Không Thể Không Là Em

Chương 15




Gặp lại Quý Vân Khai rất tự nhiên nắm tay Giang Phỉ, cười chào: “Chị, anh rể, hai người cũng tới đây ăn cơm à? Đúng là lãng mạn.”

Giang Phỉ được Quý Vân Khai cầm tay đã trấn tĩnh lại, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Ngôn Bá Ước, trông thấy Quý Tĩnh liền bình thản cúi mắt xuống.

Ngôn Bá Ước cũng không lạnh nhạt được như cô, sau khi khiếp sợ cực độ, anh ta hoàn toàn không cách nào bình tĩnh nổi. Bạn gái mới của Quý Vân Khai, không ngờ là Giang Phỉ!

Có lẽ người bình thường nhất chính là Quý Tĩnh, tầm mắt rơi vào hai bàn tay nắm chặt của Quý Vân Khai và Giang Phỉ, cười nói: “Ừ, tự nhiên muốn Kaiseki [1] ở đây, thật khéo làm sao, A Khai, không giới thiệu sao?”

[1] Kaiseki là bữa ăn nhẹ gồm nhiều món được chuẩn bị công phu, cầu kỳ, trình bày như tác phẩm nghệ thuật và được những người sành ăn trả giá cực cao.

Quý Vân Khai hào phóng giới thiệu, “Đây là bạn gái của em - Giang Phỉ”, rồi quay sang Giang Phỉ nói: “Chị anh Quý Tĩnh, anh rể anh Ngôn Bá Ước, thái tử gia của Ngôn thị.”

Giang Phỉ gật nhẹ đầu với hai vợ chồng: “Chào anh chị.” Thái độ lạnh nhạt mà xa cách.

Khi Quý Tĩnh biết được tên cô có hơi thất thần nhưng nhanh chóng thoải mái trở lại, tự trách mình đa nghi. Trông thấy cô gái này đúng mực, đứng đắn hơn nhiều so với mấy cô bạn gái trước kia của A Khai thì càng yên tâm, cô ấy nói với Quý Vân Khai: “Khi nào thì đưa về cho bố mẹ gặp, em cũng đến lúc ổn định rồi.”

Quý Vân Khai cười hì hì giơ bàn tay đang nắm chặt tay với Giang Phỉ lên nói: “Em đang muốn vậy đó! Nhưng mà con đường cách mạng mới bắt đầu, kết quả thế nào còn phải xem đã!” Nói rồi lại hết sức ai oán liếc nhìn Giang Phỉ.

Quý Tĩnh cười lắc đầu, nói: “Một khi cách mạng còn chưa thành công, đồng chí càng nên cố gắng!” Tiếp đó cười hết sức ấm áp với Giang Phỉ: “Đứa em trai này của tôi thích đùa giỡn, cô Giang bỏ qua cho.”

Giang Phỉ nhướng môi: “Không đâu.”

Ngôn Bá Ước nhìn Giang Phỉ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn kiềm chế, nắm vai Quý Tĩnh dịu dàng nói: “Phim sắp bắt đầu rồi, còn nói chuyện nữa là sẽ lỡ đấy.”

Quý Tĩnh cười xin lỗi với Giang Phỉ, tạm biệt họ rồi kéo cánh tay chồng đi trước.

Quý Vân Khai nhìn chằm chằm Giang Phỉ cười nói: “Đã kết hôn bốn năm rồi mà còn buồn nôn như thế, thật muốn mạng người ta!”

Giang Phỉ thản nhiên nói: “Em có hơi mệt.”

Quý Vân Khai khó chịu, cố nén sự chua xót: “Được, anh đưa em về trước.”

Trên đường đi, hai người nhìn nhau không nói gì.

Đến dưới chung cư, Giang Phỉ im lặng lên lầu, Quý Vân Khai lại đứng bên dưới, dựa vào xe, không nói gì nhìn lối đi. Một lúc lâu sau, anh móc một điếu thuốc ra, lặng im hút.

Giang Phỉ nhớ lại, sau khi mẹ Ngôn Bá Ước đến tìm mình, cô đã đấu tranh tư tưởng một phen. Tình yêu hay là tình thân, khi đó việc lựa chọn giữa hai điều này với cô mà nói, quá khó khăn!

Thế nhưng Ngôn Bá Ước tới tìm cô trước, đứng dưới ký túc xá, ôm cô thật chặt nói: “Phỉ Nhi, chúng ta đi thôi!”

Khi đó cô còn mơ màng, không hiểu hỏi: “Đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, đến một nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu.” Anh ta cúi xuống, nâng mặt cô lên, trong ánh mắt lộ ra sự mê hoặc. “Chỉ muốn đi bây giờ mà thôi, mẹ anh sẽ không tìm thấy chúng ta nữa, bà ấy sẽ không làm khó em, cũng sẽ không ép anh lấy người anh không yêu. Phỉ Nhi, em có bằng lòng đi theo anh không?”

Đầu cô vẫn choáng váng, gật đầu, lại lắc đầu: “Em bằng lòng, nhưng... không được, em còn phải đi học, bố em...”

Ngôn Bá Ước nhanh chóng cắt ngang lời cô: “Anh sẽ nói với hiệu trưởng của em đi kiến tập trước, Phỉ Nhi, việc học gì đó không phải điều quan trọng nhất, chúng ta hãy tránh đi một thời gian có được không? Anh không thể mất em! Nếu tiếp tục ở lại, anh không biết mình sẽ bị ép buộc làm gì nữa!”

Sự lo lắng của anh ta hiện rõ trên mặt, Giang Phỉ không thể thờ ơ, thật ra đến trường với cô đơn giản là giết thời gian, nhưng cô không bỏ bố được. Tuy nhiên nghĩ đến việc, nếu họ đi rồi, thứ mà Ngôn Bá Ước mất đi hơn mình rất nhiều, cô lại do dự.

Ngôn Bá Ước nhìn ra được sự buông lỏng của cô, tiếp tục nói: “Đừng do dự, chậm nữa là không kịp! Sự tồn vong của Ngôn thị, vị trí người kế nghiệp, anh đều không quan tâm! Phỉ Nhi, anh chỉ muốn em, anh từng nói ở bên em rất vui vẻ, giống như được trẻ ra. Bây giờ, anh điên khùng thế này cũng vì em, Phỉ Nhi, hãy đi với anh!”

Cô rốt cục gật đầu, người đàn ông trước mắt đã vì cô chuẩn bị đánh bạc tất cả, cô còn có gì mà do dự.

Vì thế, Giang Phỉ để lại tin nhắn cho bố và anh rồi họ khởi hành ngay trong đêm, để không cho người ta tra ra được chứng minh thư, họ chỉ đi xe buýt. Chiều hôm sau, hai người đã đến một tỉnh khác cách 1000 km.

Ở đó sơn minh thủy tú, điểu ngữ hoa hương, còn có một thôn người dân tộc.

Đó là một tuần vui vẻ nhất ở đó của họ, bà chủ cho thuê nhà hỏi bọn họ: “Hai người là vợ chồng trẻ đến để hưởng tuần trăng mật à? Thật xứng đôi!” Họ nhìn nhau cười, trong mắt nhau chỉ có ánh sáng hạnh phúc. Quả thực, họ cực kỳ giống một cặp vợ chồng, mặc quần áo đôi, cùng đi chợ mua đồ ăn sáng, mua thức ăn, sau đó về nhà cùng nấu cơm.

Lần đầu tiên nấu cơm, Giang Phỉ suýt chút nữa đốt cháy nhà, Ngôn Bá Ước cũng không để ý đến sự sống chết của căn bếp, ôm cô khẽ khàng dỗ dành, bảo cô không phải sợ. Thật ra Giang Phỉ nằm trong ngực anh ta, không hề sợ chút nào, trong lòng chỉ chứa chan niềm hạnh phúc.

Ngôn Bá Ước không bảo cô vào bếp nữa, tự mình làm đồ ăn cho cô, tuy tài nấu nướng của anh ta cũng không có gì đặc biệt. Không phải mặt thì là quá nhiều dầu, nhưng Giang Phỉ ăn rất ngon.

Hoá ra chỉ cần có tình yêu tưới mát, củi gạo dầu muối cũng không coi là vất vả, thậm chí còn ngọt như đường.

Kết thúc của hạnh phúc đến vào sáng một tuần sau đó, Giang Phỉ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Cô tưởng anh ta dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, nhưng chờ cả buổi, Ngôn Bá Ước đều không xuất hiện.

Rõ ràng đêm trước, anh ta còn ôm cô trong lòng, cùng mơ mộng đến tương lai tốt đẹp phía trước. Anh ta vuốt ve bụng cô nói: “Chờ chúng ta có con, chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó mẹ anh có cháu, sẽ không phản đối chúng ta nữa.” Thì ra anh ta chỉ vẽ cho cô một cái bánh, một cái bánh mà ngay đến chính anh ta cũng thấy giả tạo.

Giang Phỉ ra ngoài tìm anh ta, tìm đến khuya cũng không thấy tung tích, cô sợ anh ta đã xảy ra chuyện liền đến đồn cảnh sát lân cận báo án, nhưng không đủ 24 tiếng thì không thể coi là mất tích. Cô đành phải quay về căn nhà thuê chờ, nhưng chờ được lại là tin tức bố vào tù.

Cô lảo đảo về nhà, anh trai với vành mắt đỏ bừng tiến lên nắm vai cô, hét lên: “Mấy ngày qua em đi đâu thế hả? Em có biết bố và anh lo cho em thế nào không? Em có biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Em có biết bố đã...”

Cô không biết, cô thật sự không biết! Nếu cô biết sẽ xảy ra những chuyện này, cô sẽ không đi!

“Bố đâu rồi? Bố thế nào rồi? Tại sao lại bắt ông ấy?” Giang Phỉ khóc hỏi, nhà họ trước giờ không quá sạch sẽ, nhưng đã nhiều năm trở lại con đường đúng đắn, chuyện trước kia cũng đã tẩy trắng, yên ổn nhiều năm, vì sao đột nhiên lại bị bắt?

Giang Vũ Thần hiển nhiên đã vì chuyện của Giang Đại Đạo chạy vạy mấy ngày liền, nhưng không đạt được kết quả, chỉ có những người hơi thân một chút nói cho anh biết ngọn nguồn.

Ngôn thị...

Giang Phỉ cũng không biết, tin tức Ngôn thị và Hoa Độ sắp thành thông gia đã tràn ngập tất cả các trang báo giải trí lớn, đến khi cô phát hiện ra, ngay cả tin tức kinh tế tài chính cũng được công bố.

Dường như, đây là chuyện đã được định trước.

Cô chợt nhớ tới lời mẹ Ngôn Bá Ước đã nói với cô, làm sao cô ngốc đến vậy!

Trong mắt bà Ngôn, không phải Ngôn Bá Ước đưa cô đi, mà là cô bắt cóc Ngôn Bá Ước!

“Em... Em muốn đi tìm Ngôn Bá Ước!” Cô lau mặt, nghẹn ngào nói.

Giang Vũ Thần nhìn em gái, đau khổ và thương xót ẩn trong mắt, thấp giọng nói: “Tìm anh ta có ích gì? Anh ta đã trở thành con rể của Hoa Độ.”

“Em mặc kệ!” Giang Phỉ lớn tiếng khóc, “Em muốn chính miệng hỏi anh ấy, vì sao... vì sao lừa dối em? Em... Em muốn tìm mẹ anh ấy, em không cần con trai bà ấy nữa, thả bố em ra được không...”

Giang Vũ Thần ôm cô ra ngoài, trong tay cô nắm chặt chiếc nhẫn hẹn thề Ngôn Bá Ước tặng cô.

Ngôn Bá Ước đúng giờ bước vào phòng trà, nhìn thấy Giang Vũ Thần, song anh ta không biết, Giang Phỉ trốn phía sau tấm bình phong.

Giang Vũ Thần đưa chiếc nhẫn cho anh ta: “Em gái tôi rất ngốc, đến giờ còn muốn nhờ anh giúp đỡ nó.”

Ngôn Bá Ước nhìn chiếc nhẫn vàng bạch kim mà anh ta đã chọn lựa kỹ càng, nhìn rất lâu, đây là lần điên cuồng duy nhất trong đời anh ta, đồng thời cũng là sai lầm duy nhất. Còn có thể tiếp tục sai lầm nữa không?

Lúc ngẩng đầu lên, anh ta tỏ ra thật nhẹ nhàng thoải mái: “Thật sự cô ta rất ngốc, tôi trước giờ chưa từng yêu cô ta, chiếc nhẫn giống thế này tôi cũng không nhớ là mình đã tặng cho biết bao người phụ nữ rồi.”

Giang Phỉ siết chặt lồng ngực, làm vậy giống như trái tim cô sẽ không đau nữa, bên ngoài Giang Vũ Thần đã đấm vào mặt Ngôn Bá Ước. Cô lung lay đứng lên, coi như không nhìn thấy hai người đang đánh nhau, như một cái xác không hồn rời khỏi quán trà.

Khoảnh khắc nhảy xuống biển cô đã nghĩ gì?

Hình như cô nghĩ, từ nay về sau sẽ không bao giờ yêu một ai, sẽ không bao giờ yêu nữa.

Cơn ác mộng của Giang Phỉ bị tiếng chuông cắt đứt, cô lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhận điện thoại. Đầu bên kia chậm chạp không lên tiếng, cô không thể không gọi: “Quý Vân Khai?”

“Giang Phỉ”, cùng lúc, Quý Vân Khai nhẹ thốt tên cô, giọng nói khàn khàn.

Giang Phỉ nhíu mày, hình như anh có gì đó không đúng, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Quý Vân Khai ngẩng đầu, nói: “Giang Phỉ, anh yêu em.”

Lần đầu tiên nói ra từ “yêu” này, còn cho rằng cả đời có đánh chết cũng không thốt ra khỏi miệng! Hóa ra cũng không phải quá khó!

Giang Phỉ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Quý Vân Khai cười rộ lên, hỏi lại: “Em hi vọng anh đang ở đâu?” Hỏi xong lại lẩm bẩm, “Anh thì rất hi vọng, anh có thể ở trong trái tim em.”

Giang Phỉ cúp điện thoại, ngơ ngác trong phút chốc rồi cũng bật cười.

Ngốc thật, không phải em đã nói, em không có trái tim sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.