Tin tức Hạ Kiều ở Đức gặp hỏa hoạn rất nhanh đã truyền đến tai cha mẹ Hạ. Vài ngày sau đó, phụ huynh của Hạ Kiều đã có mặt trên đất nước Đức, rảo bước đến bệnh viện.
"Chẳng phải con bảo Kiều Kiều chỉ hít nhiều khói nên bị ngất thôi sao? Tại sao bây giờ con bé vẫn không xuất viện? Con đang lừa mẹ đúng không?"
Mẹ Hạ vừa tức giận vừa lo lắng, nhéo lấy cái tai của Hạ Tuân khiến cậu nhăn nhó. Trình Ngạn nhìn mà xót người yêu nhưng không dám bật lại cha mẹ vợ tương lai. Bật lại lỡ người ta không cho cưới thì anh còn khổ hơn cả Thiệu Phong.
Hạ Tuân ăn đau khóc trong lòng. Đâu phải cậu không muốn để Hạ Kiều xuất viện, mà là cô nằng nặc đòi ở lại. Hơn nữa, nguyên nhân còn là vì...
...
"Em ơi, anh muốn ăn táo."
Hạ Kiều nhanh chóng gọt vỏ táo, cắt thành miếng nhỏ, dùng dĩa đút cho Thiệu Phong. Ai ngờ, hắn lại lắc đầu.
"Giờ anh muốn ăn xoài cơ."
Hạ Kiều hít sâu một hơi, đặt táo sang một bên rồi lại cặm cụi gọt xoài. Gọt xong, cô lại cầm lên đút cho Thiệu Phong. Hắn lại lắc đầu.
"Bây giờ anh muốn ăn nho."
Hạ Kiều nhìn chùm nho bên cạnh: "..."
Hai phút sau. Ngôn Tình Ngược
"Ưm, ưm, ưm..."
Thiệu Phong bị Hạ Kiều cưỡng ép nuốt vào năm trái nho. Bây giờ miệng chặt ních, không cách nào mở miệng nói chuyện. Chỉ có thể ấm ức nhai nuốt.
Hạ Kiều thấy thế thì hả hê lắm.
Thiệu Phong vì cứu cô nên mới thành ra bộ dáng này. Nếu lúc đó hắn không thay cô cản mảng tường từ trần nhà rơi xuống, những mảnh vụn nhỏ sẽ không bắn lên mặt hắn. Thiệu Phong sẽ không bị hủy dung, sẽ không bị thương. Đổi lại, cô và đứa trẻ kia có thể sẽ chết.
Cho nên, Hạ Kiều quyết định ở lại bệnh viện, chăm sóc Thiệu Phong cho đến khi hắn xuất viện. Nhưng Thiệu Phong lại được voi đòi tiên, ngày ngày nghĩ ra đủ thứ chuyện để làm nũng với cô. Sự việc ban nãy chính là ví dụ điển hình.
Thiệu Phong sau một hồi nhai nuốt cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện. Hắn bĩu môi, xụ mặt, ấm ức nhìn Hạ Kiều.
"Em chả thương anh, chả yêu anh..."
Hạ Kiều nhướn mày: "Anh có tin tôi bỏ..."
"Câm!" Thiệu Phong hốt hoảng hét lớn: "Anh câm ngay! Em mà bỏ đi, ông đây sẽ khóc lụt bệnh viện cho em xem!"
Hạ Kiều: "..."
Cô thở dài một hơi đầy bất lực, cầm lấy mấy quả nho, chuẩn bị ấn vào cái miệng không sạch sẽ của Thiệu Phong.
Chỉ là ý định chưa thành, cửa phòng đã bị đẩy ra. Cha mẹ Hạ từ bên ngoài bước vào, theo sau là Hạ Tuân, Trình Ngạn và Hạ Hoài.
Cha Hạ khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn cảnh tượng khó coi trước mặt, nóng nảy mắng: "Anh què hay cụt cả hai tay mà dám bắt con gái tôi đút nho cho ăn hả? Có cần tôi đút cho anh không?"
Quan trọng nhất là, ngay cả cha Hạ cũng chưa có vinh hạnh được Hạ Kiều đút hoa quả cho ăn!
Thiệu Phong sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến việc cha mẹ Hạ sẽ xuất hiện ở nơi này. Hắn lật chăn, định đứng lên chào hỏi nhưng lại bị Hạ Kiều ấn xuống giường.
"Kiều Kiều, anh..."
"Câm miệng!"
Bị quát, Thiệu Phong im bặt, không dám hó hé nửa lời. Vợ dữ quá. Vợ quát hắn. Nhưng vợ đang bảo vệ hắn trước cha mẹ vợ!
Thấy Thiệu Phong ngoan ngoãn ngậm miệng, Hạ Kiều gật đầu đầy hài lòng. Sau đó mới kéo cha mẹ mình ra ngoài, kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra trong đám cháy. Đương nhiên, cô còn phải thêm mắm dặm muối, dùng trí tưởng tượng của mình đẩy câu chuyện lên một tầm cao mới, rồi mới nói đến việc mình chấp nhận tha thứ cho Thiệu Phong.
Nhà họ Hạ có ba người con, hai trai một gái. Cho nên, thân là con gái, lại còn là con út trong nhà, Hạ Kiều được cha mẹ yêu thương và tin tưởng vô điều kiện. Nghe cô nói vậy, cả hai không hề do dự mà tin ngay.
Lần nữa trở về phòng, sắc mặt cha mẹ Hạ cũng trở nên hòa hoãn hơn. Cha Hạ đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần. Tuy đã ngoài năm mươi những vẫn còn lưu lại nét đẹp khi xưa.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Đàn ông có hai thứ quý giá nhất. Một là thằng nhỏ, hai là khuôn mặt. Cậu vì con gái tôi mà hủy đi dung mạo, xem như tôi đã thấy thành ý của cậu. Nếu Kiều Kiều tha thứ cho cậu, vậy tôi cũng không tính toán nữa."
"Không."
"Không cái gì?" Cha Hạ nạt.
Thiệu Phong ngồi trên giường, nhìn thẳng vào cha Hạ, vươn tay chỉ vào Hạ Kiều thái độ vừa nghiêm túc vừa kính trọng: "Với cháu, đứng thứ nhất là vợ. Thứ hai là gia đình. Thứ ba là bạn bè. Thứ tư là cái đó. Thứ năm mới là khuôn mặt."
Cha Hạ vừa nghe vừa tức. Thiệu Phong dám cãi lời ông, thậm chí còn nói lời triết lý sâu sắc đến vậy. Hơn nữa, hắn còn thể hiện rằng Hạ Kiều là vợ hắn nữa.
Mẹ Hạ thấy chồng mình sắp tăng xông thì giơ tay cản ông lại. Bà quay sang gật đầu với Thiệu Phong xem như chào hỏi, ôn hòa nói: "Dù sao cũng không thay đổi được sự thật cậu vì con gái tôi mà mất đi dung mạo. Phí bồi thường vật chất lẫn tinh thần, nhà họ Hạ sẽ trả đủ."
Thiệu Phong lắc đầu: "Ý cháu là... cháu vì thứ quý giá nhất của mình mà hủy đi dung mạo, cho nên không có gì phải hối tiếc cả. Đó là điều hiển nhiên."
Sau đó, hắn nắm lấy tay Hạ Kiều, nhếch môi nhìn mẹ Hạ: "Còn nếu bác nhất định muốn bồi thường, vật để cháu lấy em ấy đi. Như vậy, cháu có chết cũng sẽ đội mồ sống dậy mà cười."
Hạ Kiều: "..."
Cha mẹ Hạ: "..."
Bộ ba Hạ Tuân, Hạ Hoài, Trình Ngạn: "..."
Mẹ kiếp!
Quá ngông cuồng!
___
Chà: Vì sao thứ nhất lại không phải là vợ?
Cha Hạ: Vợ ở trong lòng không thể đong đếm, không thể dùng thứ bậc để nói về tầm quan trọng. Điểm này, thằng ranh nào đó vẫn còn non xanh lắm.
Thiệu Phong:... Là cháu hạn hẹp.