Tống Minh tỉnh lại trong cơn ngạt thở, hắn mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng người trước mắt, tay người kia bịt chặt miệng và mũi hắn, cảm giác không thở được khiến hắn không nhin được mà giãy dụa, khi hắn cảm thấy bản thân có thể bị ngạt chết, thì bàn tay kia mới buông hắn ra.
"Thật muốn giết chết mày, cứ như vậy kết thúc..." người kia trầm giọng nói, có loại cảm giác nghiến chặt răng bất đắc dĩ, trong đầu gã có hai người đang tranh đấu, một người là nói giết Tống Minh sẽ có thể giải quyết tất cả, cũng không cần mang thi thể khác đến thay thế Tống Minh, nhưng lại có một giọng nói khác ngăn cản gã. Lén lút đưa Tống Minh ra ngoài dấu đi, để mọi người thực sự nghĩ rằng Tống Minh thực sự đã chết, như vậy Tống Minh chỉ thuộc về mình gã. Cuối cùng dục vọng chiếm hữu đã thắng thế, gã cũng không muốn cứ như vậy giết chết người anh trai mà trong lòng gã ôm ấp tình cảm dị dạng, nam nhân vô lực giãy dụa yếu ớt khiến gã buông tay... Sau một lúc xuất thần, gã nhanh chóng ra lệnh cho người hành động.
Tống Minh bị ngạt đến choáng váng, căn bản không nghe rõ người kia nói gì, đợi hắn có ý thức, đã bị kéo khỏi giường, bị mặc lên quần áo kín kẽ gió không thể lọt, trực tiếp ném lên một bả vai rộng. Sau đó càng thêm hỗn loạn, chiếc mũ trùm nặng trịch trùm lên đầu hắn, khiến hắn không thể ngẩng đầu lên xem chuyện gì xảy ra, chỉ ngửi thấy một mùi khói nồng nặc, khi hắn lần nữa tỉnh lại thì đã bị ném vào ghế sau xe, nằm sấp thở dốc...
Rốt cuộc sảy ra chuyện gì vậy? Hắn cố sức chống tay muốn quay đầu nhìn lại, lại bị thô bạo đè lại, âm thanh bên ngoài ồn ào, không khí lạnh lẽo cùng mùi khói khiến hắn cảm thấy không chân thực, từ gương chiếu hậu xoẹt qua hắn giống như nhìn thấy một biển lửa...
Biệt thự bị cháy? Hắn thoát rồi?
"Các người đi trước, trông trừng hắn, đưa hắn đến nơi tôi nói... "
"Vâng, thiếu gia."
Âm thanh bên ngoài ngắt quãng truyền vào tai hắn, Tống Minh bị ấn sấp trên ghế, nhưng hắn muốn nhìn xem ai đưa hắn ra ngoài, hắn quay đầu lại chỉ thấy bóng người, cửa xe liền đóng sầm lại, xe cũng lập tức khởi động, lao về phía trước với tốc độ cao.
Ngay khi Tống Minh vui mừng vì cuối cùng cũng trốn thoát khỏi biệt thự của Lăng Tiêu, nhưng cũng lo lắng không biết ai đã mang mình đi, thì biệt thự của Lăng Tiêu đã chìm trong biển lửa.
Khi Lăng Tiêu nhận được tin tức vội vàng chạy về, phần lớn căn biệt thự đã bị ngọn lửa thiêu rụi, khói cay nồng gay mũi khiến cổ họng Lăng Tiêu vừa gấp gáp chạy về khô rát, nhưng y căn bản không hề bận tâm, túm lấy quản gia đang chỉ huy dập lửa ở đó, hung tợn gào lên, khuôn mặt tuấn tú thường ngày trở nên vô cùng vặn vẹo.
"Sao lại có cháy! Người ở tầng hầm được cứu ra chưa?"
Y không quan tâm căn biệt thự này dùng bao nhiêu tiền xây lên, cũng không quan tâm bất luận kẻ nào không thoát ra được, y chỉ quan tâm nam nhân bị y giam cầm dưới tầng hầm kia, y nghĩ đến nam nhân có thể bị thiêu chết, y sẽ không thể nhìn thấy nam nhân nữa liền không thể bình tĩnh được!
Quản gia căn bản không biết có người bị giấu dưới tầng hầm, ông ta lắp bắp trả lời là do ông ta sơ suất, sau khi một nhóm người bịt mặt đột nhập vào biệt thự đổ xăng phóng hỏa. Bọn họ mới phát hiện ra, những người kia đến nhanh mà đi cũng nhanh,ông đã phái người đuổi theo, mọi người trong biệt thự đều được cứu ra, bao gồm cả thiếu phu nhân.
Sau khi quản gia nói xong, Tạ Triết trên người đang mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ nhân cơ hội bổ nhào vào lòng Lăng Tiêu khóc lóc nói cậu ta rất sợ, nhưng lại bị Lăng Tiêu đang bùng nổ dùng một tay hất ra. Tạ Tiết nhất thời không kịp phản ứng ngã nhào trên mặt đất, hai tay hung hăng quệt lên lớp cỏ trên nền đất, trên mặt dơm dớm nước mắt, nhưng trong đôi mắt kia lại hiện lên một tia ngoan độc, hai tay gắt gao nắm chặt cỏ trên mặt đất, cho đến khi lòng bàn tay đau nhói ướt sũng mới thấp giọng uất ức khóc lên.
Lăng Tiêu hoàn toàn không để ý mình vừa mới đem người vợ hợp pháp cưới về của mình đẩy ra, cho dù có phát hiện y cũng không thèm để ý, y gầm lên tên hạ nhân vẫn luôn chăm sóc Tống Minh, cho đến khi nghe thấy tiếng đáp yếu ớt, y mới nhìn đến những hạ nhân đang nằm trên nền đất bị khói hun đến hôn mê mới tỉnh lại, túm lấy cổ áo một ngừời trong đó liền chất vấn, hỏi Tống Minh có phải đã được cứu ra rồi không.
Hạ nhân mới tỉnh lại bị Lăng Tiêu xiết xém chút nữa ngất tiếp, trên mặt thống khổ ho khan đáp.
"Khụ khụ... Thiếu, thiếu gia, Tôi bị đánh ngất... cái gì cũng không biết... hắn có thể... đã bị, khụ, thiêu, chết... khụ khụ..."
Đồng tử của Lăng Tiêu đột nhiên co rút lại, bàn tay đang nắm cổ áo hạ nhân trong vô thức siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.
Tạ Triết được hạ nhân đỡ dậy đứng một bên thấy cảnh này, khinh bỉ nhìn hạ nhân bị Lăng Tiêu túm lấy thở không ra hơi, trong lòng ác độc nghĩ, sao lại không đem tên hạ nhân không xem cậu ta vào mắt cũng thiêu chết đi chứ.
"không thể nào......"
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn biển lửa cách đó không xa, một màn mơ hồ trước mắt y, trái tim như bị khoét một lỗ, gió lạnh thấu xương thổi qua, y đưa tay lên lau đi vệt ướt trên mặt, một bên nói một bên thả ra hạ nhân đã lần nữa bị hôn mê đi về phía biệt thự.
"Không thể, sao có thể... Để tôi đi vào tìm!"
"Thiếu gia..." Những hạ xung quanh đều do dự lên tiếng, lửa lớn như vậy, đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được.
Ngay sau đó, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác điên cuồng lao về phía biệt thự.
Hạ nhân xung quanh đều bị dọa đến phát điên, đây là thiếu gia của Lăng gia, nhưng nhất định không thể xảy ra chuyện.Một đám người vội vàng chạy tới kéo lấy Lăng Tiêu lại, quản gia đều sắp lên cơn đau tim rồi, nhìn thấy Lăng Tiêu lao vào biển lửa suýt nữa thì ngất đi, thanh âm run rẩy khuyên Lăng Tiêu nói người đều đã cứu ra rồi, thiếu gia sao còn muốn vào cứu người...
Lăng Tiêu bị đám người kéo lại giãy giụa gào thét, ngũ quan vặn vẹo, hai mắt đỏ hoe, cả người giống như lệ quỷ sống lại, bị vô số cánh tay lôi kéo, chỉ có thể giống như dã thú bị mắc bẫy.
Nhìn căn nhà liên tục đổ sập, cả súng nước cao áp dập một hồi lâu cũng chưa tắt, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy vết hổng trong lòng càng lớn, nghĩ đến những chuyện khi nhận thức nam nhân kia, càng nghĩ càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, y không muốn tin hiện thực này, y không dám tin Tống Minh thực sự đã bị thiêu chết, y cũng chưa từng nghĩ Tống Minh sẽ chết, y thậm chí còn nghĩ sau này đợi y triệt để nắm giữ cả gia tộc sẽ đối đãi với hắn như thế nào, đến khi y muốn làm cái gì cũng không có người ngăn cấm... Lúc đó, tống Minh có lẽ đã quen với sự tồn tại của y, y sẽ li hôn với Tạ Triết, lần nữa cưới Tống Minh, tiếp tục giấu hắn trong nhà, để hắn sinh cho y chín mười đứa con...
Nhưng bây giờ, y vô cùng tỉnh táo nhận ra Tống Minh đã chết, trong chiếc lồng mà y đã tạo ra... Sẽ không có ai tiếp tục cùng y hoàn thành kế hoạch tương lai mà y muốn tạo ra kia, Omega anh tuấn không giống Omega kia, hắn chết trong biển lửa này. Nếu y không giam cầm Tống Minh, nếu y không xích lại chân tay hắn, có phải hắn đã chốn được ra rồi, lúc này có phải sẽ đứng cạnh y lưu manh cười...
Trái tim y dường như trống rỗng, đặc biệt là khi y nhận ra mình mới chính là hung thủ thực sự giết chết Tống Minh, y cảm thấy lạnh thấu xương.
Quản gia và những hạ nhân chưa từng thấy thiếu gia khóc lại phát hiện thiếu gia luôn cao ngạo lãnh đạm đang khóc, y ngơ ngác nhìn biển lửa, giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích của mình...
Đôi mắt thiểm màu kia không ngừng rơi xuống nước mắt, cộng với khuôn mặt thanh tú, ngay cả khi khóc cũng khiến người khác đau lòng, quản gia không đành lòng để thiếu gia khóc như vậy, liền để mọi người buông lỏng thiếu gia ra một chút, nhưng chỉ thả lỏng ra một chút, Lăng Tiêu lại dùng toàn lực xông về phía trước, thực lực của Alpha mạnh hơn so với tất cả Beta ở đây, đồng thời tin tức tố trong người Lăng Tiêu cũng bùng phát dữ dội, cứ như vậy để Lăng Tiêu lao ra.
Mọi người hoảng hốt đồng thanh kêu lên: " Thiếu gia, không được!"
Quản gia không nói nên lời, đảo mắt liền ngất đi, trước khi ngất đi đã nhìn thấy Lăng Trì được ông chủ nhờ trông chừng thiếu gia đến muộn, hắn nhanh chóng dùng tay đánh vào cổ thiếu gia khiến y bất tỉnh, lúc này mới yên tâm ngất đi.
Ở một bên khác, mọi người đều nghĩ rằng đã bị thiêu chết--- Tống Minh đang tham gia đua tốc độ rất kịch tính.
Tốc độ xe chạy chắc chắn trên 120 km trên giờ, hai tay Tống Minh mắm chặt vào ghế da cảm thấy như thể mình sắp bay ra ngoài, đầu óc và dạ dày đều bị đảo lộn, âm thanh truyền ra từ bộ đàm trên xe hắn một câu cũng không nghe rõ, đại khái chính là xe sắp bị đuổi kịp rồi, một xe tách ra đánh lạc hướng.
Bởi vì biệt thự của Lăng Tiêu ở ngoại thành, khu vực này có rất nhiều đường núi, tốc độ xe lại nhanh, Tống Minh mơ màng nôn ra mấy lần, lúc nửa mê nửa tỉnh liền nghe thấy một tiếng động lớn, hắn lăn vào khoảng cách giữa ghế trước và ghế sau. Một lúc lâu sau mới tỉnh lại, giống như vừa xảy ra tai nạn.
Qua mười mấy phút sau, hắn mới bò ra khỏi xe, chiếc xe đâm vào núi, đã biến dạng, tài xế không biết sống hay đã chết, chỉ thấy từ khe cửa chảy ra rất nhiều máu, một nam nhân lực lưỡng khác lúc trước chông trừng hắn cũng bất tỉnh, bị mảnh thủy tinh găm vào mặt và ngực... chỉ có hắn là bị thương nhẹ nhất, trán trầy xước, trên tay có vết máu mờ.
Nghe thấy tiếng động cơ từ xa đến gần, Tống Minh theo bản năng lùi lại, chạy vào rừng rậm phía xa.
Hôm nay ánh trăng rất sáng, nhưng không khí ban đêm rất lạnh, trên cây không còn nhiều lá, Tống Minh sợ bị đuổi kịp nên lúc đầu đi rất nhanh, nhưng sau một lúc thì không ổn rồi, hắn bị giam cầm lâu như vậy, cả người yếu ớt, nhưng may là những người kia đã mặc quần áo dày cho hắn trước khi đưa hắn ra khỏi tầng hầm, nhưng vẫn rất lạnh. Hắn túm chặt quần áo, khó khăn đi xuyên qua rừng cây, hắn vẫn băn khoăn không biết bây giờ là tháng mấy,khi hắn rời nhà là vào cuối tháng 9 đầu tháng 10. Khi đó, thành phố A vẫn có thể mặc áo thun và áo khoác mỏng. Nhưng nhiệt độ lạnh buốt bây giờ khiến hắn cảm thấy bây giờ có lẽ đã là tháng mười hai, hắn rốt cuộc đã bị Lăng Tiêu giam cầm bao lâu rồi... Nghĩ đến Lăng Tiêu, nghĩ đến mấy tháng qua, trong lồng ngực hắn cảm thấy chán ghét bức bối, hắn không muốn nghĩ nhiều chỉ muốn nhanh chóng ra đến đường, quá giang về nhà.
Lại đi bộ mấy tiếng đồng hồ, Tống Minh hai chân gần như tê dại, đi tới một con đường quốc lộ, trời còn chưa sáng nhưng đã có rất nhiều xe đi vào thành phố, hắn vẫy mấy chiếc xe nhưng xe không dừng, nhưng cũng có những người tốt bụng dừng lại. Đó là một cặp vợ chồng trung niên rất tốt bụng. nghe hắn nói đi chơi cùng bạn, hai chiếc xe đều quên mất hắn, điện thoại đã để quên trên xe, hai chiếc xe có lẽ đều nghĩ hắn ở trên xe còn lại nên đi mất rồi, với lí do hợp tình hợp lí như vậy hắn được đi nhờ một đoạn đường, còn thuận đường đưa hắn về trước tiểu khu.
Cho đến khi Tống Minh dùng vân tay mở khóa cửa nhà mình, hắn vẫn còn đang ngây người, như vậy liền trở về rồi? Mấy tháng qua cứ như một giấc mơ...
Cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, khi trở về nhà, Tống Minh cảm thấy như trở về pháo đài an toàn, sau khi tắm xong liền cảm thấy toàn thân thư thái, tìm nhiều dịch dinh dưỡng để cạnh gối đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, muốn ngủ một giấc trời đất quay cuồng!
Một tháng sau.
Sau một tháng tĩnh dưỡng, tinh thần và thể chất Tống Minh ngày càng sa sút mặc quần áo kín mít chuẩn bị xuống lầu đi dạo, hắn không thể tiếp tục nằm dài ở nhà nữa, nếu nằm thêm nữa hắn sẽ phế mất...
Đội mũ, đeo kính râm, đeo khẩu trang, mặc áo khoác dày màu đen,đeo khăn choàng lông, Tống Minh vừa bước ra ngoài liền hối hận,không khí mùa đông ở thành phố A rất kém, hôm nay không có nắng khiến người không muốn đi dạo chút nào, nhưng đều đã đi xuống rồi, không thể quay lại như thế được.
Tống Minh đi đến một siêu thị lớn cách đó không xa, mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, lúc này mới chuẩn bị về nhà, nhưng hắn phát hiện thang máy đang ngừng hoạt động, lúc này mới nhìn thấy tờ thông báo dừng hoạt động thang máy để bảo dưỡng dán mấy hôm trước, lúc này đang bảo trì, hai tiếng sau mới có thể hoạt động, hắn không có chỗ nào để đi, cũng không dám chạy lung tung nên chuẩn bị leo cầu thang bộ về nhà.
Tòa nhà này có 28 tầng mà nhà của Tống Minh ở tầng 15, trước đây khi không có thời gian đến phòng tập, sau khi tan làm hắn sẽ leo cầu thang để rèn luyện sức khỏe, nhưng lần này hắn đã đánh giá cao thể chất của mình, đã lâu lắm rồi hắn khong vận động, trong khoảng thời gian hơn một tháng bị Lăng Tiêu giam giữ, hắn gầy đến mức da bọc xương. cơ bụng cơ ngực chỉ còn một lớp mỏng, một tháng bồi dưỡng này vẫn chưa ăn lại được, sức ăn đặc biệt kém, nhưng đã tốt hơn so với lúc mới trở về, cơ ngực trông đầy đặn hơn hơn trước, nhưng không còn mấy khối cơ bụng, chủ yếu là do hắn luôn cảm thấy buồn ngủ, ngủ không đủ giấc, cũng không muốn vận động. Gần đây hắn vẫn buồn nôn nôn khan,hắn nghĩ đây là do di chứng mà Lăng Tiêu mang đến cho hắn.
Lại thêm hắn còn chưa ăn sáng nên khi leo lên tầng 5, Tống Minh đã có chút hụt hơi, nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục leo lên, khi lên đến tầng 8, hắn trực tiếp ngồi xuống bậc thang, nghỉ ngơi thêm 10 phút, xoa bóp chân chuẩn bị leo lên một mạch. Đến tầng 14, toàn thân Tống Minh mồ hôi đầm đìa, trước mắt tối sầm, Tống Minh một bên kinh bỉ thể lực bản thân một bên tiếp tục cổ vũ bản thân, chỉ còn một tầng nữa thôi!
Tống Minh nhấc đôi chân nặng nề tiếp tục leo lên, cuối cùng chỉ còn ba bước nữa là đến tầng 15, mồ hôi chảy xuống trán chảy xuống mắt, Tống Minh chớp chớp mắt, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng khi nhấc chân bước lên bậc thứ hai, hắn lại sơ ý trượt chân dẫm hụt, thuận theo cầu thang trượt xuống, may mà hắn vẫn bám vào tay vịn có đệm đỡ nên không bị ngã, thay vào đó, toàn bộ người trượt dần xuống, hắn mặc quần áo dày, không cảm thấy quá đau, nhưng lúc ngã xuống, trong chốc lát hai mắt tối sầm, trước khi ngất đi còn nghĩ —— sau này nếu không ăn sáng thì nhất định không được leo thang bộ,đây chẳng phải hạ đường huyết à...
Ở dưới tầng một, một thanh niên ngoại quốc cao gầy tóc vàng đôi mắt xanh có vài tia máu nhìn chằm chằm thông báo bảo trì thang máy, trầm mặc một lúc mới bước vào cầu thang bộ.
Cậu đã lâu không trở lại đây, kể từ khi cậu giở mấy thủ đoạn để Tống Minh quan tâm đến mình nhiều hơn, nhưng Tống Minh kiên quyết một mình đến nước D, suốt thời gian qua cậu vẫn chưa quay lại đây, còn đuổi theo hắn đến nước D. Cậu muốn nói với Tống Minh cậu yêu hắn, rằng cậu và những Omega khác chỉ là diễn, cậu chỉ muốn Tống Minh quan tâm mình, cậu muốn hai người có một đứa con...
Nhưng sau đó, Tống Minh tựa hồ biến mất khỏi nhân gian, cậu vốn tưởng rằng Tống Minh đi nước D tìm Alpha đầu tiên đánh dấu hắn khiến hắn không thể quên kia, nhất là sau này cậu biết được Alpha kia vì để cứu Tống Minh mà suýt mất mạng, trái tim đố kị như muốn nổ tung. Khi cậu thực sự tìm thấy Alpha Qua Thiên Liệt kia, đồng dạng là Doctor.D sát thủ đứng trong top 10 danh sách sát thủ hàng đầu thế giới, Alpha mà cậu nghĩ sẽ chết lại vẫn sống sót, đã rửa tay và chuẩn bị trở về Trung Quốc để tiếp tục Theo đuổi Tống Minh.
Tình địch gặp mặt mắt liền đỏ, nhất là khi Qua Thiên Liệt biết cậu làm mất tung tích Tống Minh, liền hung hăng đánh cậu một trận, Qua Thiên Liệt hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vết thương mà vẫn như cũ đem cậu đánh cho không thể phản kháng.
Sau đó, cả hai hợp tác sử dụng thế lực của mình để bắt đầu tìm kiếm Tống Minh ở nước ngoài, mà điều cậu cao hứng là, Tống Minh không phải là xuất ngoại tìm Qua Thiên Liệt, mà là đơn thuần chỉ là đi du lịch cho khuây khỏa, hắn còn đi nước M, nước Y, nước F nhưng mỗi lần bọn họ đuổi theo, Tống Minh đều biến mất tăm tích, cho đến khi có tin tức nhập cảnh một thời gian cũng không biết hắn đang ở quốc gia nào.Cậu và Qua Thiên đều ngu ngốc đi theo vết chân của hắn, cả hai đều muốn là người đầu tiên tìm thấy Tống Minh, là người đầu tiên nói với Tống Minh rằng họ quan tâm và yêu hắn.
Nhưng tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ này đã bị phá vỡ bởi tin tức Tống Minh bị thiêu chết trong biệt thự của Lăng Tiêu
Lúc đó, cậu tưởng mình đã chết.
Cậu cũng muốn chết cùng Tống Minh.
Nhưng Tống Minh bị Lăng Tiêu giam cầm trước khi chết, bị thiêu chết trong biệt thự của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chính là hung thủ giết chết Tống Minh, không quản Lăng Tiêu sau đó có đau đớn thế nào, đau khổ khi Tống Minh chết đi rồi mới biết bản thân yêu Tống Minh cũng không có ích gì, y chính là hung thủ giết chết Tống Minh! Cậu phải báo thù cho Tống Minh!
Sau khi cậu và Qua Thiên Liệt trở về Trung Quốc, họ lập tức bắt tay nhau, muốn từng chút một hạ bệ Lăng Gia đạp đổ Lăng Tiêu, để y cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn trước khi bị thiêu chết của Tống Minh. Khiến y cảm nhận gia tộc lớn mạnh của y vì y giết Tống Minh mà từng chút một bị nuốt xuống, loại cảm giác này chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Sau một tháng tranh đấu, cả hai đều bị coi là kẻ thua cuộc, có thắng có thua. Lăng gia ở A thị cũng có địa vị giống như gia tộc của Kiều Ân ở nước Y, cường long không đè được đầu rắn, sản nghiệp của cậu ở đây mới gây mở, Qua Thiên Liệt cũng chỉ có thể ở nơi nhỏ nào đó gây rắc rối cho Lăng Tiêu, Không chỉ cậu và Qua Thiên Liệt điên cuồng báo thù, Lăng Tiêu và Lăng gia cũng điên cuồng phản kích.
Trong thời gian này, Kiều Ân không chỉ cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn trở lại ngôi nhà lúc trước Tống Minh ở nhìn chút, nhưng sợ thấy cảnh nhớ người, đoạn thời gian này đều đặt tinh thần vào công việc đến hôm nay mới có thời gian đến nhìn một chút, xem nơi mà cậu và hắn đã lưu lại những dấu vết đã từng.
Kiều Ân giống như không biết mệt, càng đến gần tầng 15 cậu càng cảm thấy tê dại, cậu không biết tâm trạng bản thân lúc này là gì, chỉ là máy móc đi lên.
Khi đến cầu thang tầng 15, Kiều Ân dường như không nhìn thấy người đang nằm dưới đất,cậu bỏ qua người kia tiếp tục leo lên một cách máy móc, cậu dừng lại trước cửa cầu thang tầng 15 một lúc lâu, nhưng vẫn luôn không có dũng khí để mở cửa ra, nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc, cách hai cánh cửa dường như cậu ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Tống Minh...
Người đàn ông ngoại quốc cao lớn đứng đó đột nhiên khựng lại, đột ngột xoay người, hai bước lao tới trước người nam nhân đang bất tỉnh nằm trên bậc thang, hai tay run rẩy lật người nam nhân đang quấn chặt mình lại, một tay lại chậm rãi run rẩy tháo xuống khẩu trang của nam nhân,cho đến khi cậu nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân đang hôn mê, và đôi mắt xanh ngọc đỏ ngầu đột nhiên rơi lệ.
- ----------------------------------
Tôi dùng cả ngày chủ nhật rảnh rỗi duy nhất của tuần chỉ để dịch 1 chương truyện, bạn chỉ mất 1 giây để ấn vào ngôi sao góc màn hình, vậy nên ai đi qua nhớ để lại 1 vết tích để tôi có thêm 1 chút động lực nhé!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad Hotieuhac các bạn đọc trên trang web khác có bình luận đòi chương thì tôi cũng không trả lời được đâu ạ, nhiều khi chỉ muốn tự dịch để chế độ riêng tư cho rồi, mới cập nhật ở đây vài giây mà qua web khác đã thấy cập nhật chương mới rồi, ăn cắp bằng tốc độ ánh sáng luôn.