Không Thể Đứng Đắn Trước Em

Chương 7: Năm năm sau




Năm năm sau.

Thủ đổ Berlin, Đức.

Năm năm trước, Hạ Kiều chân ướt chân ráo đặt chân đến Đức. Dựa vào mối quan hệ của anh trai Hạ Tuân đang sinh sống tại Đức kiếm được một công việc thu nhập ổn định. Ngày qua ngày, Hạ Kiều đi làm, sau đó trở về ngồi nhà nhỏ được Hạ Tuân mua cho.

Thẳng cho đến khi Hạ Kiều phát hiện bản thân mang thai.

Khi vừa biết tin, Hạ Kiều kích động đến mức muốn phá thai.

Máu mủ của người đàn ông kia, cô không muốn giữ lại.

Nhưng sau khi được Hạ Tuân làm công tác tư tưởng, đả thông suy nghĩ, Hạ Kiều lại hận không thể tự tát vào mắt mình mấy cái cho nhớ.

Cho dù cô không muốn dính líu đến Thiệu Phong, nhưng đứa nhỏ là con cô, nó cũng mang dòng máu của cô cơ mà.

Tình yêu của cô đặt sai người, người sai là cô.

Chẳng có lý do để con cô chịu tội thay.

Hạ Kiều quyết định sinh đứa nhỏ, làm một bà mẹ đơn thân cực phẩm, ngày ngày đi làm, về nhà, chăm con, chăm sóc gia đình.

...

"Hạ Tiểu Kiều, mẹ đi làm về trễ 15 phút 27 giây. Mẹ đã đi đâu? Thành thực khai báo sẽ được hưởng sự khoan hồng của con!"

Hạ Kiều cúi đầu nhìn nhóc con chỉ cao đến hông mình. Cô bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm Hạ Hoài lên, vừa đi vừa thanh minh cho mình.

"Mẹ có làm gì đâu. Hôm nay về trễ là do tắc đường đấy chứ."

"Mẹ đừng có nói điêu, mau khai!"

Hạ Kiều lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thấy con trai mình sắp thành tinh rồi. Hạ Hoài mặc bộ áo ngủ hình Doraemon, giao diện rõ đáng yêu nhưng cái nết thì chẳng khác nào quỷ con, quậy kinh khủng.

Hạ Hoài không giống những đứa trẻ khác. Từ nhỏ đã thông minh hơn người. Bây giờ mới năm tuổi nhưng đã bắt đầu giải được các bài toán lớp 6.

Con trai cô thật quá biến thái!

Sức mạnh của bộ gene cũng quá kinh khủng rồi!

Khuôn mặt non nớt của Hạ Hoài đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Có phải mẹ ở chỗ làm bị bắt nạt không?"

Hạ Kiều: "..." Trong lòng con, mẹ yếu đuối vậy sao?

Hạ Kiều cười trừ, lấy từ trong túi xách ra một quyển Toán nâng cao lớp 6, đưa cho Hạ Hoài.

Cô nhẹ giọng: "Chẳng phải con muốn học Toán nâng cao sao? Mẹ đi hiệu sách mua cho con đấy."

Hạ Hoài ngơ ngác cầm lấy sách nâng cao. Bé đỏ mặt, ho một tiếng, quay mặt đi, mạnh miệng nói: "Ai cần mẹ tốn sức chứ. Con cũng tự mua được mà. Thật là, hại con lo sốt vó, tưởng mẹ bị chú xấu xa nào gạ gẫm rồi cơ."

Hạ Kiều nhìn dáng vẻ "đã nghiện còn ngại" của Hạ Hoài, cuối cùng cũng không nhẫn tâm vạch trần con trai.

Cô vừa nói vừa đi vào phòng bếp: "Con muốn ăn gì?"

Hạ Hoài: "Sườn xào chua ngọt! Con tới giúp mẹ."

Trên bàn ăn, Hạ Hoài vừa ăn cơm vừa kể chuyện trên lớp học.

"Con nói mẹ nghe. Mấy anh chị trên lớp cứ ỷ bản thân lớn tuổi hơn con rồi nói móc con, bảo con bị cha bỏ rơi. Hừ, đàn ông tồi như thế, có là cha con cũng không cần!"

Hạ Kiều dịu dàng xoa đầu con trai. Đáy mắt nổi lên cảm xúc buồn bã khó nắm bắt.

Cô biết Hạ Hoài mạnh miệng.

Cũng biết thằng bé thật ra rất khổ tâm.

Đứa trẻ nào chẳng muốn có một gia đình trọn vẹn, có cha, có mẹ. Chẳng đứa trẻ nào muốn bị bạn bẻ coi thường cả.

Nhưng Hạ Hoài luôn sợ Hạ Kiều phiền lòng, áy náy. Cho nên tất cả những khổ sở đó, thằng bé đều giữ kín như bưng. Chỉ để lộ mặt vui vẻ, tích cực cho cô xem.

Lòng Hạ Kiều xót xa. Cô nghẹn ngào, hốc mắt đỏ bừng.

Thật muốn khóc.

Hạ Hoài, con trai cô... tại sao lại hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng như vậy?

...

"Thiệu Phong, mày chạy đi đâu rồi? Không đến ăn cưới nhóc Khương hả?"

Thiệu Phong vừa đặt chân xuống sân bay, khởi động lại điện thoại đã nhận được cuộc gọi từ Mạc Đình Cảnh.

Hắn khẽ cười một tiếng, ngắm nhìn bầu trời nước Đức xa lạ.

"Thay tao chuyển lời chúc mừng đến hai người đó nhé. Tao bận rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.