Kể từ ngày Thiệu Phong thốt ra phát ngôn khiến trời đất cảm lạnh, Hạ Kiều một lần nữa xây dựng lại thế giới quan của mình.
Hắn không phải một con chó bình thường, còn là một con chó rất điên nữa!
...
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoát cái bụng bầu của Hạ Kiều đã được sáu tháng.
Vì mang song thai nên bụng to hơn bình thường, đi lại có chút bất tiện.
Hạ Kiều không đến bệnh viện khám thai, còn lý do thì có trời cao mới biết. Thiệu Phong nhíu mày, vì vấn đề này mà răn dạy cô mấy lần.
"Em phải đi khám thai chứ. Phải biết giới tính của con, chúng ta mới có thể nghĩ tên trước, mua quần áo trước được."
"Anh rất để ý vấn đề này?"
Hạ Kiều ngước mắt nhìn Thiệu Phong. Có lẽ hắn không nhận ra, cái tên Hạ Hoài là tên dành cho bé gái. Lúc mang thai Hạ Hoài, Hạ Kiều không đi khám thai, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên mới hồi hộp chứ.
Không hiểu sao Thiệu Phong lại vô cùng cố chấp với vấn đề này.
Hắn gật đầu, trịnh trọng nói: "Ừ, để ý. Anh càng để ý sức khỏe của em hơn."
Nghĩ ngợi một lúc, Thiệu Phong nói tiếp: "Chúng ta có Hạ Hoài rồi. Bây giờ có thêm một cô con gái nữa thì tuyệt."
Huống hồ, đi khám thai, nếu cả hai đứa đều là con trai, vậy hắn phải lên kế hoạch tiễn ba "tình địch" đi sớm. Còn nếu có một cô con gái, áp lực của hắn không những giảm đi đáng kể mà hắn còn có phiên bản thu nhỏ của Hạ Kiều nữa kìa.
Sau nhiều lần khuyên bảo tận tình, Hạ Kiều cuối cùng cũng xuống nước, chấp nhận đến bệnh viện.
Hạ Kiều không thích bệnh viện. Cô sinh non cho nên sức khỏe khi bé rất yếu, cách một thời gian lại phải đến bệnh viện. Chính vì tuổi thơ gắn liền với hai chữ "bệnh viện" quá nhiều nên đâm ra có ác cảm với nó.
Bây giờ, Hạ Kiều vì một người mà áp chế loại ác cảm đó.
...
"Bác sĩ nữ đâu?"
Bác sĩ:???
Thiệu Phong mặt nhăn như đít khỉ, nhìn chằm chằm bác sĩ nam kia với ánh mắt rét lạnh.
Nếu biết trước tương lai, Thiệu Phong đã lựa chọn đi theo khoa sản rồi. Như vậy hắn có thể tự tay khám cho Hạ Kiều, không cần phải để bản thân rơi vào tình cảnh khó xử như hiện tại.
Bác sĩ bị ghét bỏ, sắc mặt thoáng chốc sa sầm. Bao năm hành nghề, gặp qua đủ loại người, nhưng ông chưa thấy ai đáng ghét như Thiệu Phong. Nếu có quyền lực trong tay, giờ phút này, hắn đã bị sút khỏi phòng bệnh rồi.
Hạ Kiều cười gượng gạo. Cô biết ngay là sẽ như vậy mà.
Thiệu Phong ghét ai thì ghét ra mặt, yêu ai thì yêu cả đường đi lối về. Ghen bậy ghen bạ cứ như con chó điên vậy.
"Anh ra ngoài đi."
"Không được! Lỡ ông ta có ý định với em..."
"Anh nghĩ ai cũng cầm thú giống anh hả?" Hạ Kiều nhướn mày, nhếch khóe môi cười nhạo. Âm thanh lạnh lẽo vang vọng trong không gian: "Ra ngoài!"
Thiệu Phong bị nạt, lủi thủi bước ra ngoài.
Quái lạ. Sao lại có cảm giác bị khinh thường thế nhỉ?
...
"Chúc mừng cô, là một trai một gái. Sức khỏe thai nhi rất tốt."
"Vì là song thai, việc sinh nở bình thường có chút bất tiện. Nếu được, cô hãy bàn bạc với người nhà, nghĩ đến việc sinh mổ."
Hạ Kiều không mặn không nhạt cầm lấy kết quả khám thai, khẽ gật đầu với bác sĩ. Sau khi nói một tiếng cảm ơn, cô chống tay xuống bàn, chậm rãi đứng dậy rồi rời đi.
Thiệu Phong đứng ngoài phòng khám, lòng đã nóng như thiêu đốt. Thấy Hạ Kiều bước ra thì mừng như chó nhìn thấy chủ, lao nhanh về phía cô.
"Sao rồi em?"
Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn Thiệu Phong, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Mặt của anh nên đi chữa trị đi, quá xấu."
Phập!
Thiệu Phong tổn thương suýt hộc máu.
Ủa gì vậy?
Chẳng phải trước đây cô khen đẹp sao?
Hạ Kiều ngó lơ biểu cảm đau khổ, sống không còn gì luyến tiếc của Thiệu Phong, tiếp tục nói: "Anh quá xấu, con gái không nhìn đuợc, sẽ ghét bỏ."
"Chồng quá xấu, em cũng ghét!"
Thiệu Phong trợn mắt, toàn thân lần nữa lên cơn co giật.
Chồng?!!
Hạ Kiều gọi hắn là...
Rầm!
Người đàn ông nào đó yếu tim, bị người trong lòng dọa cho ngất xỉu lần nữa.
_
Chà: Biết sao tớ hay miêu tả TP với chó không? Vì ổng chó thiệt=)))
Like và cmt giúp truyện tăng tương tác nha cả nhà!