta ra tay, cậu muốn đối phó với Chu Chí Khôn thì không dễ dàng đâu.”

Quý Vân Khai cười cười, nói: “Nói không dễ sẽ không dễ, nói dễ thì sẽ dễ. Trong hội chúng ta, có ai là sạch sẽ? Anh, anh bảo dượng đừng chìa tay ra ngoài, chuyện này sẽ không khó.”

Trần Vệ Đông hỏi: “Cậu đã tính trước rồi à?”

Quý Vân Khai nói: “Tôi đã lường trước, đủ cho ông ta uống đầy hũ.” Nói đến đây liền không thể không bội phục Giang Vũ Thần, thời gian vài ngày, tin đồn xấu liên quan đến Chu Chí Khôn làm anh phải líu lưỡi. Chẳng qua bây giờ còn chưa thể đưa ra, phải đợi thời cơ thích hợp.

Đường Cạnh Nghiêu vẫn không hiểu, nhíu mày: “Chính là vì Giang Phỉ?”

“Đúng, là vì Giang Phỉ!” Quý Vân Khai không phủ nhận, “Những người ngồi ở đây, có ai có thể nhẫn nhịn khi người phụ nữ của mình bị bắt nạt?”

Trần Vệ Đông là người tỏ thái độ đầu tiên: “Đừng nói giỡn! Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà lão tử không bảo vệ được thì còn lăn lộn bên ngoài thế nào!”

Phùng Chinh cũng gật đầu: “Không thể!”

Lưu Kiểm đã kết hôn, tuy là liên hôn nhưng cũng sẽ không im lặng khi vợ bị sỉ nhục. Đường Cạnh Nghiêu càng không cần phải nói, ngay đến tên người khác cũng không thể trùng với tên người trong lòng anh ta! Còn như Diêu Diệp, anh ta hắng giọng: “Vật họp theo loài, người họp theo bầy!” Anh ta có hai người bạn, một là Hứa Nhị, đã đạt đén trình độ coi vợ như mạng khiến người ta căm phẫn! Nay có thêm một Quý Vân Khai, đoán chừng cũng phát triển hơn về phương diện đó nhiều!

Anh ta nói vậy, mọi người đều nở nụ cười, vậy là tất cả đều tỏ thái độ.

Trần Vệ Đông tức khắc xoa tay, bộ dạng chỉ e sợ thiên hạ không loạn, nói: “Vậy bây giờ chuẩn bị ra tay? Chà, lần đầu tiên kéo một vị quan chức lớn đến thế, tay thật ngứa ngáy!”

Quý Vân Khai hít một hơi thuốc lá: “Gấp cái gì!”, lại nói với Đường Cạnh Nghiêu: “Giang thị sẽ giành lấy mảnh đất đó trước, cũng chính là chuyện mấy ngày tới, anh không phải muốn hợp tác với họ sao?”

Đường Cạnh Nghiêu hiểu rõ, gật đầu: “Chỉ cần họ có được, chúng tôi sẽ ký hợp đồng, đến lúc đó sẽ mở họp báo.”

“Vậy thì được!” Đây là bước đầu tiên, Giang thị và Đường thịnh buộc chặt với nhau, một bên tổn thất thì tổn thất toàn bộ. Dượng kỳ vọng quá nhiều vào Đường Cạnh Nghiêu, ông ấy tuyệt đối sẽ không hi vọng công việc của côn trai có bất kỳ vết nhơ nào. Cho dù Chu Chí Khôn là do ông ấy đề bạt thì sao? Có thể thân hơn con trai ruột ư?

Tất cả mưu kế, Giang Phỉ hoàn toàn chẳng hay biết gì, cô cho rằng chỉ cần có anh và chú Triệu ra tay là ổn, cô không phải người thông minh, giống như bố cô, có thể dùng vũ lực giải quyết thì sẽ không dùng đến tâm cơ. Nếu cần đến tâm cơ thì sẽ đến phiên Giang Vũ Thần ra tay.

Còn cô à? Đang đi ăn lẩu với Đào Nhiên, nhân tiện khảo sát ông chủ nhỏ của công ty quảng cáo đang theo đuổi Đào Nhiên.

“Này, cậu thấy anh ấy thế nào?” Ăn xong cơm tối, trên đường về nhà, Đào Nhiên hứng thú bừng bừng hỏi.

Giang Phỉ nhíu mày suy nghĩ, nói: “Tạm được! Không nhìn ra chỗ nào khác lạ, hẳn là người bình thường?”

Đào Nhiên buồn bực nói: “Anh ấy tất nhiên là người bình thường! Tớ đang hỏi cậu phương diện khác cơ, thí dụ như tiền đồ sau này chẳng hạn?”

“Làm sao tớ biết được, tớ cảm thấy cậu gặp được người bình thường đã may mắn lắm rồi, yêu cầu còn cao như thế! Để tìm cho được anh chàng đẹp trai giàu có, lỡ lại gặp biến thái thì sao?”

Đào Nhiên ói máu, từ trường của cô đúng là nói không chính xác, trù trừ hỏi: “Tớ có nên nhận lời anh ấy không?”

“Tự cậu cảm nhận mới được, chỉ một bữa cơm tớ cũng không thấy được gì, tóm lại, cậu phải cẩn thận hơn, cẩn thận không bao giờ sai.”

“Ừ ừ! Tớ còn mang theo cả vũ khí phòng sói đấy!” Đào Nhiên vỗ túi, bên trong có bình xịt tinh dầu, bề ngoài là đèn pin thật ra là gậy điện, nếu không phải ngại nặng, cô ấy hận không thể vác theo cả cục gạch.

Giang Phỉ phì cười, nhưng như thế cô cũng yên lòng, vũ khí phòng sói này có thể giúp cô ấy chạy trốn, tiếc là đến nay vẫn chưa dùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.