Không Thể Dấu Hiệu

Chương 63




" Đinh đinh đinh" tiếng chuông điện thoại thanh thúy đánh gãy tiếng thở dốc nặng nề cùng ngón tay sắp cắm vào hậu huyệt mềm mại.

Nam nhân dồn dập thở dốc, trong mắt xoẹt qua một tia lo lắng, giống như uy hiếp cắn xuống tuyến thể sau cổ Tống Minh,lộ ra vẻ mặt cực kì khó chịu, nhưng gã không thể không dừng lại động tác, chỉ là không can tâm sờ soạn một phen nơi hậu huyệt mềm mại đã bị kích thích chảy ra d*m thủy, dính một tay nước dâm ướt rầm rề, dơ lên trước mắt, ngửi mùi dâm khí ngọt nị trong nước dâm kia, cuối cùng không kìm được vươn ra đầu lưỡi liếm một cái.

Ánh mắt nam nhân chằm chằm nhìn người phía trước đang không khống chế được run rẩy, ánh mắt giống như hóa thành thực thể gắt gao nhìn hai cánh mông nhỏ hẹp của Omega trước mắt, cuối cùng đem d*m thủy dính trên ngón tay mạnh mẽ nhét vào miệng nam nhân trước mặt, một tay khác từ trong túi rút ra điện thoại đang không ngừng đổ chuông.

" Ưng..." Bị Tạ Duệ Thành đút vào miệng ngón tay dính đầy d*m thủy của mình, mặt Tống Minh nháy mắt đỏ lên, lập tức muốn hung hăng cắn xuống, nhưng nam nhân nhận ra động tác của hắn, ngón cái cùng ngón giữa bóp lấy mặt hắn không để hắn cắn xuống, ngón chỏ ở trong miệng không ngừng quấy loạn đầu lưỡi hắn.

Kết nối điện thoại,Tạ Duệ Thành bình tĩnh hô hấp, " Alo, Lăng thiếu." giọng nói của gã có chút khàn, đối diện với người bên kia, gã không thể không lấy lại tinh thần.

Tống Minh nghe thấy Lăng thiếu động tác giãy dụa cũng nhỏ đi, hắn mơ hồ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất lâu rồi hắn không nghe, là Lăng Tiêu. Nghĩ đến Tạ Duệ Thành cùng Lăng Tiêu quen biết... không biết tại sao, Tống Minh cảm thấy nguy cơ hắn bị thất thân có thể sẽ được giải trừ, hắn không khỏi ngưng lại hít thở, lấy lại tinh thần tỉ mỉ nghe giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến.

Thanh âm lạnh lùng ở bên kia điện thoại hình như đang chất vấn cái gì đó, Tạ Duệ Thành im lặng một lúc.

" Đúng vậy, hắn bị tôi bắt lại rồi." giọng nói của Tạ Duệ Thành so với khi nói chuyện cùng Tống Minh mang theo châm biếm, thì lúc này lại rất nghiêm túc, ngoài ra còn có một chút cung kính giống như cấp dưới đang báo cáo với cấp trên.

Quyền thế Lăng gia rất lớn, càng đừng nói Tạ gia hiện tại cần dựa vào Lăng gia,Tạ Duệ Thành bị xen vào bất mãn không thể hiện lên trong mắt gã, giọng nói gã cực kì cung kính, gã nghe phân phó của người bên kia đầu dây, trầm lặng hồi lâu, cuối cùng đem ngón tay đang không ngừng khuấy đảo trong miệng Tống Minh rút ra, từ phía sau Tống Minh đi về phía trước, môi mỏng vô tình hơi mở, " vâng, tôi lập tức dẫn hắn qua."

Tạ Duệ Thành tắt diện thoại, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Tống Minh.

Bởi vì bị tin tức tố Omega kích thích, mắt nam nhân có chút tơ máu, gã gắt gao nhìn Tống Minh, giống như muốn nhìn Tống Minh thủng ra một cái lỗ.

Loại ánh nhìn kia khiến toàn thân Tống Minh nổi một thân da gà, Tống Minh cũng thở dốc không chịu yếu thế hung hăng lườm Tạ Duệ Thành, cho đến khi mắt hắn trừng sắp rớt, tầm nhìn của Tạ Duệ Thành lúc này mới chậm rãi di chuyển, nhìn một vòng trên người hắn, giống như muốn nhớ kĩ một màn này, nhớ kĩ thân thể gần như hoàn mỹ của anh trai cùng cha khác mẹ của gã...

Tầm nhìn kia giống như một ngọn lửa, xoẹt qua hai đầu v* dựng đứng, còn có những vết hồng ngân trên da thịt mềm mại cùng với mồi hôi lấm tấm khi giãy dụa dịn ra...

Tham lam nhìn một vòng, Tạ Duệ Thành rốt cuộc thu hồi tầm mắt, gã nhếch khóe miệng: " Anh trai của tôi, hôm nay coi như mày may mắn."

Nói xong nam nhân liền đi tới phía trước Tống Minh, giơ tay nắm lấy tóc Tống Minh, khiến Tống Minh ngẩng đầu nhìn gã, cái tay khác của gã đặt trên gò mông trần trụi của Tống Minh, không can tâm xoa nắm, đồng thời trào phúng nói.

" Không *ụ được cái mông dâm đãng của mày rồi, vậy để tao bóp cho đã, dù sao cái mông dâm đãng này cũng đã bị ba tên Alpha đỉnh cấp đ* qua." trên miệng nam nhân không ngừng châm biếm, lực tay bên dưới cũng không hề giảm, mông Tống Minh không hề lớn với mềm như mông Omega khi trước gã từng thấy, một bàn tay gã đã có thể nắm hết một bên cánh mông cong cong, xúc cảm mềm dẻo lại trơn nhẵn, khiến gã giống như nghiện khiến gã muốn nắm lấy hai cánh mông bóp đến hỏng.

" M* mày, ĐMM! Buông tao ra!" Tống Minh bị xoa nắn toàn thân run rẩy, thân thể hắn hiện tại cực kì mẫn cảm, bị sờ hai cái đã cảm nhận được hậu huyệt giống như muốn chảy như lũ, chỗ sâu bên trong tràng đạo hộc ra một cỗ d*m thủy.

Ánh mắt hai người đối diện giống như sắp bùng lên một tia lửa, nhưng đây không phải là ngọn lửa tình yêu ngược lại đều là ngọn lửa hận không thể thiêu chết đối phương.

Tạ Duệ Thành cười lạnh, bàn tay nắm tóc Tống Minh tăng thêm lực, nhắm đúng miệng Tống Minh hung hăng gặm lên, Tống Minh đang hùng hổ chửi mắng, bị động tác của Tạ Duệ Thành làm cho choáng váng, hắn còn không kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt thâm nhập vào khoang miệng hắn.

Tin tức tố Alpha cũng thuận theo nước bọt đi vào thân thể Tống Minh.

" Đ* mẹ! Tống Minh kịp phản ứng lại dạ dày lập tức quay cuồng, lần đầu hắn thấy hôn môi khiến hắn buồn nôn như vậy, cho dù Tạ Duệ Thành cũng là Alpha, tin tức tố đối với hắn không tránh khỏi sinh ra ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng, đặc biệt là người này.

" Hưm." Một tiếng kêu rên đau đớn truyền ra.

Bàn tay xoa nắn một bên mông của Tống Minh mạnh mẽ xiết chặt, khiến Tống Minh cũng đau điếng rên lên một tiếng, nhưng hắn vẫn không thả lỏng miệng, cho đến khi nam nhân bóp mở cằm hắn ra.

" Phi." Tạ Duệ Thành rút lại đầu lưỡi bị cắn chảy máu đầm đìa, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Tống Minh giống như ghét bỏ nhổ ra một miệng máu loãng.

Lúc này đến lượt Tống Minh cười lạnh một tiếng, hắn biết Tạ Duệ Thành không dám động vào hắn, cắn không chết mày.

Tạ Duệ Thành lúc này có chút sợ hãi, khuôn mặt anh tuấn chính trực cũng hiện lên có chút chật vật, gã mới nhận ra động tác của Tống Minh, cũng nhanh nhẹn lùi ra, nhưng đầu lưỡi vẫn bị cắn một ngụm, rỉ ra một miệng máu. Gã nhổ ra máu trong miệng, nhìn Tống Minh mang theo ánh mắt trào phúng nhìn gã, Tạ Duệ Thành tức đến bật cười, gã không thể quá đáng với Tống Minh, nhưng trong tay lưu lại thứ uy hiếp Tống Minh, vẫn là có thể.

Gã nhìn chằm chằm Tống Minh,móc điện thoại ra, mở camera, chụp vài bức ảnh khuôn mặt từ trào phúng biến thành hết xanh lại đỏ, đồng thời nói: " Anh trai của tôi ơi, đừng mừng quá sớm, tao không đ* được mày, mày cũng đừng nghĩ Lăng Tiêu tìm mày là chuyện gì tốt, ở trong tay hắn, so với ở trong tay tao càng thảm,haha, có lẽ vì để nghiên cứu mày có phải thật sự vô pháp bị đánh dấu hay không, sẽ tìm một nhóm Alpha đến luân dâm mày... rất mong chờ đúng không?"

Bởi vì đầu lưỡi bị thương, câu nói này tạ Duệ Thành nói rất mơ hồ,nhưng Tống Minh lại nghe đến là rõ ràng, hắn cúi đầu tránh né camera, trong lòng cũng cảm thấy Lăng Tiêu tìm hắn cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, nhưng để biết được hắn rốt cuộc có thể bị đánh dấu hay không mà tìm người đến luân dâm tập thể hắn, không thể nào, tuyệt đối không thể nào...

" Đánh rắm!"

Nhưng nhớ đến lúc trước Lăng Tiêu muốn giết hắn, Trong lòng Tống Minh lại không chắc chắn, hắn một chút cũng không hiểu Lăng Tiêu, hiện tại hắn còn chưa biết tại sao Lăng Tiêu bắt hắn, hắn cảm thấy giữa họ chắc chắn có hiểu lầm, gặp mặt nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với Lăng Tiêu.

Khi Tống Minh đang miên man suy nghĩ, Tạ Duệ Thành đã ở nhiều góc độ khác nhau trên thân thể quyến rũ bán khỏa thân của Tống Minh chụp được rất nhiều ảnh, đặc biệt là trên bờ mông cong cong in hằn vết ngón tay, khi Tạ Duệ Thành muốn tách ra hai cánh mông Tống Minh chụp vài tấm ảnh dâm huyệt làm kỉ niệm, Tống Minh giận dữ quát: " Con mẹ mày đủ rồi!" đồng thời kẹp chặt cánh mông, không để nam nhân phía sau thực hiện được.

Nam nhân cười lạnh chụp mông hắn, " giả vờ cái gì, đã bị ** nhiều lần như vậy rồi, nước dâm cũng đã chảy đầy mông, thả lỏng ra, chụp xong sẽ thả mày đi."

Xác thực, khi Tống Minh kẹp chặt mông, hắn có thể cảm nhận được trong dũng đạo bị ép ra một cỗ d*m thủy, thậm chí còn phát ra tiếng lép nhép nho nhỏ.

Tống Minh vừa thẹn vừa giận, xem nhẹ cảm giác ngưa ngứa truyền đến ở sâu trong dũng đạo, hắn gắt gao cắn chặt môi, hai cánh mông có thể kẹp chặt bao nhiêu thì kẹp bấy nhiêu, Tạ Duệ Thành ở phía sau uy hiếp hồi lâu, cuối cùng hung hăng cắn một cái lên bờ mông cong tròn trước mặt, đau đến mức Tống Minh sắp rơi nước mắt lúc này mới buông ra.

Lần nữa hất nước vào người Tống Minh, khiến tin tức tố trên người Tống Minh bớt nồng một chút, mặc lên quần áo cho Tống Minh, xịt nhiều nước hoa tin tức tố Beta lên người Tống Minh, đặc biệt là nơi gã hỏi thăm nhiều lần, thậm chí còn xịt rất nhiều vào nút bịt miệng Tống Minh, Tạ Duệ Thành lúc này mới cởi bỏ dây thừng trói trên chân Tống Minh, nhưng vẫn không cởi trói cánh tay, còn buộc lên cổ Tống Minh một cái đai da giống như dây xích cổ chó, mang thêm bịt mắt, lúc này mới kéo Minh rời đi.

Mặc dù Tống Minh không ngửi được tin tức tố nhưng trong miệng có vô số mùi hóa học tạo lên tin tức tố Beta, cộng thêm cảm giác mất đi thị giác cùng năng lực hành động, trên xe trải qua nhiều lần rẽ và dừng xe, khiến hắn mấy lần muốn nôn ra, trong lòng điên đến muốn giết người.

Không biết trải qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Tống Minh bị người kéo đi, lảo đảo xuống xe, nôn khan mấy lần, nhưng trọng miệng còn nhét bịt miệng, thứ sắp nôn ra đều bị Tống Minh mạnh mẽ nuốt xuống, vừa bị kéo đi xa.

Năm ngày sau.

Trong một căn phòng rộng, tấm rèm cửa nặng nề đóng chặt, cả căn phòng tối tăm.

Tống Minh giống như một con chó bị treo trong căn phòng.

Cánh tay hắn vì bị trói chặt trên ống thép, hiện tại đã tê dại, ngay cả đầu óc liên tục suy nghĩ vài hôm bây giờ cũng đã trống rỗng.

Từ khi Tạ Duệ Thành mang đến đây, hắn vẫn luôn bị trói ở tư thế này đã năm hôm, mà hắn chỉ được bỏ ra nút bịt miệng, từ lúc đầu lo lắng không yên biến thành hiện tại đầu óc trống rỗng, hắn lúc này rất mệt... chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc đến trời đất mù mịt...

Vốn dĩ hắn nghĩ rằng đến đây sẽ có thể gặp được Lăng Tiêu, thậm chí đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, đại trượng phu co được dãn được, mềm mỏng xin lỗi Lăng Tiêu một câu cũng không mất gì, mà Lăng Tiêu lại vẫn luôn không xuất hiện...

Hắn bị trói, bịt kín mắt, xung quanh cực kì yên tĩnh, cả người giống như bị phong bế ngũ giác.

Mới đầu hắn còn kêu lớn mấy tiếng, không ai đáp lại. Tống Minh cảm thấy bất an, không nhìn được, không động được, không nghe được càng bất an. Nếu như không biết ai trói hắn,Tống Minh đều cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nếu như không phải có người đến cho hắn ăn cùng kéo cổ hắn đi vệ sinh, hắn đều cảm thấy hắn bị thế giới này vứt bỏ rồi...

Mặc dù có người cho ăn, nhưng mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, vẫn đều là thức ăn lỏng, ngay cả số lần đi vệ sinh cũng không ngừng giảm đi, để không bị mất không chế đi ngoài Tống Minh chỉ có thể ăn càng ít đi, năm ngày qua hắn cảm thấy bản bản thân đã gầy đi một vòng lớn.

Thật con mẹ nó tra tấn người,Tống Minh từ bình Tĩnh ban đầu trở nên nôn nóng, sau đó nảy gầm lên, cho đến hiện tại hắn cảm thấy mệt, cực kì mệt.

Mấy ngày nay, hắn đã vô số lần nghĩ tại sao hắn lại rời khỏi nhà mình, cũng nhiều lần nghĩ tại sao Kiều Ân không đến tìm hắn... càng nhiều hơn là nghĩ tới nam nhân chắn đạn vì hắn kia...

Đầu óc Tống Minh mơ mơ hồ hồ...

Thậm chí nghe thấy tiếng cửa bị mở ra,có người đi vào.

Hai cánh tay Tống Minh bị treo trên ống sắt, trên chân đeo xích chân, toàn thân không có sức sống cúi gập đầu, giống như đã hôn mê. Quần áo hắn vẫn giống như năm ngày trước, mắt bị bịt, trên cổ vẫn buộc chặt dây da.

Trong phòng có mùi khai của nước tiểu, dưới chân Tống Minh có một vũng nước tối màu.

Cho đến khi bị hai người lôi vào phòng tắm, ném vào bồn tắm, Tống Minh mới mơ hồ nhớ tới lời nói vừa mới nghe được.

Giọng nói kia mang theo lạnh lẽo cùng ghét bỏ, " thật bẩn, tắm sạch cho hắn."

Tống Minh mơ mơ hồ hồ nghĩ đến, hình như hắn bị mất khống chế rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.